6.
Tòa Quốc Hội lặng ngắt như tờ, bên trong hành lang đen ngòm, ngoại trừ tiếng tít tít khô khốc của máy móc và bước chân trầm ổn nội lực của hai người, chẳng có thứ gì mang lại chút sinh khí. Karry im lặng nhìn về phía Roy, đứa nhỏ Omega của anh hiện tại đã thay đổi khác xưa, thời gian và biến cố bào mòn tôi luyện cậu thành một con người có đầy đủ tố chất của một kẻ hủy diệt. Đối mặt với thế giới tàn khốc như vậy, Roy vẫn rất bình thản, con ngươi đen nhánh lộ ra hung quang nhàn nhạt đầy ắp kiên định và tin tưởng.
Cuộc chiến này không chỉ cho riêng bản thân họ, mà là cả một thế hệ X+.
Phòng Hội nghị Quốc Hội nằm sâu trong tầng ngầm của tòa nhà, tầng tầng lớp lớp bao bọc bởi hệ thống bảo vệ tối tân khoa học, có điều mục tiêu bây giờ của bọn họ chưa phải là nó. Karry trố mắt nhìn Roy như chủ nhân tòa nhà bước vào bước ra không chút trở ngại, hơi sửng sốt ngắm mấy cái cửa tự động - gặp Roy lập tức mở ra, căn phòng rộng lớn chứa vô số người máy trí năng nghiêm cẩn xếp thành hàng, ánh sáng kim loại chói mắt lóa khắp bề mặt. Trên vách thủy tinh treo một dàn các loại súng ngắm súng bắn tỉa và đạn tối ưu, thiết bị tấn công tầm xa, hệ thống phòng ngự vibranium,... chỉ cần là nam nhân nhìn đến đều có thể khơi dậy ý chí chiến đấu sục sôi.
"Nơi này, là em tự mình xây dựng." Roy xoay người, có chút thấp thỏm nhìn hắn: "Anh sẽ không cho rằng...em thích bạo động chứ...?"
"Cho dù là như vậy, có quan trọng sao?" Karry đưa tay khẽ vuốt ve mi mắt cậu: "Ngay cả khi em san bằng cả thế giới này, đối với anh chẳng có chút can hệ."
Roy vùi đầu vào ngực hắn, cái mũi chua xót lên men, hồi lâu sau mới ngẩng đầu trao cho hắn một nụ hôn cường liệt. Karry ôn nhu đáp trả cậu, cánh tay trên vòng eo nhỏ siết chặt một chút, đẩy nhẹ sau gáy khiến cho nụ hôn sâu hơn, suýt chút nữa cọ súng ra lửa.
Roy thở hổn hển chậm rãi buông hắn ra, cả người nóng ran không tự chủ muốn thân cận hắn, đột nhiên ký ức đêm đó lại trở về cắn nuốt tâm linh cậu, làm cậu giật nảy người, vội vàng đẩy hắn chạy nhanh về phía trung tâm căn phòng. Karry chưng hửng giây lát, ánh mắt dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang điều khiển một bàn nút đỏ xanh nhô lên giữa căn phòng, hô hấp rối loạn trong giây lát mới định thần lại, sợ hết hồn --- Roy của hắn ngại ngùng?
Không đợi thắc mắc của Karry được giải đáp, trước bàn chỉ huy hiện lên một màn hình lập thể trong suốt, điện tử kết nối hằng hà sa số trải dài khắp màn hình. Hắn tinh ý nhận ra đây là cấu trúc bên trong của tòa Quốc Hội, từng điểm đỏ là con người chi chít tập trung trong phòng, điểm xanh là số lượng A.I trà trộn trong nhân loại. Đám lão già hội đồng chắc chắn đang giấu mình trong phòng họp cao cấp, lúc này hẳn là sợ run lập cập hết rồi, quân đội liên minh mang tới cũng khá nhiều, Karry nhìn thấy phía ngoài tòa nhà chỉ có vài xe việt dã quân dụng trờ tới, ắt hẳn đều nghĩ đây là trận chiến tép tôm không đáng nhắc tới nên chỉ điều động một phần nhỏ quân đội được phân phó đến đây.
