Trên màn hình lạnh nhạt của truyền hình cáp phát hình chụp được hình ảnh trắng đen.
Cố Du đứng ở trước gương có vẻ nhỏ gầy như vậy, cô kinh hoảng quay đầu lại, lại bị bóng người thoáng hiện lên chế trụ, giãy giụa, phản kích, cuối cùng không nhúc nhích, tay chân và đầu vô lực rủ xuống, an tĩnh khéo léo giống như là ngủ.
Trưởng khoa và bảo vệ của bệnh viện hơi khẩn trương đè xuống tạm ngừng, quay đầu lại nhìn cả phòng cảnh sát và người đàn ông trầm mặc đứng trước.
Trên người anh phát ra hơi thở khiến người ta không rét mà run.
Lúc Cố Du vừa đi vào cửa thì Từ Trạm nhận được điện thoại, thư ký Đoàn nói cho anh biết Thẩm Mộ Thành bị điều đi huyện Lê, xem như bị giáng chức, điều lệnh đã đến vào buổi chiều. Cuối cùng thư ký Đoàn khuyên anh không nên đuổi tận giết tuyệt, giữ lại cho người con đường lui, Từ Trạm đáp ứng. Cố Du và đứa con sắp chào đời của hai người dường như đã hóa giải hơi thở tàn bạo trong trái tim anh, loại cảm giác này bị hạnh phúc chiếm lấy mà Từ Trạm chưa từng trải nghiệm, khi dính vào lại giống như độc nghiện, khó tự kềm chế nữa.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, anh đưa mắt nhìn Cố Du đi vào, lại không nhìn thấy cô đi ra.
Vu Duệ chưa từng thấy vẻ mặt Từ Trạm giờ phút này, anh hơi do dự rồi mới đi lên trước, vỗ nhẹ lên vai Từ Trạm, "Đại đội cảnh sát giao thông đã bắt đầu tiến hành điều tra, máy ghi hình trong bài đỗ xe xác minh hắn vừa lái xe đi, nói không chừng lập tức có tin tức."
Từ Trạm không trả lời.
Mặt anh tràn đầy dáng vẻ Cố Du đang trong vẻ mặt không giúp giãy giụa, cô gần như chưa bao giờ kinh hoảng như vậy, dưới nguy cơ, anh thấy cô hơi cong người lại, bày biện ra dáng vẻ bảo vệ bụng...
"Có tin tức!" Một người cảnh sát cúp điện thoại, vội vàng nói, "Một tiếng trước, xe từ trạm thu lệ phí Bắc Dương Cảng ra thành phố."
"Đường cao tốc nào?" Từ Trạm hỏi.
" Đường cao tốc Dương Hà."
Đường cao tốc Dương Hà từ Dương Cảng đến thành phố Hà Cổ cuối cùng, là quốc lộ nồng cốt, mà thành phố Hà Cổ là bến cảng mua bán gần biên giới quan trọng nhất, láng giềng nước R.
Đây là phương hướng gây go nên không thể lại hỏng bét.
...
Mùi xăng nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, Cố Du cảm thấy dạ dày lại bắt đầu quằn quại, mặc dù cô nhắm hai mắt nên không cảm thấy lắc lư.
Cơ thể mất cảm giác đã khôi phục tri giác, ánh sáng rất tối, mơ mơ hồ hồ, thần trí Cố Du chưa thanh tĩnh, giống như phát sinh gì cũng nhớ không rõ, chỉ là loại cảm giác quen thuộc này, khiến cô nghĩ mình đang trên xe của Từ Trạm, mà xe đang trên đường về nhà.
"Từ Trạm... Em khó chịu..." Cô rên lên, cuộn tròn người, nhưng cơ thể giống như bị trói buộc, rất khó làm động tác muốn làm.
Cô hơi lạnh cũng hơi đói, quan trọng nhất là dạ dày không thoải mái, đầu cũng mờ mịt.
