Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 50




Editor: Trà Xanh

Lâm Ôn vốn đang mơ màng ngủ, bị Chu Lễ đẩy ra, cô lại tỉnh.

Cô nằm ngửa một lúc rồi nghiêng người, lấy ngón tay moi vách tường. Cô ngủ thiếp đi trước khi vôi tường bị cô moi ra.

Mở mắt lần nữa, trong phòng có ánh sáng yếu ớt. Rèm không kéo kín nên ánh sáng lọt vào qua khe hở.

Lâm Ôn nhìn qua bên cạnh trước.

Chu Lễ cố gắng nằm ở nơi xa cô nhất, một chân buông thõng ra ngoài giường, nếu không có bàn đầu giường chắn lại, có lẽ anh sẽ ngủ lọt xuống đất.

Lâm Ôn hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng ngồi dậy, mở một góc rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ của phòng này hướng ra phía bắc, nhìn xung quanh sẽ thấy phía bắc trống trải, xa xa là cánh đồng, vài ngôi nhà nằm rải rác xung quanh cánh đồng.

Mưa không lớn như ngày hôm qua, nhưng trời âm u, không biết hiện tại là mấy giờ.

Di động để trên bàn đầu giường để sạc điện, Lâm Ôn thận trọng bò đến cuối giường, xuống giường, đi vòng đến bàn đầu giường để lấy di động của mình.

Coi thời gian, mới 5 giờ rưỡi.

Lâm Ôn nhẹ nhàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau khi bước ra thì mở một chai nước khoáng. Đứng ở cuối giường, cô vừa uống nước vừa nhìn Chu Lễ.

Chu Lễ không mặc lại quần áo, anh ngủ quá xa, cho dù cô lặng lẽ đưa anh một chút chăn cũng không được.

Lâm Ôn áp chai nước khoáng lạnh lên mặt, nhìn một lúc mới đi tới, kéo một chút chăn đắp cho Chu Lễ.

Còn quá sớm, Lâm Ôn leo lên giường lại.

Khi ánh sáng trong phòng nhiều hơn, Chu Lễ mở mắt.

Cổ họng anh khô khốc vì ở trong phòng điều hòa, giấc ngủ này không ngon, mí mắt nặng trĩu khi anh tỉnh lại.

Chu Lễ thu lại cái chân buông thõng bên ngoài giường, nhéo giữa chân mày, nhìn thoáng qua bên cạnh.

Lâm Ôn để hai tay bên má, di động bị đè ở dưới tay, có vẻ là chơi di động đến khi buồn ngủ.

Chu Lễ không nhích vị trí, anh duỗi cánh tay dài, ngoéo ngón út của Lâm Ôn.

Lâm Ôn không phản ứng, vẫn ngủ ngon lành, dáng vẻ đang ngủ của cô trông trẻ hơn tuổi, nhìn hơi dễ bị bắt nạt.

Chu Lễ mỉm cười, ngồi dậy, hôn lên má cô một cái.

Sau khi ngủ dậy, Chu Lễ có thói quen uống nước trước rồi mới đi tắm, trong phòng chỉ có hai chai nước khoáng, một chai đã bị anh uống tối hôm qua, còn một chai, không biết mở khi nào, thiếu một chút nước.

Chu Lễ đi đến tủ TV, mở nắp chai, nhìn người nằm trên giường, anh chậm rãi uống cạn chai nước cô uống còn dư.

Vào tắm rửa đơn giản, Chu Lễ lau nước đang nhiễu, xem thời gian, chỉ mới 6 giờ 15 phút.

Sau khi lau khô, Chu Lễ trở lại giường. Nhất thời không ngủ được, anh lót tay sau đầu, nằm ngửa hồi lâu, nghe thấy tiếng động từ bên cạnh, anh lập tức xoay người, một tay đỡ mặt Lâm Ôn, tay kia đỡ sau tai và cổ cô.

Lâm Ôn vừa mở mắt, chưa kịp nhìn rõ, liền nhắm mắt lại. Hơi thở hai người quấn quít thật chặt, ngón tay cái của Chu Lễ thỉnh thoảng xoa lỗ tai và cổ của cô, đây là sự trấn an vô thức, và không cho cô nhúc nhích.