Roy sẽ cho bọn họ biết, thế nào là tạo phản.
Màn hình trong suốt nhấp nháy hồi lâu, rốt cuộc cũng có người liên lạc.
Roy nghiêm túc chững chạc ngồi trên ghế, mười ngón tay đan chéo, ánh mắt quyết tuyệt, môi mỏng mím thành một đường, quân phục màu trắng trên người càng tôn lên sự cao quý lãnh diễm không phải muốn là được. Người ở đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, thăm dò:
"Thiếu tướng...?"
"Nguyên soái." Roy sửa lời: "Các người đã biết tôi là X+, vậy Roy đây cũng không giấu giếm gì nữa."
"X+ sinh ra trong hoàn cảnh đế quốc đang chiến tranh với thú nhân tinh cầu, mục đích ban đầu là dùng làm tử sĩ (*) mang đến tinh cầu đồng quy vu tận, cùng kẻ địch ôm nhau chết, vốn dĩ không có đường thoát. Thú nhân tinh cầu cùng chúng ta bất hòa đã lâu, chiến đấu liên miên không dứt, mấy năm gần đây Bạch thụy thú nguyên bản rất hiền hòa cũng hợp tác cùng Tri nguyên thú đối phó liên minh, liên minh bọn họ đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết. Thế nhưng tài nguyên cạn kiệt, binh lính bình thường không thể cùng thú nhân một chọi một..." Roy dừng một chút, khóe miệng tà tà câu lên một nụ cười tàn nhẫn: "Cho nên liên minh phát lệnh truy nã toàn bộ X+ có trong chiến dịch, thực chất là thu gom lực lượng, bồi dưỡng bọn họ thành đội quân bất khả chiến bại, vì liên minh mà liều mạng đến chết. Đương nhiên, nếu dã tâm của đám người quốc hội lớn hơn nữa, việc huấn luyện đào tạo X+ để đánh chiếm xâm lược toàn bộ tinh cầu trong ngân hà, cũng không phải là không thể..."
Người đối diện yên lặng một lúc, tiếp lời: "Nếu như có những X+ muốn phá thoát gông xiềng của hai chữ "tử sĩ" như cậu..."
"Thì liên minh sẽ bị X+ dẫm nát dưới chân."
Đó là kết cục không thể thay đổi.
Đối phương chậm rãi nở nụ cười hung hiểm giống hệt sát thủ nắm chặt con mồi trong lòng bàn tay: "Tôi đã hiểu."
Màn hình liên lạc cứ rung lên vài lần, mỗi một lần là một gương mặt khác nhau, chủng loại và tộc nhân cũng khác nhau, nhưng ai nấy đều có chung một ý niệm tuyệt đối: Phá hủy liên minh.
Một nền văn minh nhân loại nói muốn tiêu diệt không phải chỉ là nói suông, quá trình sụp đổ càng lớn dư âm về sau sẽ càng nhiều, dù hậu thế sau này nó chỉ được nhắc đến đôi lần trong lịch sử đế quốc, nhưng cũng đủ khiến người ta nhịn không được cảm khái về sự đồ sộ lâu bền của nó.
Mà X+ bọn họ, ở liên minh vốn chỉ là cái bóng mờ, nay vực dậy trở thành kẻ cầm đầu hủy diệt liên minh.
Karry đứng bên cạnh thu hết biểu tình của Roy vào mắt, trong lồng ngực phập phồng xuất hiện một loại cảm giác đau lòng không tả hết. Lẽ ra tiểu Omega của hắn phải được sống trong nơi chỉ có hạnh phúc cùng yêu thương chứ không phải bôn ba với đạn dược và âm mưu đế quốc. Nhưng Omega có thể mạnh mẽ kề vai sát cánh cùng hắn đấu tranh như một chiến hữu cận kề gang tấc thế này, chỉ mình Roy, chỉ mình Roy mà thôi.