Có người sờ sờ trán của cô, lo lắng máu chảy lưu thông, không biết qua bao lâu cuối cùng cô có hơi sức mở mắt ra, trong đầu không đần độn nữa, chuyện xảy ra nhanh chóng hiện về, Cố Du giống như bị sét đánh chợt ngồi thẳng người trên ghế.
Nhưng có luồng sức mạnh đè ép cô trở về.
Trước mặt là kính chắn gió, vô số hạt trắng nhỏ đang bay lơ lửng bên ngoài thủy tinh, mắt có thể nhìn thấy là đường nhựa thẳng tắp rộng rãi, và bầu trời màu xám bao phủ đường chân trời
Tuyết rơi.
"Khó chịu ở đâu?"
Cố Du chuyển sang nơi phát ra giọng nói, chỗ ngồi lái, Thẩm Mộ Thành mặc áo sơ mi trắng không hợp với khí trời ngoài cửa sổ.
Phản ứng đầu tiên của cô là ra tay, nhưng tay chân đã bị trói, ngay cả cơ thể cũng bị giây an toàn cố định trên ghế dựa không thể động đậy. Động tác giãy giụa của Cố Du làm Thẩm Mộ Thành nở nụ cười, "Xem ra không phải là rất khó chịu, ừ?"
"Anh muốn làm gì?" Cố Du tỉnh táo lại, nhìn hắn, dư quang không ngừng quan sát tình huống bên trong xe, muốn tìm ra công cụ có thể trợ giúp mình chạy trốn.
"Khi đào phạm đúng quy cách." Giọng nói Thẩm Mộ Thành vô cùng thoải mái.
Cố Du tuyệt vọng phát hiện mình không có bất cứ cơ hội nào, tất cả không hề có sơ hở nào. Ngoài cửa xe, trên bảng xanh ghi rõ tên đường cao tốc và thành phố gần đây, cô mặc niệm trong lòng, nhưng vào lúc này, xe đột nhiên quay nhanh chạy vào ngã ba cao tốc hướng ra bến cảng.
Nhìn mặt Cố Du kinh ngạc, Thẩm Mộ Thành khẽ mỉm cười, "Chúng ta đi đường gần."
"Anh muốn lẻn trốn xuất cảnh?" Bảng hướng dẫn cao tốc vừa rồi cho Cố Du đáp án, nếu như luôn ở quốc lộ thì hành tung của bọn họ sẽ bị phát hiện, cuối quốc lộ là nước R. Liên hệ tới đường tắt buôn lậu vũ khí lúc trước, Cố Du không khó đoán ra, nhưng không thể làm gì.
"Không phải là tôi" Thẩm Mộ Thành không nhìn cô, "Là chúng ta."
"Anh điên rồi? Đưa tôi xuất cảnh không có lợi, sẽ chỉ khiến Từ Trạm tìm được anh." Cố Du cắn răng nghiến lợi nói.
Nhưng không đợi được Thẩm Mộ Thành trả lời, xe hơi liền lắc lư, lần này khiến dạ dày Cố Du vốn cuồn cuộn lại càng thống khổ không chịu nổi hơn, cô xoay mặt dán vào trên cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, thở từng ngụm từng ngụm, bông nhiên ý thức được Thẩm Mộ Thành không chỉ bắt cóc mình, ở đây còn có con của cô và Từ Trạm cũng nắm trong bàn tay hắn.
Xe từ từ dừng lại, Cố Du nghiêng đầu, Thẩm Mộ Thành mở nắp bình nước suối đưa tới miệng cô, mặt mũi ôn hòa, "Buồn nôn?"
Cố Du hiểu Thẩm Mộ Thành sẽ không ngu xuẩn giết mình như vậy, trong nước không thể nào hạ độc, cô nhẹ nhàng ghé đầu uống vài hớp, Thẩm Mộ Thành khống chế góc nghiêng của bình nước suối, để cho cô bị trói tay chân không cần phí sức.
