Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Khi bàn tay của Chu Lễ chạm vào, Lâm Ôn có chút cứng ngắt theo bản năng, thắt lưng là khu vực mẫn cảm, hơi khác với lúc cõng cô.
Nhưng Chu Lễ nhanh chóng buông cô ra, lập tức lùi lại một bước, hành động vừa nhã nhặn vừa lịch sự khiến Lâm Ôn không cảm thấy khó xử, điều chỉnh khá tốt.
Thời gian eo hẹp, Lâm Ôn vừa đáp chân xuống, lập tức nói: “Em vừa sắp xếp một số thứ, không thể để trong nhà cho ba mẹ thấy, anh giúp em mang đi nhé.”
Đây là lần đầu tiên Chu Lễ gặp phải “tình huống khủng hoảng” này, ngoài kinh ngạc anh còn cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như sắp đối mặt với kẻ thù của Lâm Ôn, trong lòng anh cảm thấy có một loại thư thái không nói nên lời.
“Được, lấy lại đây đi.” Anh thậm chí không hỏi nhiều.
Lâm Ôn nhảy một chân: “Em giấu trong phòng ngủ.”
Chu Lễ vội vàng đỡ lấy người, tay chuẩn bị ôm eo cô, vừa chạm vào, anh kịp thời sửa lại và đỡ cánh tay của cô, nhấc cô vào phòng ngủ như cũ.
Vào phòng ngủ, Lâm Ôn mở tủ quần áo, di chuyển một đống quần áo dùng để che, từ trong đó moi ra hai túi đồ.
“Đây nè.” Để đề phòng ba mẹ tới trước Chu Lễ, Lâm Ôn lo lắng nên nhét những thứ này vào tủ quần áo.
Ban đầu Lâm Ôn không nghĩ tới chuyện sẽ tìm Chu Lễ.
Khi thu dọn đồ đạc, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn vứt chúng đi, sau khi bỏ hết vào túi, cô mới nhớ tình trạng hiện tại của mình ——
Cô cơ bản không thể đi lên đi xuống tầng sáu một cách suôn sẻ trong thời gian ngắn.
Đầu óc cô quay cuồng.
Chắc chắn không thể giấu trong nhà, sân thượng cũng thông thoáng, bên cạnh không có người, có thể treo trên cửa nhà bên cạnh giả vờ là của họ, nhưng ba mẹ cô chắc chắn sẽ hỏi ai sống bên cạnh, chuyển đến khi nào, điều này quá dễ bị lộ bởi vì ba mẹ cô quen biết nhiều người già trong tiểu khu.
Thấy thời gian tới gần, Lâm Ôn nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nghĩ tới “khách quen” của nhà cô mấy ngày nay.
May mắn thay Chu Lễ đang ở gần đây, và có thời gian chạy tới.
Lâm Ôn đem đồ ra, và đuổi người ngay lập tức: “Đi nhanh lên, ba mẹ em sẽ tới liền.”
“Được, được, được.” Chu Lễ nở nụ cười hợp tác, bị Lâm Ôn gọi khi bước tới cửa.
“Từ từ, còn nạng nữa.”
“Nạng cũng mang đi luôn à?”
Lâm Ôn “ừm ừm” gật đầu.
Chu Lễ nhíu mày: “Em muốn gạt ba mẹ em?”
Chu Lễ quá thông minh, thấy rõ sự tính toán của cô. Lâm Ôn không có thời gian nói thêm, gật đầu rồi giục anh nhanh chóng đem đồ ra ngoài.
Chu Lễ nghiêm mặt xuống lầu, lên xe cũng không lái đi, khoanh tay ngồi trên xe một đỗi, anh nhìn túi nilon bên cạnh.
Túi của siêu thị trong suốt, không che đồ được, không có thứ gì ở đây cả.
Chu Lễ tháo túi nilon, nhìn thấy vài gói bán thành phẩm đông lạnh bắt mắt, vài chai Giang Tiểu Bạch và những chai rượu nhỏ khác.
Khá phong phú……
Trong đó có một chai Giang Tiểu Bạch đã được mở, còn lại một nửa dung tích, Chu Lễ lấy ra lắc, đoán rằng đó là chai do anh đưa được Lâm Ôn đặt trên tủ TV.
Túi nilon kia đựng thuốc trị thương ở chân, Chu Lễ càng cau mày khi nhìn thấy thứ này.