"Em muốn tấn công ở đâu trước?"
"Không phải nhọc chúng ta nhúng tay vào." Roy ôm chặt anh, khe khẽ nói: "Đội quân của em sẽ lo chu toàn hết thảy."
"Không phải bọn họ vừa mới gác súng không đánh sao?" Quân đội tư nhân của Roy và quân liên minh từng là đồng đội năm lần bảy lượt cùng chiến đấu, hiện giờ quay ra đối chọi nhau hiển nhiên không nỡ ra tay. Roy chỉ lắc đầu, đàn mười ngón tay vào tay hắn, ánh mắt lộ ra chút sắc bén: "Karry, con người sẽ đổ máu, sẽ thương vong, sẽ vì súng đạn mà bỏ mạng dễ dàng. Hơn nữa, em từ lâu đã không còn tin vào con người, nếu có người phản bội, em nhất định sẽ không nhịn được mà gϊếŧ chết người nọ..."
Cậu vung tay khởi động hàng loạt cỗ máy trong căn phòng, động cơ ken két xoay chuyển, trước màn hình lập thể hiện lên hình ảnh của mười khu vực quanh tòa Quốc hội. Karry nhìn chằm chằm mười màn hình nhỏ ngay ngắn cạnh bên nhau, gật đầu hiểu rõ.
Quân đoàn người máy như ác quỷ phá đất chui lên, ngón tay cứng ngắc với các khớp "xương" khô khốc linh hoạt xoay 360 độ, tư thế giống hệt những thây ma không cảm xúc lúc lắc tay chân đều là kim loại và điện tử xếp thành đội ngũ hoàn chỉnh, rầm rập rầm rập tiến về phía tòa Quốc hội. Phía nam, phía đông nam, phía bắc, tây bắc...Đội quân hùng mạnh khí thế ngất trời vững vàng đạp lên đất đen, sẵn sàng phá hủy tất cả những gì chúng cho là chướng ngại vật, sức công phá cùng năng lực hủy hoại đều mãn cấp, không gì có thể ngăn chặn được đám ác ma không biết đau không biết khóc cười này.
Chiến đấu cùng kẻ địch, sợ nhất không phải địch nhân mạnh hơn mình, mà là, bọn chúng không sợ chết, và bất tử.
"Đầu tiên." Roy nâng mic lên, trực tiếp kết nối cùng tổng bộ liên minh, hé ra gương mặt tươi cười lạnh ngắt sống lưng: "Tôi là Roy Wang, Omega X+, hai mươi tuổi, lấy tư cách là Nguyên soái chủ lực của quân bộ liên minh đương nhiệm yêu cầu nói chuyện cùng chủ lực tài chính kinh tế, Leonard Jaccqueline tiên sinh."
Leonard Jaccqueline là ông nội của Leonard, một nhà trước giờ đều là tài phiệt nắm giữ kinh tế liên minh, hiện giờ đã quá bảy mươi tuổi, chỉ có một mình Leonard là đích tôn, vất vả lắm mới đưa vào quân bộ được, chưa kịp lập công lao đã đụng phải quả ớt cay. Leonard giờ là thỏ trong hang hùm, đàm phán cùng Jaccqueline không thể nói chính là chiếm lợi tức nhiều nhất, chim sợ cành cong, ông nội của gã và hai người Karry Roy hiện tại cũng có thể coi như châu chấu trên một sợi dây thừng, ta chết ngươi cũng không sống nổi. Jaccqueline nổi tiếng bao che khuyết điểm, lúc này thấy cháu trai rơi vào tay đám bạo lực X+ thì sốt ruột đến độ ruột gan xoắn cả vào nhau, nghe Roy điểm danh liền bật dậy kích động, hứa hẹn sẽ thả hai người ra khỏi tinh cầu liên minh ngay lập tức, chỉ cần giữ cho tôn tử lão một cái mạng.