Thật lâu sau, Chu Lễ mới chậm rãi buông môi lưỡi của cô ra, thủ thỉ: “Chào buổi sáng.”

Lâm Ôn cũng thì thầm: “Chào buổi sáng.”

Chu Lễ cười, xốc nách cô, trực tiếp ôm lên, “Dậy nào!” Anh nói.

Cả hai thay quần áo, lúc trả phòng đã 7 giờ rưỡi. Không ăn sáng ở khách sạn nhỏ này, Chu Lễ đưa Lâm Ôn trở lại thị trấn, tìm một quán ăn sáng trông khá tươm tất, mỗi người kêu một tô mì.

Ăn mì xong, Lâm Ôn buông đũa nói: “Mình đi siêu thị trước.”

Chu Lễ hỏi: “Em muốn mua cái gì?”

“Em mua chút đồ cho ba mẹ em.”

Đây là một ý hay, Chu Lễ “Ừ”.

Thị trấn Ninh Bình không có siêu thị lớn, siêu thị nhỏ giống tiệm tạp hóa hơn, trong tiệm không có xe đẩy, chỉ có giỏ hàng xách tay.

Chu Lễ xách giỏ, Lâm Ôn ở phía trước chọn đồ, chọn xong thì bỏ vào phía sau.

Đồ ăn vặt cô mua là táo đỏ, xí muội, bánh ngọt, những loại ba mẹ có thể cắn được và thích ăn, cô còn mua bộ ga giường và nhang điện chống muỗi.

Lúc tính tiền Lâm Ôn mua thêm một thùng sữa.

Mua xong đồ ăn vặt, Lâm Ôn cảm thấy còn thiếu nên đi qua tiệm trái cây bên cạnh để mua một ít trái cây, sau đó tìm tiệm thuốc, mua thuốc dự trữ và miếng dán giảm đau.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cả hai lại lên chùa.

Có lẽ là vì cuối tuần, chùa đặc biệt náo nhiệt vào buổi sáng, nhiều dân địa phương đến dâng hương, người làm công quả cũng tăng lên.

Khi Lâm Ôn tìm thấy ba mẹ, họ ở cửa sau của nhà bếp, đang nói chuyện cười đùa với những người cùng tuổi, và xử lý nguyên liệu cho bữa trưa.

Cô hít một hơi thật sâu, xách túi đồ siêu thị đi tới, nhẹ nhàng gọi: “Ba, mẹ!”

Ba Lâm và mẹ Lâm quay đầu lại, kinh ngạc, đồ trong tay rơi hết xuống đất.

Mười mấy phút sau, Lâm Ôn đứng trong phòng nơi ba mẹ ở mấy ngày nay, lấy toàn bộ đồ ăn vặt cô mua ra, kêu ba mẹ chia một ít cho dì Lý.

Lâm Ôn lấy ra bộ ga giường mới mua và nói: “Đây là để cho ba mẹ dự phòng, con thấy ở đây có máy giặt, đợi mưa ngừng, ba mẹ nhớ đem đi giặt.”

Sau đó cô lấy ra thuốc cảm, băng keo cá nhân, miếng dán, xin ba mẹ một cây bút, ghi hướng dẫn bằng chữ thật lớn trên hộp thuốc.

Cuối cùng Lâm Ôn nói: “Con cũng mua nhang điện chống muỗi cho ba mẹ, nếu buổi tối ngủ có muỗi thì nhớ dùng.”

Ba Lâm và mẹ Lâm không nói nên lời.

Đúng lúc đó có một con muỗi bay tới, lượn vòng vòng trước mặt Lâm Ôn, ba Lâm la lên: “Con đừng nhúc nhích!”

Mẹ Lâm đập tay ngay lập tức, nhưng không chụp được.

Lâm Ôn đứng dậy, gia nhập đội ngũ bắt muỗi.

“Trên mép giường!”

“Bên trái!”

“Chỗ cái tay cầm tủ!”

Ba Lâm và mẹ Lâm hết sức chăm chú, Lâm Ôn cầm đại một quyển sách, “bụp ——”, con muỗi dẹp lép trên bìa cuốn sách.