Rõ ràng đây đều là “hàng cấm” của Lâm Ôn, thậm chí nạng và thuốc cũng bị cô cấm, xem ra con thỏ què chân chút nữa chuẩn bị tấm thân tàn để đóng kịch.
Trong vòng vài phút, Chu Lễ nhìn thấy một cặp vợ chồng già bước ra khỏi xe taxi, đi vào tòa nhà số năm. Anh xoay di động trên tay vài lần, sau đó bật màn hình.
Ba mẹ Lâm Ôn đã lớn tuổi, đi hai ba tầng lầu không có vấn đề gì, đi sáu tầng lầu vẫn rất tốn sức, cho nên khi Lâm Ôn nhận được tin ba mẹ lên lầu, cô mở cửa đợi một chút mới thấy người đến.
Tin nhắn là tin nhắn di động do Chu Lễ gửi, lời ít mà ý nhiều: “Có hai người lớn tuổi đang lên lầu, không biết có phải ba mẹ em hay không, em hãy chuẩn bị trước.”
Sau khi Lâm Ôn đọc xong, mới vừa nhảy vài bước về phía cửa, một tin nhắn khác truyền tới.
“Ba mẹ em ở mấy ngày? Chân em có thể giả vờ được vài phút không?”
“……”
Chu Lễ dùng từ chính xác, đánh trúng điểm mấu chốt và kẹp chặt huyết mạch của người ta, Lâm Ôn cảm nhận được sự đả kích, cũng biết rõ cô không thể cố hết sức nếu muốn tiếp tục cố gắng.
“Nghĩ cái cớ để ba mẹ em trở về, hoặc em phải đi trốn, em có thể nói với họ rằng em tạm thời phải đi công tác, suy nghĩ kỹ rồi nói một tiếng, tôi sẽ lên lầu đón em.”
Đây là tin nhắn cuối cùng Chu Lễ gửi cho cô.
Ba mẹ Lâm Ôn xách một túi hành lý nhỏ trong chuyến lần này, lần lượt vịn cầu thang đi lên tầng 5, ngẩng đầu thì thấy Lâm Ôn đang canh cửa.
Ba mẹ nở nụ cười: “Ôn Ôn!”
Lâm Ôn không tiến lên chào hỏi, đứng ở cửa vui vẻ gọi: “Ba mẹ!”
Khi ba mẹ đi vài bước tới cửa, Lâm Ôn mới cầm hành lý cho họ, đỡ họ ngồi xuống thay giày, rồi đi vào cùng họ.
Cô đi hai chân bình thường, miễn cưỡng cười vui vẻ, cơn đau xông thẳng lên đỉnh đầu.
Ba mẹ đi toilet trước, Lâm Ôn ngồi trên sô pha, nhăn mặt đau khổ. Một lúc sau, cô mới hỏi: “Sao ba mẹ đột nhiên lại đây?”
Mẹ Lâm rửa tay xong rồi đi ra nói: “Tối hôm qua ba mẹ mới nghĩ đến chuyện tới đây, tạo bất ngờ cho con không được à?”
Trà và trái cây đã dọn sẵn trên bàn, Lâm Ôn bảo mẹ ăn một chút.
“Dạ được, nhưng nếu ba mẹ nói trước, con có thể ra ga đường sắt cao tốc để đón ba mẹ.”
“Con không có xe, muốn con đi đón làm gì, tốn tiền taxi.” Mẹ Lâm nói.
“Ba mẹ đi taxi tới đây phải không?”
“Đúng rồi, bắt taxi trực tiếp ở ga đường sắt cao tốc.”
Lâm Ôn nhẹ nhõm.
Điều kiện gia đình cô bình thường, những gia đình bình thường sẵn sàng chi tiền ăn uống, nhưng họ luôn cảm thấy lãng phí tiền vào những thứ như đi taxi.
“Ba mẹ muốn tới đây cũng không cần bắt xe sớm như vậy,” Lâm Ôn rót một chén trà cho mẹ, “Con thấy vẻ mặt của mẹ không được tốt lắm, có phải do dậy sớm quá hay không?”
Mẹ Lâm chưa kịp mở miệng, ba Lâm vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nói: “Mẹ con đâu có dậy quá sớm, mấy ngày nay cơ bản là không ngủ được bao nhiêu.”
“Anh cứ nói nhảm.” Mẹ Lâm trừng mắt với chồng.
Ba Lâm nói với Lâm Ôn: “Con khuyên mẹ đi, để mẹ con ngủ cho yên ổn.”
