Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Cầu thang có mười ba bậc, khi đi đến bậc thứ bảy, Lâm Ôn cảm giác một làn sóng nóng cuồn cuộn từ tay, cánh tay, vai và cổ, cuối cùng xông thẳng lên trán.
Thông thường, cô nên rút ra, nhưng nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng lên nên cô không thể phản ứng, cô chỉ nhúc nhích các ngón tay.
Chỉ là vài cái nhè nhẹ, Chu Lễ nắm tay cô chặt hơn.
Lần này khác với lần trước. Lần trước anh dắt cô, chỉ là một cái nắm chặt tự nhiên. Lần này Chu Lễ bọc toàn bộ tay cô không có kẽ hở, tay cô buộc phải cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, thậm chí hơi đau một chút.
Rõ ràng vài phút trước vẫn êm đềm và yên bình.
Đi xuống bậc thang cuối cùng, trước mặt là cửa hành lang, làn gió đêm mang đến một sự mát mẻ cho đầu hè oi bức.
Lâm Ôn ngửi thấy mùi phấn rôm, bên ngoài có tiếng cười của trẻ con, người lớn thì đang nói chuyện: “Con chạy chậm một chút!”
Đứa trẻ đang trượt xe tay ga, quay vòng trong khoảng đất trống trước cửa hành lang, đi được hai vòng thì dùng một chân lao về phía trước, ba mẹ đuổi theo sau.
Khoảnh khắc đứa trẻ trượt đi, làn gió đêm đưa tới mùi phấn rôm cuối cùng, sảng khoái và tỉnh táo tinh thần, để Lâm Ôn lấy lại khả năng ngôn ngữ của mình.
Lâm Ôn khóa chặt hai chân trên mặt đất, nói nhỏ: “Anh ……”
Chu Lễ quay đầu lại, vẻ mặt tự nhiên: “Cái gì?”
Khả năng ngôn ngữ đã được phục hồi, nhưng khả năng tổ chức ngôn ngữ không trở lại.
Lâm Ôn thật sự không biết mình muốn nói gì, hầu hết thời gian cô bình tĩnh và tự lập, hiếm khi có lúc lo lắng.
Hai mối tình của Lâm Ôn đều rất suông sẻ, hai người kia có ngoại hình sáng sủa, học giỏi, gia đình bình thường, tính tình không hướng ngoại nhưng hòa thuận với mọi người xung quanh, giống như những lúc ở bên cô.
Lâm Ôn thích kiểu quan hệ bình lặng và tự nhiên này.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, mỗi lần người này xuất hiện, mỗi lần nói chuyện, mỗi hành động đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Anh giúp em cầm nhé?” Chu Lễ lại lên tiếng, đưa tay tới túi rác cô đang cầm.
Giữa ngón tay Chu Lễ còn điếu thuốc, những sợi thuốc cuốn theo làn gió nhẹ, quấn lên người cô.
Lâm Ôn không đưa cho anh.
Có lẽ chính mùi thuốc nồng đã nhắc nhở cô sự khác biệt ở con người này, Lâm Ôn cuối cùng đã sắp xếp ngôn ngữ một cách trôi chảy.
“Em chưa suy nghĩ xong.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Ừm, anh không cho em thời gian à?” Chu Lễ không có gì khác thường, giọng anh vẫn như cũ.
Vì thế Lâm Ôn lại nhúc nhích ngón tay.
Chu Lễ lại nắm chặt, Lâm Ôn nhìn anh.
Chu Lễ nâng bàn tay mà hai người đang nắm: “Thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít. Lâm Ôn, cơ hội không tự đến, em phải thử để anh tới gần.”
“……”
Lâm Ôn hoàn toàn không thể mở ngón tay, cách tiếp cận này khiến cô hoàn toàn không có đường lui, “Ngụy biện.” Cô không nhịn được nên thốt lên.
“Điều mà em không ủng hộ thì nó là ngụy biện à? Vậy em cũng là người quanh co.” Chu Lễ nói.
“Lần nào anh cũng đấu với em như vậy hả?” Trước đây cũng thế.
“Anh cãi với em bao nhiêu lần rồi?”
Lâm Ôn hít sâu một hơi.
Chu Lễ cười: “Có quanh co hay không, phải kiểm chứng mới biết.”
Lâm Ôn không thiên vị anh: “Vậy thì xác minh theo ý em.” Nói xong, Lâm Ôn bắt đầu rút tay.
