6.
Cậu cảnh sát nhai nhai miếng táo trong miệng, vừa đổ nước vào họng - nhìn thấy vẻ mặt của người ngồi trên giường bệnh liền suýt phun hết ra ngoài.
"Trong phòng bệnh của tôi cố gắng giữ vệ sinh chút đi." Ngữ khí của Vương Tuấn Khải thập phần nghiêm khắc, nhưng thần sắc trên mặt lại nhàn hạ phởn phơ, hắn không hề hay biết hình ảnh một đội trưởng cẩn trọng bình tĩnh không gì có thể làm biến sắc - trong đầu cảnh sát nhỏ đã chuyển sang một hình tượng rùng rợn khác: biếи ŧɦái.
Nhìn cái kiểu vừa sờ cằm vừa cười khả ố kia, còn không phải biếи ŧɦái thì cậu đi đầu xuống đất!
"Boss..." Cảnh sát nhỏ chà xát da gà rụng đầy đất, ái ngại hỏi: "Bác sĩ tiêm cho anh thuốc gì mà..." Trông cứ như sốc thuốc ấy.
Vương Tuấn Khải không có hẹp hòi mà đi đôi co với cậu ta, thuận miệng phán: "Cao ích mẫu."
Cảnh viên: "..." Đó không phải là thuốc dành cho phụ nữ đang thời kỳ đèn đỏ à...
Cảnh sát nhỏ càng nhìn càng nghi ngờ, tình hình thế này chỉ có hai phương hướng có khả năng xảy ra, một là boss chuẩn bị làm chuyện xấu nào đó, hai là hắn đang rơi vào giai đoạn động dục...khụ, nhầm, mùa xuân của hắn tới, tha thiết trong sáng nhớ về một người đẹp nào đó trong tiềm thức, ngày ngóng đêm mong chỉ thiếu chút còng người nọ bên người hung hăng chà đạp...khụ, lại nhầm, là hảo hảo yêu thương...
Cảnh sát nhỏ hốt hoảng nhận ra dạo gần đây cậu có thật nhiều ý nghĩ đáng khinh!
Cư nhiên nghĩ xấu về sếp như vậy!
Nhưng ai bảo cái mặt của Vương đội trưởng đáng ngờ lồ lộ thế chi, ngay cả tên thần kinh thô như cậu mà cũng đoán ra phần nào chân tướng...
Vương Tuấn Khải nào có biết đám nhân viên dưới quyền mình đứa nào đứa nấy đều rặt một lũ bận quá hóa điên, tiếp xúc cùng tội phạm nghiêm trọng xong cũng bày đặt tỏ ra nguy hiểm, hắn thò tay cầm miếng táo trên đĩa lên, phát hiện táo đỏ ba ba đích thân gọt cho hắn thế nhưng bị thằng nhóc nào đó ăn gần hết --- Đại boss thô bạo trừng mắt, toàn thân tỏa áp suất thấp!
Hiện giờ trong phòng bệnh chỉ có mình cậu cảnh sát này, mọi người ở cục đang gấp rút kết án, Vương Nguyên lại không tiện ra mặt, đã sớm rời đi, thành ra phòng VIP rộng như vậy chỉ có hai tên liên minh chính nghĩa mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tình hình trong cục thế nào?"
"Vẫn như cũ, Cục trưởng mỗi ngày ngồi trong phòng tĩnh tâm tụng niệm, giao cho cấp dưới cả đống án kiện chưa được giải quyết xong còn ra chỉ thị phải xử lý án tồn kho trong vòng nửa năm, nếu không cả đám vào WC cọ đủ mãn hạn phạt đi, Dương pháp y quả quyết Cục trưởng chính là đã bước vào khủng hoảng tuổi trung niên, tâm huyết nhiệt tình đến mức đầu hói bóng loáng như đèn mắt sói, testosteron và adrenalin lẫn lộn vào nhau không rõ bệnh lý..." Cậu trai liến thoắng tuôn như gió, nhác thấy ánh mắt cười như không cười của boss liền ho khan vài tiếng, chăm chú giải đáp: "Boss muốn hỏi chuyện gì?"