Lâm Ôn mơ hồ có câu trả lời trong lòng, nhưng cô vẫn hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ, vì sao không ngủ được?”
Mẹ Lâm nhìn chồng tức giận, nắm tay Lâm Ôn, yêu thương nói: “Con nói con chia tay, mẹ lo cho con, nếu con khóc thầm một mình thì sao, không ăn cơm thì sao ngủ ngon được. Bao nhiêu người thất tình không thể thoát ra khỏi bóng tối, người thì trầm cảm người thì tự tử, ây da —— mẹ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cứ lo lắng, sợ con lại nghĩ quẩn.”
Lâm Ôn cong môi, dịu dàng nói: “Vậy mẹ nhìn con có giống người ăn không ngon ngủ không yên hay không?”
Mẹ Lâm xoa bóp khuôn mặt của Lâm Ôn, cười nói: “Nhìn trong di động không thật, muốn đích thân đến gặp con thì mẹ mới yên tâm. Xem ra mấy ngày nay con trải qua khá tốt, vẫn trắng trẻo mịn màng, gương mặt còn ửng đỏ.”
Mặt đỏ là vì đang chịu đựng cơn đau……
Lâm Ôn dỗ ba mẹ một hồi, chẳng mấy chốc ba mẹ đều vui vẻ.
Ba Lâm ngồi uống trà xem TV, mẹ Lâm theo quy tắc cũ, ở trong phòng khách một lúc rồi đi vào phòng ngủ nhìn, kéo Lâm Ôn đi theo: “Tủ quần áo của con hơi lộn xộn, có phải công việc bận quá nên không có thời gian dọn dẹp hay không?”
—— Thật ra vừa nãy mới giấu đồ nên chưa kịp dọn dẹp.
Lại kéo chăn trên giường chỉ cho cô xem: “Đừng lười biếng dùng loại này, tốt nhất phải may bằng chỉ, chăn sẽ không chạy lung tung, chắc hơn nhiều so với loại này. Hơn nữa loại khóa chống trượt này có kim lớn như vậy, lỡ như ngày nào đó rớt ra, đâm vào người con thì sao?”
—— Thật cô mới giặt vỏ chăn mấy ngày trước, đột nhiên bị thương ở chân, không muốn xài chăn có đường may cho nên tạm thời dùng khóa chống trượt.
Mẹ Lâm lại muốn kéo cô lên gác xép, Lâm Ôn hít sâu, gồng người đi theo, khi xuống lầu thì phía sau lưng đã thấm mồ hôi.
Điểm dừng chân cuối cùng của mẹ Lâm là nhà bếp.
“Mẹ thấy rau tươi trong tủ lạnh của con đã hết sạch, sao chỉ còn chút trái cây? Là do vừa ăn xong hay là mấy ngày nay con ăn đồ bên ngoài?”
Một lời nói dối phải được làm tròn bằng hàng ngàn lời nói dối.
Lâm Ôn đã rất do dự kể từ khi nhận được tin nhắn của Chu Lễ, cô lưu luyến ba mẹ, lại tự trách đã khiến ba mẹ phải chạy tới chạy lui.
Nhưng tốt hơn là để ba mẹ đau lòng vì cô.
Giờ phút này, đỉnh đầu cô đang la hét không chịu đựng được nữa.
“Thật ra chút nữa con phải đi công tác nên không mua rau mới.” Lâm Ôn nói dối.
Mẹ Lâm sửng sốt: “Đi công tác? Không nghe con nói trước, sao đột ngột như vậy?”
“Con có nói với mẹ là sẽ làm vài dự án sau kỳ nghỉ vài ngày đó, phải đi công tác bên ngoài.” Lâm Ôn nói.
Mẹ Lâm thất vọng: “Ồ, nếu biết trước mẹ sẽ nói một tiếng với con, vậy chuyến đi sẽ không vô ích.”
Lâm Ôn không nhịn được, hỏi mẹ: “Do con không nói rõ. Vậy ba mẹ ở đây chơi mấy ngày hay là chút nữa trở về?”
Mẹ Lâm mau chóng lấy lại tinh thần: “Cũng tới rồi, mẹ với ba muốn tụ tập với mấy người bạn già. Con cứ làm việc của mình, đừng xen vào chuyện ba mẹ.”
“……”
Không còn cách nào, Lâm Ôn trở về phòng thu dọn hành lý “đi công tác”, tính thời gian gửi một tin nhắn cho Chu Lễ.