“Em đã xác minh từ lâu rồi, trước đây đều theo ý em, em công bằng chút chứ.” Chu Lễ không cho cô trốn tránh, nắm chặt tay cô nói, “Bây giờ đến lượt anh.”
Trên tường dán rất nhiều quảng cáo nhỏ, Chu Lễ ấn tàn thuốc lên quảng cáo, trực tiếp đốt số điện thoại của người ta mất hết hai chữ, cắt đứt nguồn tiền của người ta.
Anh cầm hai túi rác trong tay Lâm Ôn, túi rác không cột lại, anh tự giác ném nửa điếu thuốc vào túi rác khô.
“Đi thôi.” Chu Lễ bước ra khỏi hành lang với một tay xách túi rác, một tay nắm tay người.
Cả hai đều bước chậm, tốc độ xưa nay của Lâm Ôn là như vậy, Chu Lễ phối hợp với cô. Khi họ đến điểm đổ rác thì một mùi hôi thối bay tới, xe tải từ từ chạy ra khỏi con đường nhỏ.
“A……” Lâm Ôn tiến lên.
“Gì vậy?” Chu Lễ túm chặt cô.
Lâm Ôn nhìn anh: “Xe rác chạy rồi.”
Chu Lễ: “……”
Đã chậm mười phút, xe rác đã chạy đi, hai người vẫn đi tới điểm ném rác, thấy cửa đã đóng, bên ngoài không có thùng rác nào.
Chu Lễ cảm thấy đúng lúc: “Ra ngoài ném.”
Vì vậy anh nắm tay Lâm Ôn, chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu.
“……”
Thùng rác gần tiểu khu nhất nằm đối diện trường trung học, hai người từ từ đi dọc theo bờ sông.
Gió bên sông càng mát mẻ, nhưng tay hai người giống như được bọc trong áo bông dày cộp, nóng mà không rút ra được.
Trở lại tiểu khu, Chu Lễ đưa cô đến cửa hành lang, Lâm Ôn cuối cùng cởi được áo bông ra, nhẹ nhàng nói “Tạm biệt”, cô xoay người lên lầu.
Váy trắng lại lay động, trong nháy mắt biến mất ở góc cầu thang, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng gõ bên tai Chu Lễ.
Chu Lễ trở lại xe, kéo cửa sổ xe xuống và nhìn lên lầu, rèm cửa trên ban công được kéo ra, hiệu quả che nắng tuyệt vời, không nhìn thấy gì.
Chu Lễ cầm vô lăng, duỗi ngón tay đã siết chặt hồi lâu, sau đó khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu.
Mấy ngày sau đó, Chu Lễ liên tục làm người chuyển phát nhanh cho người ta.
Lúc đầu Uông Thần Tiêu cảm thấy ngại, dù sao thì Chu Lễ cũng luôn bận rộn trong công việc, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà, nhờ Chu Lễ giúp những việc vặt vãnh như vậy quả là lãng phí.
Nhưng Chu Lễ chủ động lên tiếng: “Được rồi, mày còn muốn đưa cái gì nữa?”
Cứ như vậy, Uông Thần Tiêu da mặt dày, để Chu Lễ trở thành người trung gian.
Ngày hôm sau, Chu Lễ lại chờ ở dưới lầu của công ty Lâm Ôn, lần này đưa tổ yến đã chưng, có hai chén để hai cô gái mỗi người một chén.
Ngày thứ ba, Chu Lễ đưa tổ yến và sách để đọc khi mang thai.
Ngày thứ tư, cũng là tổ yến, thêm một đống đồ ăn vặt và một nồi súp gà.
Ngày thứ năm, Chu Lễ đến muộn.
Hai văn phòng của công ty Lâm Ôn đang được sửa, sau 5 giờ, công nhân làm việc không bận tâm nên mở cửa ra, tiếng ồn ào càng lớn.
Lâm Ôn không thể ngồi yên ở công ty, xách túi đi xuống lầu chờ, chờ đến gần 5 giờ rưỡi, Chu Lễ cuối cùng cũng tới.
Lâm Ôn quay lưng ra cổng nên không thấy, Chu Lễ xuống xe, đi vào tòa nhà, đứng sau lưng xoa đầu cô.
“Sao em lại chờ ở đây?”
Lâm Ôn quay đầu lại, thấy Chu Lễ đang nhíu mày.
“Công ty đang sửa lại, ồn lắm.” Cô nói.
