Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 73: Dị Huyết [2]




2.

Trong khu rừng u ám, bóng tối đen ngòm lấy tốc độ cực nhanh phủ xuống, màn đêm thâm trầm bởi vì đám sương mù từ khắp nơi kéo tới nên càng thêm lạnh lẽo, tiếng quạ đen thấp giọng kêu trên tầng tầng cây cối xơ xác lá rụng, một đốm lửa nhỏ chẳng thể sưởi ấm được thân người đã kiệt quệ.

Mái tóc màu đỏ tía của nam nhân rũ xuống, trên người đầy vết thương, dù cho gã chính là Khổng Tước có khả năng tái sinh từ trong cái chết thì lúc này đây cũng không nhịn được thống khổ, từ những dấu loét sâu hoắm trên miệng vết thương, ma chú ghê tởm rùng rùng chuyển động, màu đen hắc ám như dây xích phá thủng da thịt, trói buộc gã giữa vô vàn rát buốt mãnh liệt.

Tiếng bước chân chầm chậm đến gần, gã đàn ông ngẩng phắt lên, vừa vặn trong thấy một đôi giày trắng muốt sạch sẽ.

"Ngươi cũng đến đúng lúc quá đấy." Gã cười gằng, vết thương vì động tác này mà nhói lên từng đợt, hại gã đau đến hít khí lạnh. Chủ nhân đôi giày vẫn chẳng làm ra hành vi gì, chỉ tìm một chỗ trống ngồi xuống, đồng tử màu đỏ tươi rực rỡ nhưng chẳng chứa chút tình cảm.

"Ta sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của."

"Phải không? Ngươi cùng lắm chỉ làm bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau..." Khổng Tước cười càng tợn: "Đừng tưởng ta không ngửi ra được mùi tử khí trên người ngươi, Karry, ngươi đã sớm chết."

Karry im lặng nhìn gã, tuyệt không có ý định mở miệng.

"Khối thân thể này là ngươi đoạt xá mà có. Thế nào? Mùi vị hồi sinh thực thống khoái đi? Ngươi còn dùng đại thiếu gia nhà Wampire làm đồ chơi trên giường, dĩ nhiên suиɠ sướиɠ...A___!!"

Khói đen mù mịt như kịch độc quấn chặt người Khổng Tước, gã điên cuồng giãy giụa hồi lâu mới thoát khỏi cảnh tươi sống bị siết chết. Karry vẫn như cũ chẳng mảy may động, nhưng ánh mắt nhìn gã chẳng khác chi cái tử thi, giọng điệu lãnh đạm cảnh cáo: "Đừng nói việc không liên quan đến ngươi."

Khổng Tước tuôn một thân mồ hôi lạnh, kỳ thực trong một tích tắc kia, gã tưởng rằng mình đã bị Karry triệt để gϊếŧ chết, có điều, thời điểm hấp hối tử vong cận kề này, bị hắn gϊếŧ thì có gì khác nhau đâu? Có khi còn thoải mái hơn bị đau đớn giày vò.

"Ngươi đến đây chắc không phải nói những lời sáo rỗng đó chứ?" Khổng Tước lấy lại tinh thần, cười khẩy: "Phải là việc gì mới có thể khiến đỉnh đỉnh đại danh quý ngài đây để mắt đến ta?"

"Thomas."

Một cái tên bật ra, Khổng Tước chấn động, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.

"Diệt." Karry ngắn gọn nói, nhưng gã có thể hiểu, đối phương muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc Thomas. Khổng Tước gã có chết cũng không quên là kẻ nào ra tay thủ ác dồn gã vào tuyệt lộ, không cho gã nhắm mắt một cách dễ dàng mà hành hạ gã bằng những thủ đoạn quỷ dị quái gở, để gã mang theo từng ấy vết thương bỏ chạy vào rừng...Người nhà Thomas nổi tiếng hành sự lưu loát, sao có thể thả tù phạm đơn giản biến mất khỏi nhà ngục như vậy được? Bọn họ còn không ngại chơi trò mèo đuổi chuột, thực sự là khiến Khổng Tước hắn thụ sủng nhược kinh.

Có điều, ngày tàn của đám nhân loại ngu xuẩn đó cũng sắp đến rồi.

"Ta nghĩ mãi không ra, nhà Thomas rốt cuộc làm gì khiến ngươi phải hao tâm tổn sức như vậy..." Khổng Tước cười nhạt: "Chắc không phải vì ta chứ?"