"Anh mang tôi đi theo sẽ không xa," Cố Du uống xong nước liếm liếm môi, thấp giọng nói, "Để tôi lại tự anh rời khỏi, tôi bảo đảm Từ Trạm sẽ không tìm anh gây phiền toái."
Thẩm Mộ Thành cười cười không trả lời, thu hồi nước suối tiếp tục lái xe.
Cố Du hốt hoảng, khẩn trương, thậm chí tuyệt vọng, nhưng cô rất ít khi sợ hãi như vậy. Không biết có phải vì sinh mạng trong bụng khiến cô sợ ném chuột vở đồ hay không, nếu như có thể, cô tình nguyện đồng quy vu tận với người điên Thẩm Mộ Thành này, nhưng bây giờ cô không còn là một người.
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, bên trong xe khí ấm mở rất đủ, Thẩm Mộ Thành đưa thảm để Cố Du đắp, cô không cảm thấy lạnh, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh lẻo xâm nhập qua khe hở cửa sổ xe.
Sắc trời càng ngày càng mờ, hay vì trời đầy mây, Thẩm Mộ Thành đã mở đèn chiếu xa ra, ánh sáng trắng trong suốt bật chuyển, hàng cây hai bên đường lúc ẩn lúc hiện.
Cố Du vốn tưởng rằng sẽ phải sống trên xe đêm nay, vậy mà Thẩm Mộ Thành lại lái xe trên đường cao tốc, mãi đến trời đã hoàn toàn đen nhánh, cô vì mệt mỏi lần nữa rơi vào ngủ say.
Lần này kêu cô dậy là đói bụng.
Giống như ngủ cực kỳ lâu, cô mở mắt ra, xe đã dừng lại, cảnh tượng trước mắt đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng xa xa vẫn có thể nhìn thấy đường nét kiến trúc quen thuộc dưới ánh đèn.
Cố Du giật giật cứng ngắc cơ thể, muốn nhìn kỹ rõ ràng nơi này là chỗ nào.
"Cách quá xa, nhưng mà cũng có thể thấy rõ." Thẩm Mộ Thành bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Cô sẽ không quên ngay cả cái này chứ?"
Lúc hắn không nói lời nào an tĩnh giống như chưa bao giờ tồn tại, vừa mở miệng là có thể khiến Cố Du rợn cả tóc gáy. Cô nhìn chằm chằm loại kiến trúc như con thú lớn trong bóng tối gió tuyết êm dịu rất lâu, run lên bần bật, kinh ngạc há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Đây là đại học của cô, học viện công trình khí giới cảu quân nhân.
Chọn lựa trường Quân sự để tránh trung tâm thành phố phồn hoa, lui để tìm đường đi tiếp, lấy hoàn cảnh trường học luôn đóng kín hoặc là nửa đóng kín, đại học của cô ở gần thành phố Dương Cảng là chỗ ngủ đông bí mật không được để mắt, bình thường ngoài tiếng súng bắn bia và chim hót, không nghe âm thanh nào khác.
Cô không rõ nên nhìn Thẩm Mộ Thành, hắn tựa lưng vào ghế ngồi dáng vẻ thoải mái lười biếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm kiến trúc nơi xa bên ngoài kính chắn gió.
"Vì sao dẫn tôi tới đây?" Cô cau mày hỏi.
"Cô có nhớ lịch sử quân sự khi đó hay không, giáo sư Ngô đã từng nói chuyện xưa, Khiếu Tham Tôn và Dalila?" Thẩm Mộ Thành cười quay đầu đi.
Cố Du nhớ rõ mình có khóa học môn này, nhưng vì bắt buộc, đám sinh viên khoa học tự nhiên chán đến chết, cô không có nghe nghiêm túc, căn bản không nhớ nội dung gì mà giáo sư nói. Nhưng sao Thẩm Mộ Thành lại biết? Vì hắn đã từng làm thầy giáo ở trường học của mình? Nhưng một thầy giáo sẽ không biết nội dung học của thầy giáo khác?