Nhìn tiêu đề của cuốn sách, Lâm Ôn mới phát hiện cuốn sách này là cuốn kinh do thầy trụ trì của chùa viết.

Cô không thể không nhìn ba mẹ mình.

Mẹ Lâm hỏi cô: “Vừa rồi con có bị cắn không?”

Ba Lâm nghi ngờ con muỗi còn có đồng lõa, quay đầu nhìn xung quanh: “Để ba coi thử còn con nào hay không.”

Hai người đều không quan tâm đến cuốn kinh, Lâm Ôn thở phào nhẹ nhõm.

Cả nhà ba người lại ngồi xuống, ba Lâm và mẹ Lâm lúc này mới bộc lộ với Lâm Ôn: “Ba mẹ sợ con không vui.”

“Ba mẹ không có quyên tiền.”

“Nơi này cũng được lắm, mỗi ngày đều náo nhiệt, mọi người rất hòa đồng.”

“Ngày đầu tiên đến đây, ba mẹ hơi sợ, nhưng ở lại mới thấy, chùa thì sao, thì cũng nghĩ cách kiếm tiền, nhưng các sư thầy cũng rất tốt, không phải là người lung tung bậy bạ gì.”

Lâm Ôn không khỏi gật đầu, một mặt không chấp nhận cách kiếm tiền của chùa, mặt khác cũng thừa nhận, ngôi chùa này cũng không phải là đầm rồng hang hổ, có lẽ cái gì cũng có hai mặt.

Ngày hôm qua Chu Lễ đưa cô dạo quanh chùa, trò chuyện với các nhà sư, tán gẫu với khách hành hương, cô yên tâm nên hôm nay mới xuất hiện.

Ba mẹ sáng mắt sáng lòng, không bị mê muội, ở đây vui vẻ, Lâm Ôn không thể phản đối.

“Nếu ba mẹ thiếu gì thì nói cho con biết, con sẽ gửi tới đây.” Lâm Ôn nói.

Mẹ Lâm thấy Lâm Ôn thật tình tán thành, bà siết tay Lâm Ôn, đôi mắt đỏ hoe, không kìm được nước mắt, khó chịu vỗ vào ngực mình.

Ba Lâm nhỏ nhẹ an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng làm cho Ôn Ôn lo lắng.”

Mẹ Lâm ngửa đầu nhìn lên trời, cố nén nước mắt, ráng kiềm chế bản thân.

Lâm Ôn chịu đựng chua xót, kiềm chế cảm xúc, nặn một nụ cười, ôm lấy mẹ, gửi mùi hương quen thuộc trên người mẹ, cô nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, mấy ngày nay trời mưa hoài, chân mẹ có đau không?”

“Không đau, không đau.” Mẹ Lâm lau nước mắt nói.

“Đau, sao không đau được.”

Ba Lâm phá đám, mẹ Lâm trừng ông.

Lâm Ôn mỉm cười, dỗ mẹ lên giường, xoa bóp vai, lưng và bắp chân cho mẹ.

Ba Lâm ở bên cạnh, một lúc sau, ông mới nhớ tới hành lang bên ngoài.

Ba Lâm liếc nhìn và hỏi nhỏ Lâm Ôn: “Nè con, Ôn Ôn.”

“Dạ?” Lâm Ôn quay đầu lại.

“Chàng trai kia……” Ba Lâm ra hiệu.

Chu Lễ không quấy rầy gia đình ba người, anh vẫn dựa lưng vào lan can, ngoài lan can có gió và mưa phùn.

Giờ phút này, thấy người trong phòng nhìn sang, anh đứng thẳng, đi đến cửa phòng và chào: “Chú, dì.”

“Ây da ——” Mẹ Lâm lật người, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Vừa rồi họ không suy nghĩ gì, bây giờ tâm trạng đã thả lỏng, hai người lớn rất có ấn tượng đối với gương mặt Chu Lễ, nhưng họ đang chờ Lâm Ôn chính thức giới thiệu.

Chu Lễ không lên tiếng, nhìn Lâm Ôn, chờ Lâm Ôn giới thiệu anh với ba mẹ của cô.

Đây là ngày thứ năm, thời gian quá ngắn……

Lâm Ôn nhìn vào mắt Chu Lễ, bất giác nói: “Đây là bạn trai của con.”