Thấy lão xuống nước cầu tình như vậy, Roy cũng không định gϊếŧ Leonard, thế nhưng nỗi hận dai dẳng như bóng ma ám ảnh cứ văng vẳng trong đầu cậu, dù người đó không phải gã nhưng kẻ bỏ thuốc đích thị Leonard không sai, mới vừa rồi gã còn làm loạn ở lễ nhậm chức Nguyên soái, để gã bình yên trở về có phải quá nhân từ rồi không?
Roy vẫy tay gọi một người máy đến gần, giơ bản khế ước giấy trắng mực đen cùng bản điện tử lên: "Đọc các điều khoản, ký vào, sau đó các người sẽ được tự do."
Giọng điệu bề trên cao ngạo hống hách như vậy, đám người kia không tức hộc máu mới lạ đó.
Bên kia vang vọng tiếng tranh cãi đối chất hồi lâu, Roy kiên nhẫn ngồi nghe từng chút một, cho đến khi đám người kia không biết trái phải cùng nhau dìm Jaccqueline xuống, cậu mới nhướng mày, dung mạo yêu nghiệt kết hợp cùng khóe môi đỏ tươi như máu khép mở phun ra từng câu từng chữ, giữa thời điểm dầu sôi lửa bỏng này - chẳng khác nào quả mồi lửa ném vào đống rơm khô: "Vậy bắt đầu trò chơi đi."
Âm thanh ngón tay gõ cộc cộc lên bàn như lời chú phán tử hình, đoàn binh người máy đồng loạt tấn công vào tòa Quốc hội, đôi mắt đen kịt không có tiêu cự, xoáy tròn phát ra màu sắc chết chóc.
Nhóm binh lính liên minh đều là con người bằng xương bằng thịt, dù có sự hỗ trợ của súng máy và thiết bị hiện đại cũng không phải đối thủ của A.I, huống hồ từ lúc nhìn thấy chân diện mục của cái gọi là sức mạnh không bao giờ cạn, sĩ khí của bọn họ đã tuột dốc không phanh. Đám người ăn trên ngồi tróc nôn nóng nhìn vận mệnh của mình bị treo trên bàn cân súng đạn, ra đối sách mới, bắt đầu trở ngược thương lượng cùng Roy.
"Trừ phi các người đồng ý kí khế ước thì chúng ta mới có thể nói chuyện."
Liên minh không phải đèn cạn dầu, trước Roy còn những Nguyên soái thiếu tướng tiền nhiệm, lập tức dẫn theo binh đoàn quốc gia xông trận. Roy không nhìn đến cảnh máu đổ đầu rơi, ánh mắt mang theo chút sâu xa nhìn về phía màn hình nhỏ cuối cùng, mày liễu chau lại.
Từ camera có thể nhìn thấy một toán quân tiếp viện kéo về từ tiểu hành tinh lân cận, người dẫn đầu là một thanh niên trông khá quen mắt.
Là Stephen.
"Stephen vốn dĩ đang giữ binh quyền ở phía Tây." Roy siết tay thành nắm đấm, ngay tại thời điểm phong chức Nguyên soái bị phá rối, vào lúc này tiếp tục bị phá rối, lẽ nào liên minh từ lâu đã có ý muốn tiêu diệt cậu?
"Em mạnh như vậy, bọn họ còn sợ em dẫn binh tạo phản." Karry cúi thấp người sờ sờ đầu cậu: "Tuy là cuối cùng em cũng tạo phản thật."