Không lâu sau, có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Mẹ Lâm đến gần cửa, bước tới mở cửa ra, bà sửng sốt khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao lớn đang đứng ngoài cửa.
“Cháu chào dì, cháu là bạn của Lâm Ôn, đến đón cô ấy ra sân bay.” Chu Lễ nhẹ nhàng nói.
“Ồ.” Chiều cao của Chu Lễ đã gần tới cửa, mẹ Lâm ngửa đầu, đánh giá từ trên xuống dưới.
Lâm Ôn xách túi du lịch đi từng bước về phía cửa, Chu Lễ bình tĩnh quan sát.
Ba Lâm đưa cô tới cửa, Lâm Ôn xoay người nói: “Con đi xuống đây, ba mẹ mau đóng cửa lại đi, hiện tại đã có muỗi.”
“Biết rồi, trên đường cẩn thận một chút.” Mẹ Lâm lại ngẩng đầu cười hỏi Chu Lễ, “Cháu tên gì?”
Chu Lễ mỉm cười đáp: “Cháu tên là Chu Lễ, Lễ trong lễ phép.”
“Tiểu Chu à, hôm nay hai đứa vội vàng, lần sau cháu tới đây nhất định phải vào chơi.”
“Dì khách sáo rồi ạ.”
“Vậy cháu lái xe từ từ nhé, phải cẩn thận.”
Chu Lễ nói hiền hoà: “Dạ, dì yên tâm.”
Ba mẹ Lâm Ôn sẽ không đưa Lâm Ôn xuống lầu, bởi vì việc lên xuống cầu thang có chút khó khăn đối với họ.
Lâm Ôn lại thúc giục mẹ đóng cửa để khỏi muỗi, mẹ Lâm mới đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Lâm Ôn lập tức suy sụp, giữ chặt cánh tay Chu Lễ.
Chu Lễ nhíu mày: “Rất đau phải không?”
Lâm Ôn thẳng thắn gật đầu.
Chu Lễ chẳng thèm giữ khoảng cách lịch sự với cô nữa, anh cúi xuống, không nói trước, bế ngang cô lên.
Lâm Ôn giật mình, nhỏ giọng hét lên.
Hai chân đột nhiên bay lên khiến cô sợ hãi, cô cũng không đề phòng Chu Lễ sẽ đến tuần này.
Nhưng cho dù rất sợ, Lâm Ôn vẫn không quên ba mẹ đang ở bên trong cánh cửa, cô nhanh chóng kìm nén tiếng hét.
“Tôi đưa em đến bệnh viện trước.” Chu Lễ cúi đầu nhìn cô, sau đó sải bước xuống lầu.
Lâm Ôn không dám ôm cổ anh, chỉ dám khoác vai. Tới tầng trệt, nhịp tim của Lâm Ôn dần dần bình tĩnh lại, nói với Chu Lễ: “Anh để em xuống trước, em sợ ba mẹ em đang nhìn ở trên ban công, em sẽ tự mình đi.”
Chu Lễ nắm chặt tay.
Lâm Ôn ngước mắt nhìn anh: “Chu Lễ?”
Chu Lễ đặt người xuống và nói: “Em đứng ở đây.”
Đi được hai bước, anh quay lại cảnh cáo: “Đứng yên.”
Vẻ mặt của Chu Lễ nghiêm túc và lạnh lùng, Lâm Ôn cảm thấy tốt hơn so với vẻ mặt của anh khi bị ép ngồi trên xe của Viên Tuyết trong kỳ nghỉ hôm đó.
Lâm Ôn hiếm khi thấy gương mặt lạnh của Chu Lễ, cô nhất thời bị lừa, khi Chu Lễ chạy xe đến lối vào hành lang, cô mới hoàn hồn.
Ghế phụ đối diện cửa, Chu Lễ đẩy cửa xe ra, chỉ cách hai bước, cho dù trên lầu thăm dò thế nào cũng không thấy được vị trí này. Lâm Ôn nhìn Chu Lễ đang ngồi trên ghế lái mà không hề nhìn cô, cô mím môi dưới, tự mình nhảy lên xe.
Nhà của Lâm Ôn ở vị trí tốt, gần đó có đầy đủ tiện nghi hỗ trợ, bệnh viện gần nhất chỉ cần năm sáu phút lái xe.