“Lần sau tìm nơi có chỗ ngồi.” Chu Lễ nói.
Hai người lên xe, Chu Lễ nói: “Lão Uông nói chút nữa tan sở sẽ đến nhà em.”
“Đã hỏi Viên Tuyết chưa?”
“Không hỏi.” Chu Lễ nói, “Hỏi cũng không trả lời, lão Uông nhờ em nhắc một tiếng, kẻo Viên Tuyết không chuẩn bị sẽ ảnh hưởng thai khí, cậu ấy sẽ đến thẳng đó.”
Lâm Ôn suy nghĩ một chút: “Vậy chờ ăn tối xong rồi nói cho Viên Tuyết.” Kẻo Viên Tuyết bỏ bữa tối.
Chu Lễ mỉm cười: “Ừ.”
Viên Tuyết nấu bữa tối, kỹ năng nấu nướng của cô không bằng Lâm Ôn, nhưng nấu cũng không tệ.
Hôm nay tinh thần của Viên Tuyết rất tốt, không nôn nghén, cũng không uể oải, nhìn thấy Chu Lễ cô mới nhớ phun một câu: “Mấy ngày nay ông ăn ké quen rồi à?”
Chu Lễ đặt tổ yến xuống: “Vậy bà kêu lão Uông tìm người khác đưa đồ đi.”
“Ai muốn đồ của anh ta!”
“Trước đây cho chó ăn hả?”
Lâm Ôn mới vừa đem cơm ra, nghe vậy cô há hốc miệng.
Chu Lễ liếc nhìn cô, không nhịn được cười khi thấy biểu hiện của cô.
Ăn tối xong, Lâm Ôn nói với Viên Tuyết: “Chút nữa Lão Uông tới đây.”
Viên Tuyết không vui: “Ai kêu anh ta tới!”
“Cậu ấy có chân,” Chu Lễ nói, “Bà không muốn gặp, chút nữa đừng cho cậu ấy vào.”
Không bao lâu sau, Uông Thần Tiêu đến, anh ở dưới lầu gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Lễ trước.
Chu Lễ đọc xong, vỗ cánh tay Lâm Ôn ra hiệu.
Lâm Ôn gật đầu, nói với Viên Tuyết: “Em xuống lầu ném rác.”
“Ờ.” Viên Tuyết chuẩn bị ép nước trái cây ở trong bếp.
Lâm Ôn xách túi rác, đi theo Chu Lễ xuống lầu, nhường chỗ cho vợ chồng bọn họ nói chuyện.
Tới tầng dưới, hai bên gặp nhau, Uông Thần Tiêu mới họp xong, còn đang mặc nguyên bộ vest, xuống xe vài phút đã ra mồ hôi.
Anh chào hỏi, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Ném rác với Lâm Ôn xong, Chu Lễ kéo cánh tay cô đi lên xe.
“Anh muốn đi đâu?” Lâm Ôn hỏi.
“Câu cá.” Chu Lễ nói.
Chu Lễ lái xe đến bờ sông bên cạnh tiểu khu, lấy ngư cụ trong cốp xe ra, dẫn Lâm Ôn đi xuống bậc thang.
Bậc thang đủ rộng để hai người ngồi, Lâm Ôn ngồi xuống rồi hỏi: “Sao anh muốn câu cá?”
Chu Lễ mỉm cười, không nói chuyện, anh gắn mồi câu vào, tìm vị trí, quăng dây câu.
Phao nổi trên mặt nước, sáng lấp lánh như những vì sao trên sông.
Lâm Ôn không khỏi nhớ tới cảnh câu cá mà cô đã thấy ở đây lần trước.
Chú câu cá liên tục quăng nhiều lần mới chọn được vị trí, Chu Lễ quăng một phát đã trúng đích.
Ánh trăng trong như nước, gió nhẹ mơn man trên mặt, trên sông lãng đãng vài gợn sóng nho nhỏ, hai người ngồi trên bậc thang xi măng gác cần câu, sợ cá dưới nước bị quấy rầy, ngay cả lúc nói chuyện cũng khe khẽ.
“Trước đây anh cũng câu cá hả?” Lâm Ôn hỏi.
“Ừ, không câu nhiều lắm, khi còn nhỏ có chơi nhiều.”
“Ở nông thôn hay sao?” Lâm Ôn nhớ rõ lần trước Tiêu Bang có đề cập rằng ông bà nội của Chu Lễ sống ở nông thôn.