Ánh mắt Chu Lễ khóa chặt cô.

Ba Lâm và mẹ Lâm lịch sự và nhiệt tình gọi Tiểu Chu.

***

Bên ngoài mưa phùn lất phất, Chu Lễ cầm dù cho Lâm Ôn. Ba Lâm và mẹ Lâm thỉnh thoảng quay lại nhìn, cười tươi suốt đoạn đường.

Trên đường đi đến phòng bếp, vì trong chùa vẫn còn công trình đang xây, nền đất chưa được sửa sang, dưới chân có rất nhiều vũng nước, đi đường vòng cũng không tránh được.

Lâm Ôn cố gắng đi thật cẩn thận, gặp vũng nước nhỏ thì giẫm lên, gặp vũng lớn thì quan sát xem giữa vũng nước có khe hở ở đâu.

Chu Lễ không gặp khó khăn này, chân anh đủ dài, bước đi đủ lớn, ngoài ra anh mang giày da nên không sợ dẫm nước.

Lại đụng tới một vũng nước lớn, Lâm Ôn dừng lại, còn chưa nghĩ ra nên di chuyển thế nào.

Chu Lễ nhìn cô, mỉm cười, sau đó xốc nách cô, một tay nâng cô qua.

Lâm Ôn sửng sốt, nhớ tới những ngày chân bị thương, anh cũng nâng cô như vậy.

“Đi nào.” Chu Lễ nhắc nhở.

Hai chân Lâm Ôn được nhấc lên khỏi mặt đất, bay nhanh qua giống như đang luyện khinh công, vượt qua vũng nước một cách suôn sẻ.

“……”

Khi hai chân chạm xuống đất, Lâm Ôn nhéo cánh tay Chu Lễ.

“Làm gì vậy em?” Chu Lễ buồn cười.

“Thật cứng.” Lâm Ôn bình luận.

“Ừm, vậy làm thêm nhé?”

“……”

Tiếp theo, dù vũng nước lớn hay nhỏ, Lâm Ôn vẫn tiếp tục nhẹ như chim yến.

Chờ đến gần phòng bếp, Lâm Ôn mới đã ghiền và kêu dừng lại: “Được rồi anh.”

Trò chơi nhỏ kết thúc, Chu Lễ buông người ra, sẵn tay vuốt nếp nhăn trên áo cho cô.

Cả hai ngước mắt nhìn phía trước, phát hiện Tề Thư Di đang đứng cách đó không xa, nhìn họ cười đầy ẩn ý.

Nụ cười của Lâm Ôn hơi cứng đờ, không thoải mái lắm, mặt Chu Lễ không chút thay đổi, gật đầu với Tề Thư Di.

Phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa trưa, ba Lâm và mẹ Lâm lại gia nhập nhóm người già, Lâm Ôn lấy ra một rổ rau, đi tới bồn nước để phụ một tay.

Tối hôm qua, di động của Chu Lễ không sạc pin nên pin báo đỏ, anh nói một tiếng với Lâm Ôn rồi đi ra xe lấy đồ sạc.

Tề Thư Di tìm được một cái tạp dề sạch cho Lâm Ôn đeo. Lâm Ôn cảm ơn cô, đeo tạp dề vào, cô vẫn hơi không được tự nhiên.

Tề Thư Di nhìn thấy điều này, cô hỏi: “Cô đã chia tay với bạn trai rồi à?”

Lâm Ôn gật đầu: “Ừ.”

Tề Thư Di hiểu rõ: “Vậy là Chu Lễ đã hoàn thành tâm nguyện, cô không có gì phải xấu hổ.”

Lâm Ôn mới cột tạp dề xong, nghe vậy nên ngước mắt, không rõ ý của cô.

Tề Thư Di mỉm cười giải thích: “Lúc ấy tôi nghĩ, với tính cách của Chu Lễ, anh ấy có thể chịu đựng được bao lâu. Rất khó che giấu tâm tư khi mình muốn một người nào đó, ít nhất anh ấy đã không che giấu trước mặt tôi.”

“Thích” và “yêu”, hai cảm xúc này có đủ chỗ cho nhau.

“Muốn”, đó là một kiểu kìm hãm bắt buộc.