Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 52




Cố Du dần dần tĩnh táo trong lúc hỗn loạn.

Cô không có cách nào chạy trốn, không có cách nào phản kháng, lựa chọn an toàn nhất là không muốn chọc giận Thẩm Mộ Thành. Nhưng Thẩm Mộ Thành vốn không hề vẻ mặt tức giận hoặc điên cuồng, lời nói hắn bình thản, giơ tay nhấc chân trấn định tự nhiên, chỉ có ánh mắt xao động gợn sóng rơi trên người cô.

"Chúng ta đã gặp nhau?" Cố Du hít sâu, "Tôi không có ấn tượng."

Thẩm Mộ Thành dừng lại một chỗ lâu, Từ Trạm sẽ dễ dàng tìm được bọn họ hơn, cô nhất định dốc sức kéo dài thời gian.

"Nếu đã biết chúng ta đã ngây ngốc ở trường này một năm, sao không nhớ tới?" Tay Thẩm Mộ Thành xoa tóc mai của Cố Du, rơi trên gò má của cô.

Cố Du nghiêng đầu tránh né, "Quên mất, tôi không nhớ chuyện gần như nhớ không ra, cuối cùng anh là ai?"

"Đáng tiếc chúng ta đang chạy trốn trên đường, tôi không thể lái xe vào trong trường học, để tôi và cô tán gẫu trên ghế dài sẽ giúp cô nhớ lại." Thẩm Mộ Thành thu tay đặt lên tay lái, nụ cười hơi chua chát.

Cố Du vốn không cố phí sức nhớ lại, nếu Thẩm Mộ Thành đưa cô tới đây vậy thì nhất định có mục đích của hắn.

"Đi thôi," Anh chợt khởi động động cơ, "Chờ đến chỗ mục tiêu tôi sẽ nói cho cô biết."

Xe hơi chạy trong gió tuyết, mỗi khi đến chỗ đổ xăng mong muốn, Thẩm Mộ Thành đã dùng lượng Chloroform nhỏ để Cố Du mất cảm giác, chờ mười mấy phút đồng hồ sau cô tỉnh lại, xe đã đổ đầy xăng.

Ngoài Thẩm Mộ Thành cô không có cách nào trao đổi với bất kỳ ai khác, chứ đừng nhắc tới lưu lại đầu mối để Từ Trạm đuổi theo.

Mà cô lo lắng hơn là Chloroform có thể ảnh hưởng tới đứa nhỏ hay không.

Đến chạng vạng ngày hôm sau, cô nhìn chằm chằm cửa sổ xe không nói một lời, trong kính chiếu hậu sắc mặt của mình càng ngày càng tái nhợt.

Cô suy nghĩ lí lẽ rõ ràng, mục đích của Thẩm Mộ Thành có lẽ là bắt cô để uy hiếp, cuối cùng thoát khỏi biên giới. Nếu như vậy, cô phối hợp sẽ không có việc gì, sau khi hắn trốn ra ngoài cũng không dám trở về gây sóng gió nữa. Nhưng thật sự là đơn giản như vậy? Trong lời nói của Thẩm Mộ Thành bên ngoài thấy hận ý rất sâu với Từ Trạm, cuối cùng hắn có mưu đồ khác, hay là cùng đường bí lối chỉ mong chạy trốn?

Nghĩ đến Từ Trạm bây giờ chắc có nhiều lo lắng nhiều thống khổ, đáy lòng Cố Du giống như bị đạn nhỏ quét qua, sắc nhọn đau không chịu nổi. Nhưng cô càng như vậy càng phải kiên cường.

"Tôi điều tra tài liệu, lượng thuốc này không ảnh hưởng cho cô và đứa con của Từ Trạm."

Cố Du suy nghĩ thay đổi liên tục như bay lúc Thẩm Mộ Thành đang chuyên tâm lái xe chợt mở miệng.

"Hai con tin dù sao cũng tốt hơn một." Cố Du nhàn nhạt nói.

Thẩm Mộ Thành cười nhẹ, "Cô nghĩ tôi muốn làm chánh nhân quân tử lòng dạ rộng rãi, con của Từ Trạm vẫn trong bụng cô nguyên nhân chỉ có một, chính là tôi không muốn làm tổn thương cô."