Vương Tuấn Khải rộp rộp cắn táo, thấy bạn nhỏ kia vươn móng vuốt qua muốn thỉnh đồ của hắn, lập tức đập cho cái giò heo rụt về: "Macaron."
"A, chính là tên sát thủ kỳ quái kia nha." Cảnh sát nhỏ gật gật đầu: "Phải sử dụng nghiệp vụ chuyên biệt mới cạy được miệng gã, thì ra tên này vốn dĩ chưa từng rời khỏi Đại Lục, kẻ ở nước ngoài tác quái chân chính không phải gã. Macaron ẩn mình rất lâu dưới trướng của một hắc bang lão đại, muốn lên nắm chính quyền nhưng không đủ năng lực nên đành nhẫn nhịn chờ thời cơ quật khởi, đáng tiếc..."
Cậu ta tặc lưỡi: "Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, được lão đại ân sủng, ừm, tên đại ca kia giao hết tín nhiệm cho người nọ khiến Macaron rất phẫn nộ, luôn nung nấu sát ý muốn gϊếŧ chết đối phương."
"Người quen của hắn nói, Macaron từ nhỏ đã mắc hội chứng hoang tưởng khá nặng, về sau dù được dày công điều trị nhưng gã lại thường xuyên ôm thù hận sống đến bây giờ, cho nên bệnh càng thêm bệnh, chữa kiểu gì cũng vô dụng. Thời gian làm việc cho lão đại càng dài Macaron càng tích tụ nhiều phiền muộn, thay vì làm gì đó giải tỏa cảm xúc, gã lại chọn cách gϊếŧ người. Tôi vẫn cảm giác quá trình gây án của Macaron rất quái gở, dường như nó mang một nghi thức nào đó.."
Tên tội phạm này không bắn chết, đâm chết hay dìm chết nạn nhân, mà cho nổ tung nơi họ sống, ngay cả thi thể của nạn nhân cũng không muốn để nguyên vẹn.
"Có nhiều sát thủ biếи ŧɦái lấy vẻ mặt thống khổ của người chết làm niềm vui thỏa mãn tham vọng trong người, thậm chí mục tiêu sống trên đời là vì để ngược đãi hành hạ bọn họ, tâm lý rất cực đoan." Vương Tuấn Khải chầm chậm nói, đáy mắt sâu hun hút khiến người ta có ảo giác đó là cả một lỗ đen tối tăm hắc ám, không cẩn thận sảy chân sẽ mãi mãi không thoát được. Hắn đan mười ngón tay đặt lên bụng, âm thanh trầm thấp vang lên giữa không gian tĩnh mịch u buồn của phòng bệnh, tràn ngập lạnh lẽo: "Macaron chọn cách nổ tung phòng ở là vì gã yêu thích cảm giác nhìn mọi thứ bị hủy hoại, đồng thời âm thanh và thảm trạng của nơi bị hủy hoại chính là thông điệp cảnh cáo mà gã gửi đến người kia. Macaron muốn đe dọa mạng sống đối phương, đem cái chết của những người vô tội thành bản án tuyên bố gã nhất định sẽ tìm đến đối phương cho dù người nọ có ở chân trời góc bể, chỉ cần còn một hơi thở, gã tuyệt không bỏ qua..."
Đây có lẽ, cũng là một loại yêu - hận.
"Ra là vậy..." Cảnh sát sờ mũi, sùng bái nhìn boss, xum xoe chân chó chạy qua cầu học hỏi: "Boss, anh là cảnh sát, cũng không phải nhà tâm lý học hay cố vấn trinh thám, thế nào lại rành rẽ mấy việc này như vậy? A phi phi tôi hỏi ngốc thật, boss rõ ràng là boss của cảnh cục, cái gì lại không biết chứ..."