"Ừm."

"..."

Karry còn sợ thiên hạ bất loạn, chèn thêm một câu: "Trả thù cho ngươi."

"..."

Ôi Thượng đế của ta!

Khổng Tước khiếp sợ quên cả đau, mãi mới hoàn hồn: "Ngươi muốn lợi ích gì từ ta?"

"Ừm."

Đấy! Thế giới này làm gì có bữa cơm nào miễn phí!

"Ta muốn..." Karry nhìn thẳng vào mắt Khổng Tước, con ngươi huyết sắc cuồn cuộn xoáy động: "Năng lực tái sinh của ngươi."

...

"Nhanh lên nào, Karry!!!"

"Cậu chủ, cẩn thận."

"Yên tâm, nơi này đều là mặt cỏ, rất êm!"

"Cậu chủ, vẫn là cẩn thận."

"Thật sự không có sao...A!!"

Cậu bé vấp phải một hòn đá sắc nhọn, trong phút chốc ngã lăn quay, may mà người hầu chạy theo sau đuổi kịp, nhanh chóng kéo cậu lại.

Roy thuận thế bổ nhào vào lòng Karry, hai mắt híp lại cười đến cực kỳ ranh mãnh, thân thể dán tại trên người hắn cọ cọ vài cái, thích thú vui vẻ: "Bắt được Karry!"

Karry bất động thanh sắc, chỉ sủng nịch sờ sờ đầu cậu. Đến tháng mười một năm nay, Roy sẽ tròn mười lăm tuổi, khi đó chức vị gia chủ sẽ rơi xuống đầu cậu, phần thiện lương ngây thơ này, chỉ sợ đến lúc đó sẽ dần bị giảo hoạt bào mòn, biến mất vô tung.

"Ôi chao, tìm không thấy người đâu, hóa ra là ở đây chơi cùng quản gia!"

"Phải a, xem kìa, hai tên nam nhân thân mật cùng nhau, tình cảm mới tốt làm sao!"

Roy ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ba người trạc tuổi cậu đang dần tiến lại đây, nam thanh tú sáng ngời, nữ diễm lệ cao quý, quần áo trên người so với cậu chỉ có đắt giá hơn chứ không kém. Karry đỡ cậu đứng dậy, chậm rãi phủi bụi trên người cậu, bị cậu gạt ra.

Nơi này là hoa viên nội trạch Wampire gia tộc, người đi vào, hiển nhiên chỉ có thể là con cháu của dòng họ, là những ứng cử viên sáng giá cho chức vị gia chủ đời đời truyền thừa.

"A, làm chuyện bỉ ổi còn sợ người khác thấy sao? Thật không có tiền đồ!" Thiếu nữ mặc bộ váy ngắn màu vàng nhạt khẽ bĩu môi, trào phúng châm chọc nói.

"Ngươi nói ai?!!"

"Ngươi điếc hay đần hả? Nói đến như vậy rồi mà còn không biết!" Thiếu niên bên cạnh thiếu nữ kia nở nụ cười giễt cợt: "Không biết liêm sỉ!!"

"Ngươi...!!"

"Mau đi đi, đừng ở đây nói nhiều với cái loại người chẳng chút giá trị này." Người cuối cùng xua tay, ba người liền cười ha ha đi rồi, bỏ lại Roy hậm hực đứng dậm chân hồi lâu mới quay sang ôm ngang thắt lưng Karry.

Karry vẫn như cũ xoa đầu cậu.

"Lúc nãy là em sai, em không nên đẩy anh ra." Cậu rầu rĩ chôn đầu vào vai hắn, hít hít cái mũi đỏ đáng thương, thanh âm phiền táo: "Đợi sau này em ngồi được lên ghế gia chủ, nhất định sẽ đem bọn chúng đánh thành đầu heo vứt đi thật xa!!"

"Ừm."

"Karry." Roy ngước mặt nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Ở đây không có người ngoài, anh đừng lạnh lùng với em như vậy được không, em từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, trong gia tộc lại bị coi thường, chỉ có mình anh là thật lòng đối xử tốt với em, đừng như vậy..."

Karry cúi đầu ôm khảm cậu vào lòng, Roy mới dễ chịu một chút. Nhưng sau đó lại nghe hắn nói: "Còn có Victory."