Gần tòa nhà ngoại trú của bệnh viện không có chỗ đậu xe, Chu Lễ ngừng xe ở cổng tòa nhà ngoại trú trước.
Lâm Ôn nghĩ rằng Chu Lễ sẽ đỡ cô đi vào, ai ngờ Chu Lễ đi đến ghế phụ, ôm ngang cô mà không nói lời nào.
Trong bệnh viện có người ra vào, Lâm Ôn thật sự không thiếu cánh tay hay gãy chân, cô không nhịn được đẩy anh, mặt đỏ bừng: “Em tự đi được, anh thả em xuống.”
Chu Lễ trả lời không nóng không lạnh: “Em bớt lộn xộn đi, tiết kiệm chút thời gian.”
Chu Lễ ôm người đi thẳng đến ghế chờ khám bệnh mới đặt người xuống, dặn dò cô: “Tôi đi đậu xe, em dùng di động đăng ký số, đừng chạy lung tung.”
Lâm Ôn mở miệng, ngơ ngác nhìn người đi ra khỏi tòa nhà ngoại trú, cô mới lấy di động ra.
Lúc đăng ký, cô vẫn còn nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng của Chu Lễ thật đáng sợ, chẳng trách Viên Tuyết không dám khiêu khích anh.
Bãi đậu xe lớn của bệnh viện cách xa tòa nhà bệnh nhân ngoại trú, đi bộ mất mười phút, Chu Lễ đậu xe rồi vội vàng trở lại, bước vào tòa nhà thì thấy Lâm Ôn đang ngồi trên ghế, cầm di động cúi đầu.
Mọi người xung quanh ra vào vội vã, một mình cô trầm lặng.
Chu Lễ bước chậm lại, từ từ đi tới: “Lấy số xong chưa? Đi tầng mấy?”
Lâm Ôn ngẩng đầu: “Khoa chỉnh hình tầng 3.”
Chu Lễ lại ôm cô, lần này nói trước: “Tôi ôm em đi lên trước, chút nữa sẽ tìm xe lăn cho em.”
Lâm Ôn vốn muốn từ chối, nghe anh nói vậy, cô không đẩy người ta ra.
Chu Lễ bế ngang cô lên, đi theo một nhóm người đang đợi ở cửa thang máy.
Lâm Ôn quay mặt vào ngực Chu Lễ, vừa không muốn gần quá vừa không muốn lộ mặt.
Chu Lễ nhìn về phía ngực mình, kéo khóe miệng nói: “Sao vậy, sợ mất mặt à? Nếu là người tàn tật, trên mặt em có hào quang không? Trước mặt ba mẹ ruột còn làm màu!”
Lâm Ôn nhịn một hồi, thật sự không nhịn được nữa.
“Anh thì biết cái gì!”
“Vậy em nói đi!”
“Nếu mẹ em biết em bị thương, bà sẽ suy nghĩ hoài và mất ngủ vài tháng, còn đòi ở lại với em.”
“Chỉ vậy thôi?”
Lâm Ôn tức giận: “Trước kia tan học em bị té trầy đầu gối, mẹ em dẫn em đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ, sau đó mất ngủ cả đêm, sợ em phát sinh chuyện gì đó, mỗi ngày đều đưa đón em đi học. Nhưng đầu gối em chỉ bị bầm tím!”
Đây chỉ là một trong số những ví dụ nhỏ.
Một ví dụ khác, khi Lâm Ôn học tiểu học, cô đã ăn thịt giăm bông và thịt thăn chiên ở ngoài đường với bạn cùng lớp, sau khi về nhà thì bị đau bụng và tiêu chảy, mẹ cô hỏi, cô thành thật trả lời, suốt đêm đó mẹ không ngủ được, canh cô cả đêm.
Ngày hôm sau, mẹ mua một túi lạp xưởng và thịt thăn, tự mình làm cho cô ăn, ra lệnh cho cô sau này không được mua đồ ăn vặt lung tung nữa.
Mẹ của Lâm Ôn không quan tâm đến sự sống chết của bản thân, bà biết tuổi của mình đang đến gần cái chết.
Nhưng bà đặc biệt coi trọng sự sinh tử của Lâm Ôn, bởi vì Lâm Ôn còn nhỏ, tuổi của cô càng ngày càng sáng sủa.
Vì vậy bà quan tâm đến chế độ ăn uống của Lâm Ôn, luôn nhắc Lâm Ôn chú ý đến sự an toàn cá nhân, ngăn chặn mọi nguy hiểm tiềm ẩn đe dọa đến sức khỏe và tính mạng của Lâm Ôn.