Hắn dừng lại, thu hồi nụ cười, mắt nhìn phía trước trong mắt lại giống như không có ngắm nhìn, "Đáng tiếc, đây là cơ hội tốt khiến Từ Trạm sống không bằng chết."

...

"Trên camera đường cao tốc xe chỉ xuất hiện một đoạn đường, sau biến mất, tới bây giờ không có phát hiện..."

"Một camera gần trạm xăng dầu ngược lại chụp được chiếc xe này, nhưng người đi xuống chỉ có Thẩm Mộ Thành..."

"Từ Dương Cảng đến thành phố Hà Cổ, có thể cần ba ngày..."

Dọc theo đường đi, Từ Trạm chỉ lấy được tin tức tuyệt vọng.

Anh cả đêm không ngủ, cuối cùng là Vu Duệ cảnh cáo anh không thể quá mệt nhọc nên lái thay cho anh, Từ Trạm nhắm mắt mới ngủ ở sau xe. Nói là ngủ, nhưng anh vừa nhắm mắt, trong bóng tối hiện lên dáng vẻ của Cố Du.

Cô rất sợ, luôn luôn kêu tên của anh, giọng nói thấp mềm không có sức, khác hẳn hung hãn kiên cường ngày thường.

Từ Trạm cảm thấy trong xe còn hơi thở của cô, anh nằm trên chỗ ngồi phía sau, giống như lúc cơ thể cô trần trụi thở gấp trong ngực anh trước bờ biển, cả hai thân thiết chung một chỗ, giống như không có gì có thể tách bọn họ ra.

Rạng sáng, Từ Trạm nhận được số điện thoại xa lạ.

"Hôm nay tôi học câu thành ngữ của Trung Quốc gọi lòng như lửa đốt, không biết bây giờ hình dung anh có thích hợp hay không?"

Giọng nói của Dieterich đặc biệt hài hước truyền qua trong điện thoại di động.

"Danh sách đã giao vào tay Lãnh sự quán nước R, anh cũng cảm giác được." Giọng Từ Trạm âm lãnh hiếm thấy, thậm chí không có lên xuống.

"Thẩm Mộ Thành sẽ bắt nhược điểm của anh uy hiếp anh, tôi thấy trình độ của anh không thấp, tốt tốt tốt, tôi tìm được tin tức, nói không chừng có ích cho anh." Mặc dù là bị uy hiếp, giọng nói Dieterich vẫn nhẹ nhõm.

"Nói."

"Tôi thông qua biên giới tra được, trước hai người Trung Quốc đem vật nguy hiểm nhập cảnh đã trở về, có người thấy bọn họ lên xe đường dài đến huyện Thất Hòa."

"Trên người bọn họ có vũ khí sao?"

"Cái này tôi không biết," Dieterich cười nói, "Danh sách anh tính toán đưa tôi thế nào?"

"Chờ tôi tìm được vợ của tôi." Từ Trạm nói.

"Vậy thì chúc các người sớm ngày đoàn tụ, còn có câu tiếng Trung nói thế nào? À, nói là, bạc đầu giai lão, sớm sinh..."

Không đợi Dieterich nói xong, Từ Trạm đã bắm tắt điện thoại.

Danh sách trong tay anh là vô ý đoạt được, nhờ Thẩm Mộ Thành ban tặng, chuyện vũ khí quá cảnh dẫn tới khiếu nại của Lãnh sự quán nước R, nhưng mà trong nhiều năm sản nghiệp đen của công ty SH là dựa vào kiếm lợi nhuận lớn từ buôn lậu ở biên giới, chỉ có ít thành viên hội đồng quản trị của công ty SH tham dự vào kiếm lời phi pháp, danh sách này là chứng cứ do biên phòng Trung Quốc phá được vụ án rồi chỉnh lý lại suy luận ra chứng cứ chính xác, tên Dieterich ở đầu.

Lúc đầu Từ Trạm muốn giao nó cho quốc gia, nhưng Cố Du tạm thời gặp chuyện không may, anh nhất định thông qua tình báo của nước R để phân tích mục đích của Thẩm Mộ Thành.

"Đến huyện Thất Hòa." Từ Trạm nói với Vu Duệ đang lái xe, "Nói cho cảnh sát."