"Victory cũng không phải anh!!" Roy phản bác, thần thần bí bí kéo Karry ra một góc, vẻ mặt sợ hãi: "Victory hiện tại rất kỳ quái, chẳng giống người em từng biết. Trước kia anh ta rất khinh miệt em, còn bây giờ lại quay sang đối đãi với em như cậu chủ!"

"Em không phải cậu chủ sao?"

"Không giống chính là không giống, cảm giác như..." Roy cắn môi, nghi hoặc nói ra đáp án: "Hồn anh ta đã thay đổi."

Karry mặt không đổi sắc nhìn cậu, Roy lại nghĩ là hắn không tin mình, buồn bực: "Em nói thật đó! Cách đây mấy ngày em còn thấy anh ta cầm một chiếc đầu lâu tự mình nói chuyện nữa kìa! Karry, anh nói gì đi chứ!!"

"Về sau giảm tiếp xúc với Victory là được."

"Đó là đương nhiên!!" Cậu bé chống hông đĩnh đạc, gương mặt non nớt còn chưa thoát hết vẻ trẻ con hiện lên vài phần đắc ý. Roy cười tinh quái, nắm lấy tay Karry lắc lư dẫn hắn đi: "Theo em đến đây!!"

"Bài tập của em chưa làm xong."

"Có quan trọng sao? Cho dù em làm hết bài tập cũng không chắc có thể được trưởng bối cất nhắc chiếc ghế gia chủ!"

"Nhưng nếu em không làm thì chân ghế cũng không chạm đến."

"...Chỉ một chút thôi mà." Cậu bé bắt đầu giở trò nũng nịu, xụ mặt buồn xo: "Chẳng lẽ một chút tự do em cũng không có sao, quản gia Karry?"

Thường thì khi sử dụng kính ngữ kiểu này, đại thiếu gia nhà Wampire đã bị chọc tổn thương.

Karry nghiêng đầu nhìn cậu, không phản ứng. Roy hoan hô một tiếng, mị mị mắt cười như thể đã đạt được mục đích.

"Hai ngày trước sau khi anh đi công tác, em phát hiện ra một thứ rất thú vị!!" Cậu gấp gáp kéo hắn vào một con đường vắng trong hoa viên, đến giữa trung tâm của dàn hoa sặc sỡ, bởi vì nơi này thiếu chút ánh sáng, không khí có phần ẩm thấp, lại nằm ở góc khuất trong hoa viên nên ít người tìm đến. Tới khi xác nhận không còn ai có thể nhìn thấy hai người bọn họ, Roy xoay người chồm lên hấp tấp ngậm lấy môi Karry, luồn lách chen lấn hút lấy nước bọt của hắn.

Lát sau, bên trong góc khuất truyền ra tiếng rêи ɾỉ.

"Ư...mạnh nữa, em muốn mạnh nữa.. chủ nhân..." Cậu bé đong đưa thân thể, nửa người trên chỉnh tề ngay ngắn, nửa người dưới đã sớm phát tao, giữa hai chân run rẩy để lộ tính khí cương cứng giống như đã chờ đợi từ lâu, hậu huyệt phía sau ròng ròng nước chảy, rõ ràng là bộ dáng đói khát quá nhiều.

Karry thô bạo hôn liếm trên môi cậu, giữ chặt hai phiến mông, thúc mạnh một cái, tiếng rên ngọt ngào tê tái tâm can lập tức vang lên, người dưới thân còn chưa thấy đủ mà cởi phăng áo trên người, nâng đầṳ ѵú xinh đẹp sưng phồng vào miệng hắn: "Mút lấy nó...ưʍ...em đã, đã chuẩn bị sẵn sàng..."

"Em đưa anh đến đây là để xem cái này?" Nhớ đến sau khi trao cho hắn nụ hôn nồng nhiệt, Roy không nói lời nào đã cởi sạch ngã nhào ra phía sau, cánh hoa bay lên rơi lung tung trên làn da trắng muốt của cậu làm thị giác lẫn mỹ quan của hắn bị kích động không nhỏ.

"Ân,...em nhớ anh phát điên lên được..." Cậu vặn vẹo cơ thể cọ xát với sỉ mao cứng rắn phía dưới, hậu huyệt cơ khát ra sức kẹp chặt không buông, bị hắn đỉnh nhập trừu sáp dễ chịu không nói nên lời, thanh âm cũng trở nên quyến rũ: "Ah...Em, em không thể, không thể một ngày không có...anh...Uhm~ nóng, hảo nóng..."