“Đúng vậy, cơ bản đều là vào kỳ nghỉ hè, lúc đó có nhiều cá.”
Nói xong câu cá, Chu Lễ lại nói: “Vài ngày nữa, bà cụ sẽ về Hồng Kông.”.
“Ông cụ Trịnh thì sao?” Lâm Ôn hỏi.
“Đương nhiên đi cùng bà.”
“Trương Lực Uy có đi chung với họ không?”
Chu Lễ nhìn cô một cái: “Đó không phải là bạn cũ của em sao?”
“Em không liên lạc với cậu ấy.”
Chu Lễ nhìn cần câu: “Cậu ta không đi, qua một thời gian nữa thì bà cụ sẽ trở lại.”
“Ồ.”
Một lúc sau, phao có động tĩnh, Chu Lễ vỗ bàn tay Lâm Ôn đang đặt trên đầu gối.
Lâm Ôn hơi buồn ngủ, mí mắt vừa rũ xuống đã bị đập một chút, cô tỉnh táo chút xíu.
“Buồn ngủ hở?” Chu Lễ hỏi nhỏ, vừa hất mái tóc xõa của cô ra phía sau, vừa cầm cần câu lên.
Chú cá nhỏ lướt qua bầu trời đêm, Lâm Ôn đứng lên theo: “Câu được rồi!”
Cá chỉ to bằng nửa bàn tay, Chu Lễ không bỏ nó vào thùng, anh tìm một cái túi nilon trong hộp, múc một ít nước rồi bỏ cá vào, đưa cho Lâm Ôn: “Em cầm chơi.”
Lâm Ôn cúi đầu nhìn con cá, vói ngón tay vào túi nilon khảy vài cái, nhớ tới con cá câu được ở trong làng của Uông Thần Tiêu, vốn đã được cô cho vào túi, cuối cùng bị cô ném xuống sông lại vì không thể mang về nhà.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ.
Chu Lễ cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt kia mới tỉnh ngủ không bao lâu, giờ phút này hình như đã tỉnh táo, nhưng có chút ngây thơ lúc đang ngủ.
Lâm Ôn lại cúi đầu nhìn cá, Chu Lễ vẫn đang nhìn cô, hai người đứng gần, từ trên xuống dưới, anh có thể thấy lông mi và chóp mũi cao của cô.
Trên cầu có xe chạy ngang qua, mang theo từng đợt nóng và tiếng ồn ào, làn gió đêm dưới chân cầu thoang thoảng mùi thơm, mùi hương nhẹ nhàng nhưng hấp dẫn.
Chu Lễ giống như Uông Thần Tiêu, cũng mặc quần áo đi làm, đã cởi áo vest nhưng áo sơmi thì ướt đẫm mồ hôi.
Anh xoa đầu Lâm Ôn, giọng điệu tự nhiên: “Đi thôi, buồn ngủ thì về.”
Đưa Lâm Ôn về, hơn nửa giờ sau Chu Lễ mới về đến nhà.
Sau một hồi lâu trong phòng tắm, Chu Lễ bước ra quấn khăn tắm quanh hông, lấy một chai nước đá, đi đến bàn làm việc, nhìn trò chơi ghép hình, còn lại một ít.
Chu Lễ ngồi xuống, kiên nhẫn hoàn thành trò chơi ghép hình.
Gắn trò chơi ghép hình xong, Chu Lễ mở ngăn tủ cạnh cửa sổ cao từ trần đến sàn, đặt trò chơi ghép hình vào đó.
Chu Lễ đứng nhìn một hồi.
Đã có mấy chục trò chơi ghép hình trong ngăn tủ, tất cả đều do anh ghép trong hai năm qua.
Trò chơi ghép hình đầu tiên có độ khó thấp, chỉ có ba bốn trăm miếng.
Khi anh nhận ra rằng, mỗi lần tụ tập, anh luôn nhìn cô gái bên cạnh Nhậm Tái Bân, anh đã mua trò chơi ghép hình này.
Độ khó quá thấp không đủ để anh bình tĩnh, vì vậy anh đã mua bức tranh thứ hai, bức thứ ba, bức thứ tư.
Từ vài trăm miếng đến vài ngàn miếng, cho tới bây giờ……
Anh đấu tranh ngày càng nhiều, nhưng càng ngày càng không thể chịu đựng được.
Chu Lễ đóng cửa tủ, trở lại bàn làm việc, uống hết chỗ nước đá còn lại.