"Có thể tin được không?" Vu Duệ đã nghe nội dung điện thoại vừa rồi, "Đến đó sao chúng ta tìm được Thẩm Mộ Thành?"

"Chúng ta đi quốc lộ, nhất định sẽ tới trước, hai người kia nhất định đã hẹn trước địa điểm với Thẩm Mộ Thành, chỉ cần khống chế bọn họ sẽ không khó tìm đến."

Vu Duệ gật đầu.

Trận tuyết đầu tiên ở Dương Cảng đã dừng lại, ngoài cửa sổ lưu lại mảng trắng bạc chói mắt.

Từ Trạm nhớ Cố Du bị lạnh sẽ dán chặc anh buổi tối, không biết bây giờ cô có cảm thấy rét lạnh giống vậy hay không, lại không thể dựa.

Anh nhắm hai mắt thật chặc.

...

Nhất vừa bắt đầu, bọn họ vẫn đang chạy trên trên đường nhựa, không bao lâu xe đã bắt đầu lắc lư. Tuyết đã biến thành màu đen đọng từng cục loang lổ trên đường đất vàng, Cố Du biết Thẩm mộ trở thành tránh né đuổi bắt nên đi đường vòng ngoằn ngoèo.

Cuối cùng, bọn họ đến huyện thành nhỏ nhất.

Cố Du bị Chloroform làm mất cảm giác sau đó đã thức tỉnh, mình đã nằm trên tấm ra giường bẩn thỉu trên giường nhỏ, dõi mắt nhìn lại phòng này không xê xích bao nhiêu với chỗ nghèo túng mình ở lúc trước, xem thiết bị thì không vào quán nhỏ ven đường.

"Thức ăn ở trên bàn," Thẩm Mộ Thành đi tới mép giường ngồi xuống gần cô, hắn dường như đã tắm thay quần áo, tóc vẫn hơi ướt, trên người tỏa ra tắm sữa tắm nhàn nhạt mát mẻ, "Đói bụng không?"

Cố Du không khách khí, đeo còng tay cũng không chậm trể nãi ăn cơm, cô cằm đũa bái mở hộp cơm ăn ngấu nghiến.

Cô ăn rồi mới phát giác, trước mặt trong hộp đồ ăn duy nhất đều là món ăn cô thích ăn thường ngày.

"Nhiều năm rồi tôi ngay cả những chi tiết này cũng không thể quên được, nhưng cô đã hoàn toàn quên tôi, Cố Du, thế giới này thật không công bình." Thẩm Mộ Thành nhìn ra cô kinh ngạc, cười nói.

"Anh nhắc tôi nhớ đi," Cố Du bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, "Tôi không nhớ được anh, nhưng có lẽ sẽ nhớ chuyện gì xảy ra."

"Giữa chúng ta không có phát sinh chuyện gì, tôi là thầy giáo cô là sinh viên, chúng ta nói chuyện vài lần, ăn cơm vài lần, không hơn." Thẩm Mộ Thành nói ra.

Cố Du không nhịn được oán thầm, như vậy sao cô có thể nhớ! Nhưng cô hết sức kỳ quái, lúc trước biết được chuyện nhà của Thẩm Mộ Thành từ trong miệng Vu Duệ, trong nháy mắt cô suýt nữa muốn nhớ tới chuyện gì đó.

Mà chuyện này cô cảm thấy có liên quan tới cừu hận của Thẩm Mộ Thành. Cô muốn biết rõ chân tướng, bây giờ bất kỳ đầu mối nào đều là cọng cỏ cứu mạng giúp cô thoát khỏi thế lực hung ác để trở lại bên cạnh Từ Trạm.

"Anh... Có phải từng nói với tôi chuyện trong nhà của anh hay không?" Cố Du do dự sau đó mở miệng hỏi.

Trong nháy mắt, trong mắt Thẩm Mộ Thành ánh sáng thoáng hiện, rồi lại đột nhiên dập tắt, "Từ Trạm không có nhiều lời như vậy, là Vu Duệ nói cho cô biết?"