Hắn nhìn thân người không ngừng hướng mình câu dẫn, ngay cả bôi trơn cùng mở rộng hậu đình cũng đã chuẩn bị xong, thô bạo đẩy mạnh vòng eo, chọn ngay điểm G mà đâm tới: "Em nhớ anh hay là nhớ thứ này?"

"Đều, đều nhớ...A...! Quá thoải mái...Ưhm hm... A~ Em, em, đều muốn..."

"Em muốn cái gì?"

"Muốn, muốn anh hôn em, chủ nhân...Muốn anh hung hăng sáp bên trong em, hung hăng gãi ngứa tiểu tao huyệt phát lãng.. Ô a..."

Cậu ngửa đầu ôm hắn, âm thanh kiều mỵ, phượng nhãn như tơ, đôi môi đỏ tươi phun ra từng chữ từng chữ khiến người ta điên đảo, thân thể động tình phóng đãng lắc lư, chân thon dài trắng nõn quấn quít thắt lưng hắn, đưa đẩy hạ thân, làm cho tiếng nhóp nhép giao hợp càng thêm dày đặc. Hai người bọn họ hoan ái lộ thiên trong hoa viên, vừa sợ người khác phát hiện vừa phấn khích đến cuồng loạn, làm đến khoái ý đầy người, thì có tiếng người nói chuyện vọng lại đây.

Roy hốt hoảng giật nảy mình, hậu huyệt co rút khiến kɦoáı ƈảʍ tăng gấp bội, run rẩy bám lên người Karry. Hắn ôm cậu bế ngồi lên, vỗ vỗ mông ép cậu tự mình động, hai viên cầu đập vào tính khí phía trước của Roy làm cậu tê dại một trận, phát tao cưỡi lên người hắn, nhúc nhích cái mông phun ra nuốt vào côn ŧɦịŧ hung hãn, mặc kệ tiếng nói chuyện kia càng lúc càng gần.

Cậu cắn cắn môi ngăn tiếng rêи ɾỉ, cả người hưng phấn muốn điên rồi, thân thể thiếu niên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiết ra càng nhiều xuân thủy, vừa ôm hắn vừa gia tăng tốc độ, mông cánh hoa lên lên xuống xuống càng lúc càng nhanh. Cảm giác đầu nấm thô ráp to lớn một tấc lại một tấc cọ loạn ma sát mị thịt trong tiểu huyệt kia quá là kíƈɦ ŧìиɦ, khiến cậu muốn hỏng, thần trí bay bổng, cả người bị thao đến suиɠ sướиɠ, mấy lần không nhịn được suýt thét lên rồi.

"Ư..."

"Hình như bên kia có người."

"Lúc này rồi còn ai ở đó chứ."

"A!" Roy co giật một cái, rốt cuộc không kiềm được bắn tinh, dòng dịch trắng đặc sệt bị dồn nén suốt hai ngày ào ào phun ra tại lỗ nhỏ, đầu nấm run lên bần bật, cậu bị dìm xuống hằng hà sa số kɦoáı ƈảʍ vô lực.

Sợ hãi bị phát hiện khiến Roy trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, vừa thẹn vừa ngọt ngào ôm chặt Karry, giữ nguyên tư thế xícɦ ɭõa nằm trên người hắn. Khi cậu nghĩ hai người chắc chắn bị phát hiện rồi, thì khung cảnh xung quanh biến đổi, trời đất đảo lộn, ánh sáng chói mắt lóe lên.

"A...tao huyệt, tao huyệt bị thao sướng chết mất...Ư...chủ nhân, chủ nhân, anh giỏi quá.."

Cậu nằm trên giường lớn, tùy ý mở chân mặc người kia ra ra vào vào, trong đầu nhũn thành tương hồ, thân thể chỉ kém hóa thành vũng nước, vừa mềm vừa nhuyễn mị hoặc tận xương tủy. Mỗi lần bị thúc đến điểm mẫn cảm, cậu đều suиɠ sướиɠ rên lên, âm thanh mỏng nhẹ tràn ngập tình sắc rung động lòng người, làm cho xương cốt đều tan ra, như móng vuốt cào ngứa du͙ƈ vọиɠ người ta, khiến Karry không thể đình chỉ mà chôn tại hậu huyệt nóng bỏng, liên tục thao lộng, thao đến khi cậu khóc lóc khàn giọng van nài, hạ thân dính dấp hỗn độn.