"Tôi nghĩ cô đã quên mất," Thẩm Mộ Thành lơ đễnh, trên mặt treo nụ cười nhạt như cũ, "Đây là chuyện xưa trong Thánh kinh, Thánh Tang đã viết ca kịch cùng tên, nói là anh hùng Hebrew Tham Tôn vô cùng khỏe mạnh, không sợ hãi, dắt người trong tộc đi đánh đâu thắng đó. Sau đó hắn yêu một cô gái tên là Dalila, không để ý mọi người phản đối cố chấp cưới cô ấy làm vợ. Sau một lần hoan hảo, Tham Tôn nói với Dalila về bí mật thần lực trời sanh của mình, thì ra là Thượng Đế ban cho hắn sợi tóc phụ có sức mạnh. Tham Tôn nghĩ sẽ là vợ nên nói hết tâm sự, nhưng không ngờ Dalila là gián điệp của nước thù địch. Đêm đó sau khi hắn ngủ say Dalila đã cắt xuống sợi tóc phụ có sức mạnh. Cuối cùng thần lực hoàn toàn biến mất hắn dễ dàng bị kẻ địch bắt sống."
Cố Du mờ mịt nhìn Thẩm Mộ Thành, muốn chờ hắn nói tiếp, biết được này không giải thích được rốt cuộc có ý nghĩa gì.
"Lúc ấy giáo sư Ngô nói những điều này đơn giản là muốn nói về những nhược điểm bị lợi dụng trong lịch sử chiến tranh, thật ra thì trong cuộc sống, tất cả chúng ta đều là Tham Tôn, nhưng mà mọi người rất khó phát hiện." Thẩm Mộ Thành thò người ra giúp Cố Du dịch dịch đắp chăn ở trên người, thấy cô cau mày né tránh, chỉ là cười cười, "Có lẽ bây giờ Từ Trạm có thể biết loại cảm giác này."
Nhắc tới Từ Trạm, Cố Du rõ ràng cứng đờ, ý của Thẩm Mộ Thành chẳng lẽ là nói cô chính là nhược điểm của Từ Trạm?
"Vì sao anh nhất định phải đưa chúng tôi vào chỗ chết?" Cố Du cảm thấy vấn đề này mấu chốt nhất, không ai sẽ vì chuyện không có nguyên do nào mà hao tổn tâm cơ tình nguyện thân bại danh liệt cũng không tiếc để đánh một trận.
"Không phải là các người, chỉ là Từ Trạm. Ở cửa hàng châu báu gặp cô là ngoài ý muốn, tôi mới bắt đầu đi tới Dương Cảng chính là vì hắn, lại không ngờ, người phụ nữ mà tôi đã ngày nhớ đêm mong đã gả cho người đàn ông ta muốn nhanh chóng loại trừ, nhiều châm chọc. Ngày đó cảnh sát tới sau đó tôi thấy các người ôm nhau trong đám người, thiếu chút nữa đã lựa chọn buông tha."
Ánh mắt Thẩm Mộ Thành sáng quắc, thấy thế hai vai Cố Du khẽ run, "Tôi chưa gặp anh." Cô nghe thấy mình khó khăn nặn ra mấy chữ này.
"Nhìn xem trường học này," Thẩm Mộ Thành sờ lên mặt của cô, không để ý Cố Du hết sức giãy giụa, vẫn cứ quay cằm của cô ép cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Cô quên nó sẽ không tồn tại sao?"
"Buông tay!" Cố Du hất đầu quát lớn, không thể nào tránh thoát.
"Hai chữ này đã nói quá muộn, " Thẩm Mộ Thành cười nói, "Đã không còn kịp rồi."