Roy có chút buồn cười, nhưng nhớ đến chiến trường phía tây cậu bố trí binh lực không đủ, người như Stephen dù bề ngoài trông rất vô hại nhưng tuyệt đối biết cách khiến địch nhân sợ hãi. Cậu vội vàng điều chỉnh màn hình quan sát khu tây phóng to lên, kịp thời nhìn thấy tình cảnh chiếm gϊếŧ rung trời, Stephen như chiến thần cổ đại không ngừng bắn phá người máy, không gϊếŧ chết được thì tìm cách kìm hãm, đẩy lùi, chặn bước tiến của người máy. Stephen trước giờ lỗ mãng thô kệch, lúc này lại đặc biệt trâu bò, chỉ huy đám binh lính Alpha oanh tạc kẻ thù, chẳng mấy chốc đã cứu viện được khu tây, giằng co cùng người máy 50:50.
"Em phải tới đó." Roy đứng dậy, cánh tay bị Karry chụp lại: "Đừng lo lắng."
Cậu xoay người nhìn màn hình, kinh hỉ.
Một đoàn phi cơ chiến đấu từ xa bay đến phủ rạp bóng lên mặt đất, che kín bầu trời, khiến nhóm binh liên minh ngẩn người, trơ mắt nhìn chúng bay lướt qua đầu. Phi cơ đầu tiên đáp xuống đất, một người toàn thân khoác trang phục đen bước xuống, mắt lam, mày kiếm, sống mũi thẳng tắp lạnh lùng, chính là Vương Tuấn Khải đã lâu không gặp.
"Vương bá..." Roy vừa mừng vừa sợ, đến khi Vương Nguyên cũng bước xuống đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải, cậu quay đầu nhìn Karry, siết chặt tay hắn.
"Anh đã nói, chúng ta cùng chiến đấu."
Trận chiến sau đó, tàn quân liên minh bị đánh không còn manh giáp, Leonard trở thành con tin chính trị, cộng thêm sự suy bại của vũ lực, liên minh bắt buộc phải kí hiệp ước cùng X+.
Roy đứng trên sân thượng lưng kề lưng với Karry phá thủng phòng tuyến, xông thẳng vào cơ quan đầu não của liên minh, thành công giành được quyền khống chế nhà ngục. Cậu thả toàn bộ tù nhân X+ kể cả những người đang bị tiến hành thí nghiệm nuôi dưỡng, tập họp thành một khối.
Vương Tuấn Khải dẫn theo khối này đến tinh cầu đầy tuyết năm nào, chuẩn bị thành lập một quốc gia mới.
Kỷ nguyên sơ khai X+.
...
"Ngô..."
Karry ôm chặt tiểu Omega vào lòng, hôn lên phiến môi quen thuộc, mùi vị nam tính mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi Roy khiến hô hấp cậu rối loạn, đôi mắt mở to hơi hơi hoảng sợ nhìn hắn.
"Không...đừng..." Dù không nhớ rõ toàn bộ ký ức đêm đó, nhưng bản năng cậu vẫn run rẩy từ chối hắn, Roy đẩy hắn ra, lắc đầu liên tục: "Em...em...không thể, em không thể!"
Trước giờ đều là cậu chủ động khơi mào, cũng là cậu ra tay đầu tiên, Karry hiếm khi có lúc tấn công thì lại bị khước từ, có hơi kinh ngạc nhìn Roy, bị sắc mặt trắng bệch của cậu dọa sợ: "Bình tĩnh lại, có chuyện gì nói anh nghe..."
Nói cậu đã bị một Alpha xâm phạm sao?
Nguyên soái lạnh lùng thống lĩnh binh đoàn người máy tiến công vây đánh tòa Quốc hội, ngay tại lúc này thế nhưng lại thấp giọng khóc, tuy là không nghe tiếng nhưng vẫn khiến người ta thổn thức không yên. Karry lại càng sốt ruột hơn, nhẹ giọng vuốt ve - cưỡng chế - năn nỉ - lại vuốt ve một hồi mới cạy đươc kim ngôn ngọc khẩu của tiểu Omega, nhất thời hắc tuyến đầy mặt.