Ánh đèn phòng hơi mờ tối, đèn chân không kêu tiếng kẽo kẹt, Cố Du nhìn Thẩm Mộ Thành sâu không lường được, thức ăn nhét vào trong miệng cũng quên nhai.

"Nhiều năm như vậy, ngoài lập gia đình ở ngoài thì cô không thay đổi gì." Thẩm Mộ Thành gạt hạt cơm trên má Cố Du, "Lúc tôi mới giải ngũ, đã từng đi Mĩ tìm cô, sau đó trở về nước đã chú ý chuyện của cha cô, lúc ở bộ công an biết Lâm Viện, hắn cảm thấy có lỗi với cha cô nên hy vọng có thể sửa án vô thời hạn, Cố Du, là tôi giúp đỡ đẻ Lâm Viện giúp Phương Tranh, vì đó là cha của cô, khi đó tôi đang ở Bắc Kinh, toàn tâm toàn ý muốn điều về chỗ Dương Cảng, là vì tìm được cô."

Cố Du không muốn nghe những thứ này, cô quay đầu tiếp tục lùa hộp cơm, bụng đói kêu vang khiến thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi. Thẩm Mộ Thành luôn nói chuyện của hắn, không có câu nào là tin tức hữu dụng cô muốn lấy được.

"Cô nhớ rõ cái này sao?"

Thẩm Mộ Thành ở sau lưng hỏi cô, Cố Du quay đầu nhìn lại, cả người cứng đờ không dời ánh mắt, là viên đạn 5. 8mm bình thường nằm ở lòng bàn tay hắn, là viên đạn phù hợp với kiểu súng tự động 95, không giống nhất là, trên viên đạn khắc hai chữ cong vẹo, cố gắng lên.

Đây là đồ trước khi Phương Nhàn đi Mĩ du học đã đưa cho cô.

Lần này cô thật sự đã nhớ, viên đạn này cô vẫn mang trên người, sau khóa thiết kế không cẩn thận để lẫn vào trong đạn chánh quy, nửa đêm cô len lén chạy ra phòng vũ khí của sân tập bắn để tìm kiếm, bị một thầy giáo đi ngang qua bắt được, thiếu chút nữa bị đưa ra nơi kỷ luật.

Ở trường quân đội bị đưa ra nơi kỷ luật không phải đơn giản là viết kiểm điểm như vậy, Cố Du nhớ rõ mình đã sử dụng tất cả vốn liếng cầu xin, bày tỏ thật không phải là muốn trộm đạn làm xằng làm bậy, cuối cùng thầy giáo bỏ qua cho cô...

Cô nhìn Thẩm Mộ Thành, không có biện pháp nào hời hợt và lãng quên người nhìn đẹp mắt này, nhưng cô có thể xác định, kết nối với tin tức Vu Duệ nói cho cô biết, lúc trước bắt được thầy giáo của cô nhất định là người trước mắt này.

"Anh là..." Cô nhớ mình đã từng ăn vài bữa cơm với thầy giáo này, lúc ấy bạn cùng phòng hỏi cô có phải yêu đương với thầy giáo hay không, Cố Du chưa từng có ý định về phương diện này, dĩ nhiên là gạt bỏ, nhưng trường quân đội quản lý nghiêm khắc, có người cố ý báo tin tức cho chính trị viên của cô, cuối cùng cô thiếu chút nữa rơi bị xử phạt, nhưng đến lúc tốt nghiệp, cô vẫn tỉnh tỉnh mê mê không biết nguyên nhân.

Khi đó cô còn đơn thuần, không biết là người khác vì số người thực tập sở nghiên cứu mà âm thầm hãm hại cô, mà thầy giáo kia lại bị điều đi, cô không để ý.

Cố Du không kịp phản ứng, Thẩm Mộ Thành đến gần bên tai cô, thấp giọng nói: "Lúc đầu tôi giữ lại, chỉ là muốn tìm lại cô khiến nó có ý nghĩa không giống nhau như vậy, nhưng là bây giờ, tôi chỉ muốn nhìn viên đạn của cô xuyên qua cơ thể Từ Trạm thì sẽ là cảnh tượng gì."

Môi của hắn thổi qua vành tai Cố Du hơi run rẩy, cong thành độ cung đẹp mắt, "Bây giờ sợ rằng hắn đã đến đi."