Vương Tuấn Khải chán nản nhìn cậu ta: "Cho nên sau khi tôi xuất viện, chắc chắn sẽ đệ đơn xin Cục trưởng cho các cậu học một khóa tâm lý tội phạm, biết đâu sẽ khai sáng được cái bộ óc Alpaca tiểu linh dương này để nó tỏ ra hào quang trí tuệ không chừng..."
"Boss nói gì cũng đúng!!" Não tàn rồi: "Boss cái chi cũng biết!!"
Vương Tuấn Khải: "...Tôi không biết người mà Macaron thù hận là ai, nếu có thể gặp được người nọ, tôi rất muốn cùng y nói chuyện một lần."
Xem y làm thế nào lại khiến tên Macaron kia căm phẫn sâu sắc như vậy.
Cổ nhân có câu: "Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng", Vương Tuấn Khải thực chất là suy bụng mình ra bụng người mới hiểu được tại sao Macaron lại trở nên cực đoan như vậy, bởi vì hắn cũng đã từng có một đoạn thời gian phi thường muốn chạy đi tìm một người, một bên tàn nhẫn đem người đó đánh thành đầu heo, bắn liệt tứ chi người nọ để y có trốn cũng không được; một bên cực kỳ dịu dàng mà yêu thương y, dùng lạt mềm buộc chặt trói y ở bên cạnh mình, đắp chân cho y mỗi khi trời lạnh, pha trà khổ qua giúp y những ngày nắng gắt, cùng y đón Giáng Sinh, đón năm mới, đón sinh nhật...Hắn sống trong ngôi nhà kia nhưng cái gì cũng không khát cầu bằng một vòng tay của Vương Nguyên, một ánh mắt ngập tiếu ý của Vương Nguyên, một nụ cười mang khí phách đặc biệt của Vương Nguyên...tất cả những thứ chỉ thuộc về Vương Nguyên.
Cái loại cảm xúc vừa yêu vừa hận đó, giống như liều thuốc độc không ngừng phát tác mỗi đêm, giày vò hành hạ hắn đến chết lặng, nhiều năm trôi qua vẫn không thể bức ra khỏi cơ thể, cứ như vậy ăn mòn vào lục phủ ngũ tạng, độc phát thân vong.
Vương Tuấn Khải hắn hiện tại đã đủ sức nắm Vương Nguyên trong lòng bàn tay, bất kỳ ai cũng đừng hòng cướp.
Cảnh sát viên thấy boss đột nhiên mông lung, nghĩ là boss thật sự đang nghĩ về kẻ địch của Macaron, liền nhanh miệng nói: "Anh có thể điều tra thử xem!"
"Tra?" Tra thế nào? Vương Tuấn Khải nheo mắt: "Cái bang kia tên gì? Bao nhiêu người? Ai là lão đại? Đang đóng ở đâu?"
"Có xa lạ gì đâu! Chính là nhóm người hôm trước chúng ta đụng nha!"
Con ngươi Vương đội trưởng co rút một chút: "Cậu xác định?"
"Yes, dùng danh dự hứa luôn." Sợ boss nghi ngờ, cậu ta còn bồi thêm: "Sẵn nói, cái kẻ khiến Macaron phát khùng chính là người ôm ghì tên mặt sẹo đó!"
"..."
Vương Tuấn Khải vẻ mặt muôn màu.
Không cần trùng hợp vậy chứ?
...
Tóc vàng nhìn Vương Nguyên rầm rộ một cước đá bay cửa lớn, thế nhưng lần này làm gì còn Vương Giản Thiện cho y rủa, cho nên Nguyên ca hùng hổ chộp lấy chai Vermouth đập lên con xe Roll-Royce mới toanh, rít gào: "Tên mèo lão đại ngu ngốc mau ra đây cho ông!!!"
...Tóc vàng ái ngại: Rốt cuộc ai mới là lão đại đây?
"Mèo ngu ngốc" đại nhân tay trái ôm một thiếu niên thanh tú thánh thiện, tay phải đang vuốt ve ngạo kiều kiện khí tiểu thụ, chậc chậc hai tiếng nhìn chiếc xe và chai rượu đắt tiền đồng loạt tanh bành: "A, Tiểu Nguyên, cậu thật là phá của, tôi đây quyết định khai trừ cậu ra khỏi bang hội..."