Mẹ Lâm yếu đuối và nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ có thể làm bà đau buồn suy tư, chưa kể lần này Lâm Ôn bị tổn thương mô mềm, nếu để mẹ Lâm biết, hậu quả sẽ không lường được.
Hai người cãi nhau suốt đoạn đường, từ ngoài thang máy đến vào trong thang máy, thu hút không ít ánh mắt xa lạ.
Chu Lễ không quên tránh người, cẩn thận không để Lâm Ôn bị những người khác đụng vào.
Lâm Ôn bị Chu Lễ ép phải quên cảnh tượng của mình.
Từ trước đến nay Chu Lễ luôn có “vẻ mặt hoà nhã”, ít nhất là ở trước mặt Lâm Ôn. Đây là lần đầu tiên anh xé một chút bề ngoài hoàn hảo trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn luôn là người dịu dàng hiền lành, dễ nói chuyện, không nóng nảy, lúc này là lần đầu tiên “cãi nhau” với người khác đỏ mặt tía tai.
Hai người lên tới khoa chỉnh hình trên tầng 3, Chu Lễ cẩn thận đặt người lên ghế, xoa nhẹ đầu cô.
“Được rồi, được rồi, cẩn thận mạch máu của em bị vỡ.”
Lâm Ôn hít sâu.
Chu Lễ bật cười, cuối cùng dỗ cô một câu: “Tôi đi tìm xe lăn cho em, có muốn ăn gì hay không, sẵn tiện đem đến cho em luôn.”
Lâm Ôn ăn không vô, rũ mắt nói: “Không cần.”
Trước khi đi, Chu Lễ còn dặn: “Đừng đi lung tung.”
Chu Lễ nhanh chóng tìm được xe lăn, chưa mua đồ ăn cho Lâm Ôn, nhưng mang một chai nước cho cô.
Cô ít khi “cãi nhau” với anh “to tiếng”, giọng nói khó chịu nên cần thấm chút nước.
Lâm Ôn ngoan ngoãn uống nước, rồi chuyển tới ngồi trên xe lăn.
Hôm bị thương ở chân, cô đã tính thuê xe lăn ở bệnh viện, nhưng xe lăn không thể lên xuống cầu thang, nhà cô nhỏ không di chuyển tới lui được, thật sự không tiện như chống nạng cho nên cô không thuê.
Hiện tại ngồi trên xe lăn khá thoải mái, đợi mấy số bên ngoài phòng khám, cuối cùng cũng đến lượt cô, Chu Lễ đẩy cô vào.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cau mày, liên tục dặn dò Lâm Ôn không thể xuống đất một thời gian, loại thương tích này có thể lớn có thể nhỏ, phục hồi sức khỏe mới là mấu chốt.
Chu Lễ ở bên cạnh hỏi những việc cần chú ý, sau khi ghi nhớ anh đẩy Lâm Ôn ra, lấy chút thuốc ở hiệu thuốc dưới tầng một.
Trời đã trưa, nắng gay gắt.
Chu Lễ đẩy xe lăn về phía bãi đậu xe, Lâm Ôn giơ tay che trán.
Có lẽ đợt khám bệnh buổi sáng đã kết thúc, lúc này xe cộ trên đường nhiều hơn, nhân viên bảo vệ cố gắng duy trì giao thông, xe vẫn quá đông, tiến độ chậm.
Hai người tránh sang một bên, con đường quá hẹp xe lăn không qua được. Chu Lễ thấy lỗ tai Lâm Ôn đỏ bừng, anh đẩy tay vịn xe lăn xuống, bánh xe co lại.
“Ngồi xuống.”
“Ừ……” Lâm Ôn ổn định.
Chu Lễ xoay xe lăn đến bãi cỏ, nói trước: “Đừng lý sự với tôi.”
Sau khi leo lên bậc, anh đẩy người lên bãi cỏ, qua đoạn đường đông người, anh lại đẩy xe lăn xuống đường bằng phẳng.
“……” Lâm Ôn im lặng toàn bộ hành trình.
Đi mười mấy phút, rốt cuộc trở lại xe, Lâm Ôn ngồi vào ghế phụ, Chu Lễ để xe lăn vào cốp xe.
“Đến nhà tôi ăn cơm trưa trước.” Chu Lễ nói thẳng với Lâm Ôn sau khi lên xe.