"Khi nào?"
"Ngày...ngày lễ thành hôn của thiếu tướng Dakila..." Roy nhìn không ra vui giận trên mặt hắn, chột dạ đau đớn xen lẫn thất vọng quay đầu đi.
"Ngốc." Karry thấy cậu thất lạc, gõ nhẹ lên cái đầu ai đó, khẽ mắng: "Cho dù em có thế nào thì Karry anh đây cũng không buông tay em ra đâu, em có muốn chạy cũng muộn rồi, huống hồ..."
Roy mê mang nhìn hắn: "...Huống hồ...?"
"Khụ, anh..." Karry gãi gãi đầu: "Anh chính là kẻ đã ở bên em ngày đó..."
Roy cứng đờ.
Sau đó, Karry đại nhân anh dũng song toàn bị đánh thành đầu heo.
"Ghét anh!" Tiểu Omega sau khi trút bỏ hết cơn giận cùng khúc mắc bấy lâu nay, rốt cuộc cũng lấy lại phong độ, bộc lộ bản chất dụ hoặc mê người lúc trên giường. Roy ôm ghì Karry hôn cho đủ năm năm qua, kéo hắn xuống giường giải quyết tính sự.
"Ah~ Bên trái, ưm, bên trái...!"
Hai chân dang rộng, thắt lưng nâng cao, trên ngực bị gặm cắn nổi lên màu sắc tươi rói, đầṳ ѵú vốn phấn nộ đã lâu không được yêu thương, lúc này được âu yếm chăm sóc liền hưng phấn dựng đứng, phình to như cái bánh bao nhỏ, xung quanh viên tròn được hôn liếm liên tục co giật, mẫn cảm ngứa ngáy khôn cùng. Karry ngậm lấy đầṳ ѵú bên trái vào miệng, hài lòng nghe cậu "ưm~" một tiếng ngọt nị, vươn tay luồn xuống khe mông sờ sờ tiểu thí thí sáng bóng. Bàn tay cứ vẫn vương ở khe mông mà không trượt xuống khiến Roy khó nhịn bất mãn liếc hắn, phong tình vạn chủng làm nũng không ngừng, vói tay móc côn ŧɦịŧ vĩ đại trong qυầи ɭóŧ hắn ra.
"Lần này em muốn sinh con cho anh." Roy hôn hắn, chóp mũi hai người chạm nhau, đôi mắt trong veo phản chiếu chỉ duy nhất một bóng hình đối phương, mồ hôi cùng tóc dây dưa không dứt. Cậu dùng gấp đôi lượng ức chế tề nên mùi vị Omega không nồng đậm như trước kia, nhưng hiện tại bị Alpha tiết tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ xuất ra, Roy buông tha chính mình, để mặc chất dẫn dụ Omega lan tràn khắp nơi.
Kỳ phát tình đã bị kìm nén quá lâu, lúc bung mở liền không cách khống chế.
Tiểu Omega ở dưới thân Alpha giãy giụa bày ra mị thái dâm mỹ phóng túng, cả người sít sao dán chặt Alpha, nửa thân trên cọ xát mãnh liệt sinh ra nhiệt độ kinh người, nửa thân dưới không biết xấu hổ phun ra mị dịch trong suốt, hương vị ngọt ngào nồng đậm như men rượu làm Karry say mèm, đỡ lấy cánh mông tròn trĩnh, tách nó ra quan sát Omega huyệt đang chảy nước tí tách. Không biết bao nhiêu lần hắn đã bị cái động hư hỏng này dụ hoặc, cũng không biết bao nhiêu lần đã ở bên trong nó đạt cao trào, nhưng lúc này mới có dịp tỉ mỉ nhìn nó. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Karry, tiểu Omega phân bố càng nhiều dâʍ ɖịƈɦ, mị thịt co khép phun tung tóe ra ngoài ướt đẫm tay hắn.