"Tôi cũng đang định nói cái đấy!!" Vương Nguyên nghiến răng: "Vì cái răng gì cư nhiên trục xuất tôi đi?!? Tôi-..."
"Đừng nói đừng nói." Lão đại đặt ngón tay lên miệng: "Phật viết, không thể nói."
"..." Lão tử đây trực tiếp làm thịt mi!
"Cậu a, ở trong bang, cùng với nhóc tóc vàng kia là theo tôi lâu nhất, chiến công cũng nhiều là thâm hụt nguyên khố cũng khủng bố không kém...Lần trước không lấy được tiền chuộc, ừm, tôi đây không khoan nhượng nữa, quyết định đuổi cậu đi, vô dụng quá mà..."
"Nhưng mà, tôi-..."
"Aiii lão đại đã nói như vậy rồi, cậu cũng đừng có ngang bướng nữa a!" Tóc vàng chồm lên đem Vương Nguyên kéo đi: "Nào, theo tôi, tôi an ủi cậu..."
"Cút..."
"Ai da đừng có xù lông nữa, đến đây tôi thuận mao cho..."
"..."
Lão đại nhìn theo bóng hai thanh niên lôi lôi kéo kéo ra khỏi nhà kho, nản chí nhìn cái điện thoại trên bàn: "Cậu vừa lòng chưa?"
Bên kia vang lên âm thanh tiếng cười không rõ ý tứ.
"Cậu hứa rồi đó, để Macaron...chết toàn thây, chôn nó ở nghĩa trang thành phố..."
[Thật có nghĩa khí.]
"Đương nhiên, còn không xem tôi là ai à, dùng một đổi một, tuy rằng tôi tổn thất một lúc hai đàn em thân tín nhưng mà....aiii, coi như tích chút đức cho cái mạng quèn này vậy..."
Chiều thứ bảy, Vương cảnh sát thành công được cho xuất viện, hoan hoan hỉ hỉ ôm bó hoa to đùng của cảnh cục trở về tổ trạch...không phải, là trở về căn phòng cho thuê suýt bị nổ trước kia.
Em gái họ đứng bên cạnh một lòng muốn giúp hắn cầm đồ, tên này lại kiên cường giữ vững chiến lược tự lực cánh sinh, đem em gái đuổi ra xa, tiện thể khai thông tư tưởng cho cô ta: "Tôi đây cong rồi."
Thiếu nữ ảm đạm rũ mi mắt, gật gật đầu. Hôn thê gì đó đều là tự do mẹ cô chủ trương, vốn trong nhà cũng chả yêu thương gì Vương Tuấn Khải, đâu thèm để ý hắn cưới ai. Giờ hắn không thèm đụng đến gia sản thừa kế, có khi bọn họ còn mừng đến khóc ra nước mũi ấy chứ.
Vương Tuấn Khải đâu có dư hơi quan tâm mấy chuyện đó, chỉ thấy tên này như có lửa sau mông mà phần phật lao đi, về đến chung cư liền vù vù phóng đến cửa nhà.
Quả nhiên, không ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Nguyên co ro ngồi dưới đất.
"Vì cái gì...rõ ràng tôi là nòng cốt của bang, hắn thế nhưng, thế nhưng khai trừ tôi ra khỏi bang phái..."
"Ba ba, biết đâu hắn có nỗi khổ tâm."
"Khổ tâm rắm thí, đó là một con cáo đuôi to a không phải thỏ trắng!"
"Hảo hảo hảo, cáo đuôi to, mặc kệ hắn, chúng ta ôn chuyện đã!"
Vương Tuấn Khải sau khi chịu đựng một hồi phát tiết của ba ba liền như sấm chớp ào ào đem ba ba nhét vào phòng tắm, cho ăn, sau đó kiểm tra vết thương xong xuôi, xác nhận nó đã kết vảy lành lặn mới hài lòng sờ sờ vài cái.
Vương Nguyên búng rớt móng vuốt hắn, lừ mắt: "Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ cậu."
Vương Tuấn Khải hôn hôn môi y, cười nói: "Ba đang nói lần đầu tiên của chúng ta sao? Người rất tưởng niệm nó đúng không? Con biết kỹ thuật của con rất tốt, đều là học trong GV, yên tâm, con chưa từng cùng ai làm qua..."
"Nói nhảm cái gì thế..." Người nào đó đỏ bừng mặt, đẩy ra: "Cậu, trong mấy năm không có tôi bên cạnh, rốt cuộc học cái quỷ gì vậy hả? Ê ê mau rút cái móng heo về!"
"Cái đó mà ba ba còn hỏi sao?" Hắn nháy nháy mắt: "A, chắc là ba chưa cảm nhận được "tinh túy" của nó. Tốt lắm, chúng ta thực hành nhiều lần chắc chắn sẽ tìm ra!"
Vương Nguyên trợn mắt, đừng có nói như đúng rồi!
Cuối cùng, y vẫn là thỏa hiệp. Chính xác hơn là không thể phản kháng...
"A...!"
"Ba ba, người thật gợi cảm, con không thể kìm chế được..."
"Ưhm~ Đừng có cắn nữa, cậu là cún sao!? A...~ Đừng mà!"
"Cún" bung móng vuốt sờ soạng tứ tung, vươn đầu lưỡi nóng rực lượn vòng quanh trên hạt đậu màu hồng, răng nanh cọ xát đi khiêu chiến núm tròn mẫn cảm, mút ra âm thanh chùn chụt, tích cực hôn liếm làm cho hạt đậu nhỏ biến thành đậu to, xung quanh sưng lên phồng phồng trông tình sắc vô cùng.
Vương Nguyên vô lực để mặc hắn mút đầṳ ѵú, hai chân run rẩy khép không được mở cũng không xong, nhăn mặt cố nén cảm giác trướng kỳ quái ở mặt sau, mười ngón tay nắm chặt ga giường. Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng y như liệt nữ sắp bị cưỡиɠ ɠiαи, nhịn không được cười lớn, hung hăng hôn xuống cái miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ tê dại, bàn tay có vết chai chạy dọc sống lưng Vương Nguyên, đỉnh nhẹ thắt lưng mình.
Côn ŧɦịŧ tím đỏ nhanh chóng chui vào huyệt động ẩm ướt, sục sục vài cái liền dẫn ra được tao thủy dính dấp.
"Um.."
"Ba ba, xem người cơ khát thế nào nha? Mới không làm có nửa tháng mà, vừa cắm vào đã chảy thật nhiều nước."
"Vô sỉ...câm miệng!! Ai dạy cậu nói những câu biếи ŧɦái như vậy hả...Ư...không không..."
Vương Tuấn Khải cười nhẹ, đem dị vật chôn trong cúc huyệt động tới động lui, từ ban đầu còn dịu dàng âu yếm mà chuyển động chầm chậm, sau đó thấy Vương Nguyên cắn môi nhẫn nại nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ, liền thúc mạnh một cái, côn ŧɦịŧ bên trong căng to một vòng.
"Cậu.. a...a...." Y vừa muốn chửi, há miệng ra lại toàn tiếng rêи ɾỉ, kɦoáı ƈảʍ như điện không ngừng lan truyền từ nơi hai người kết hợp lên toàn cơ thể, làm y nhớ đến lần đầu tiên bọn họ làʍ ŧìиɦ.
Mạnh mẽ, thô bạo, nóng bỏng và đầy cám dỗ.
"Ba ba, nếu muốn thì phải nói nha..." Vương Tuấn Khải đầu đầy mồ hôi, ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của y, lại thúc vào một cái: "Nam nhi đại trượng phu, có gì phải sợ, ba đã dạy con như thế mà..."
Vương Nguyên như bị chọc trúng vảy ngược, trợn mắt nhìn hắn, hít sâu một cái: "A..."