Hắn cũng muốn cậu sinh cho hắn một tiểu quái thú đáng yêu như cậu.
Karry không chờ được, vội vã đem côn ŧɦịŧ Alpha hùng dũng tráng kiện hung hăng lấp đầy Omega huyệt. Chất dẫn dụ ngày càng dày đặc làm hắn có chút không điều khiển được mình, chỉ truy cầu kɦoáı ƈảʍ mà ôm cánh mông đâm rút đâm rút, ép nước tuôn trào, ở bên trong dâm huyệt đẩy tới đẩy lui nhận nhiệt lưu nóng bỏng. Hắn bị cảm giác ẩm ướt nhớp nháp làm cho kích động, côn ŧɦịŧ to lớn dính đầy Omega dịch được hoa cúc kẹp chặt đến trướng lớn, qυყ đầυ cực đại phồng to, gân xanh và nếp uốn gãi ngứa cho dâm huyệt không đáy. Karry như muốn hòa tan chính mình vào người Roy, tiến xuất tiến xuất càng lúc càng kịch liệt.
"Đáng ghét...làm em, ư...! Làm em sướng muốn chết...oa...ưm, hm..." Tiểu Omega dâm tao vặn eo lắc mông hút chặt côn ŧɦịŧ, tràng bích mô tả hình dáng to lớn đáng sợ của nó, cậu nhịn không được thốt lên: "Ưm, to quá, thực thoải mái...Tốt hơn, lúc trước...ah.. ~"
"Ngốc, anh đã lớn hơn năm tuổi, đâu còn là Karry của trước kia." Karry hôn hôn trán cậu, thân dưới đỉnh lộng mạnh hơn, côn ŧɦịŧ rút ra đến miệng huyệt liền dừng lại, sau đó thẳng thừng trừu tống vào bên trong, chạm đến chỗ sâu nhất, nghiền nát nó. Cánh mông nhanh chóng biến thành màu đỏ bừng, cửa động bị kéo căng nhồi nhét khiến cậu rên la thỏa mãn, điểm mẫn cảm liên tục phát tín hiệu ngứa ngáy lại được đâm đến vô cùng sảng khoái. Âm thanh giao hợp luật động vang lên, Omega sản đạo dần mở ra đợi Karry bắn vào. Luồng dịch nóng rát hơn cả năm xưa xông thẳng vào Omega sản đạo, chân Roy nhũn ra, kɦoáı ƈảʍ giần giật áp đảo toàn thân, phía trước của cậu sưng lên rồi tiết ra không biết bao nhiêu lần.
Dịch trắng đục dính lên thân thể hai người, trên qυყ đầυ còn sót lại chút tϊиɦ ɖϊƈh͙, một lần nữa sống lại, vươn cao thẳng tắp.
"Ưm, hm..."
Karry một đường cắn cắn xương quai xanh, chơi đùa tiểu đầṳ ѵú, liếm liếm cái rốn nhỏ, sau đó lật người Roy, để lại chuỗi dấu hôn trên lưng cậu. Môi chạm đến da thịt, cậu run rẩy thất thần, vểnh cao cái mông cong để hắn dễ dàng cắm rút, phiến môi đỏ tươi phun ra khí nóng cùng hơi thở tình sắc, Omega tiết tố nhờ đó dao động mãnh liệt.
"Ưʍ..! Ưʍ..! A~!" Roy ngẩng đầu, cơ thể bị tìиɦ ɖu͙ƈ bao phủ chỉ biết hùa theo Alpha, cả người uốn éo hỗn loạn bám lấy Karry cầu hoan, nội tâm vang lên tiếng reo hò hạnh phúc, hưng phấn thổi khí vào tai người phía trên: "Karry, a~h...Karry, em yêu anh...ah~"
Karry hơi ngẩn người, khóe mắt loan cong, hôn lên môi cậu như tuyên thệ: "Anh cũng yêu em."
Xuân ý viên mãn, một đời một kiếp.
END