Hắn phì cười.
"Ba ba, có phải rất thích không? Rất sướng không?"
"..."
"Ba ba, con đang ở bên trong ba, hảo hảo cảm nhận tình yêu của con đối với ba lớn như thế nào..."
"...Ưm, a... cậu, nơi đó, chậm một chút, không phải... Hm, a..."
"Đúng, chính là vậy, người có muốn chỗ này không?"
"..."
"Muốn không? Hửm?"
"....Muốn...A! Đừng, đừng chạm vào nơi đó, rất kỳ quái...A~! A~...thật kỳ quái..."
"Có gì đâu mà kỳ quái. Đây là tuyến tiền liệt, chỉ cần đụng nhẹ một cái..."
"Không, ưm, hưʍ...Không còn sức lực...Tôi, tôi, a...a...ah...á...Tiểu Khải, đừng mà, đừng...Ưm! Không, không được!!"
Y run mạnh, sau khi hắn cứ liên tục thúc vào điểm mẫn cảm gọi là tuyến tiền liệt kia, y không thể ngăn từng trận kɦoáı ƈảʍ dữ dội dìm y xuống bể dục, tế bào toàn thân như kêu gào đòi ăn, sự đói khát thèm muốn trong từng cơ thịt khiến y hốt hoảng, lại càng dễ rơi vào bẫy rập của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên đã từng trải qua tư vi này một lần cùng hắn, lúc này chỉ có thể đong đưa thân thể chạy trốn kɦoáı ƈảʍ, nhưng y làm không được!
Vương Nguyên ngẩng đầu thở hổn hển, mí mắt ướŧ áŧ, môi đỏ hồng bị hôn sưng tấy, hai đầṳ ѵú trên ngực đang nằm trong tay Vương Tuấn Khải, liên tục bị hắn trêu đến mức cương lên, nụ thịt chính giữa vô cùng mẫn cảm. Mà phía trước của y đã chào cờ từ lúc nào không biết, tính khí vươn cao nhấp nhô theo động tác, linh khẩu trên đầu nấm rỉ ra dịch thể trong suốt, lún phún tươm ra ngoài.
Cúc huyệt ngậm chặt côn ŧɦịŧ vĩ đại không ngừng phun dâʍ ŧɦủy̠, tham lam gắt gao kẹp lấy côn ŧɦịŧ, dường như là bản năng, nhưng cũng tựa hồ là ham muốn, khiến Vương Nguyên xấu hổ muốn lui đi, rồi lại bị cảm giác say mê rong ruổi tiếp tục lôi kéo. Góc độ giao hợp khiến y hơi bất mãn, liền ngọ nguậy hạ thể đang cọ xát với hắn, nâng cúc huyệt lên cao.
"Ưm, ưʍ..."
Y vòng chân lên thắt lưng hắn, tiểu huyệt lập tức nuốt trọn cả cây côn ŧɦịŧ, hành động này của y khiến Vương Tuấn Khải đang cực lực cày cấy bỗng khựng lại một chút, sau đó mừng như điên mà cuồng loạn đâm rút.
gậy th*t hưng phấn bừng bừng phành phạch chọc tới chọc lui trong bí địa, dâʍ ŧɦủy̠ và dịch lỏng từ lỗ nhỏ trộn chung một chỗ không thể phân biệt, cái mông nhỏ ma sát đỏ bừng, dẫn ra một hồi điên loan đảo phượng.
"Đừng làm nữa...!" Vào giây phút không còn sức lực, Vương Nguyên khàn giọng hét: "A~!"
Đời này đem thằng oắt này về nuôi là sai lầm lớn nhất của y!
"Ba ba, còn chưa đủ, chúng ta phải làm hết ba năm xa nhau."
"Chết tiệt, cậu con mẹ nó còn bao nhiêu t*ng trùng...Ưʍ...không, không mà..."
"Ba cứ thử là biết mà."
Vương đại gian ác cười hạnh phúc, vùi đầu hôn lên cái bụng nhỏ, tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp!
END
- ------------------------