Nhân thú. Dị giới. Lãnh khốc công x ôn nhu thụ.
1.
Tán cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời yếu ớt, vài tia sáng le lói ít ỏi miễn cưỡng chiếu sáng tầng tầng thực vật dưới mặt đất, cũng không sưởi ấm được thân người lạnh lẽo của nam tử đang cuộn tròn dưới gốc cây.
Người nọ mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, ống tay áo vừa dài vừa rộng phủ lấy mu bàn tay trắng bệch, mái tóc dài hỗn loạn đổ tung xuống trước ngực, vạt áo lệch sang một bên, mắc vào nhánh gai rách toạc một đường lớn. Trên tay chân y đều có vết thương không ít thì nhiều, nhẹ thì xây xát trầy xước, nặng thì chảy máu đỏ lòm, mùi vị tươi sống kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác các động vật ăn thịt đến gần, khiến nam tử không thể không gắng gượng thu mình về phía bọng cây to lớn, hy vọng có thể tránh được ánh nhìn đói khát quanh quẩn giữa vô vàn chiếc lá xanh rì dày đặc.
Lần thứ mười Vương Nguyên xua đuổi con côn trùng cố bò lên người mình, chật vật lê thân thể đau đớn né xa đám kiến cánh đỏ đang hăm he đến gần. Trên người y rất nhiều vết thương nhưng chỉ là ngoài da, chân chính độc dược bên trong mới làm y khổ sở. Vương Nguyên nắm chặt quần áo hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác vô lực rời rạc cộng thêm xao động khủng khiếp dần lớn mạnh trong người mình, ánh mắt tan rã dần mất đi tiêu cự. Hiện giờ y chỉ cầu mong có kỳ tích xảy ra, nếu không bỏ mạng ở nơi này là chuyện không tránh khỏi. Vương Nguyên ghé vào bọng cây hổn hển thở, tầm mắt tuyệt vọng hướng về phía có ánh sáng chớp tắt, cười tự giễu có lẽ là hồi quang phản chiếu trước khi chết, ý thức mơ hồ hỗn loạn đan chéo của sự khát cầu sinh tồn khiến y giãy giụa đến những phút cuối cùng, nhưng là cơ thể này thực sự đã kiệt sức, không còn đủ lực duy trì hơi thở nữa rồi.
Vương Nguyên gục xuống bất tỉnh, đám kiến chớp thời khua khua mấy cái chân gai nhọn hoắc đầy chất gây tê muốn bò lên con mồi, bất quá bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị mùi vị cường giả hù hoảng, chi chi phát ra âm thanh rít tai rồi cào cào lẩn mất, chẳng đợi vị "cường giả" kia ló mặt ra đã sợ đến không thấy bóng dáng.
Nhánh cây rẽ làm đôi để lộ một con sói trắng xù lông đang dựng đứng đôi tai nghe ngóng tứ phía, đôi mắt màu xanh lam sẫm của nó quét thẳng đến mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí. Sói trắng chậm rãi bước đến gần Vương Nguyên, hơi thở mong manh tản ra từ chóp mũi thẳng tắp khiến nó chú ý, móng vuốt sắc bén hữu ý vô tình đặt lên lồng ngực phập phồng.
Đúng là một con mồi xinh đẹp.
...
"Nhị hoàng tử, giang sơn Đại Khải đã không còn là của người trung nguyên các ngươi, mau đầu hàng đi, phản kháng vô ích!!"
"Đúng vậy Nhị hoàng tử, so với các đệ đệ, ngươi cơ trí hơn nhiều, nếu ngươi chịu quy hàng, Bắc Hà chúng ta sẽ để cho ngươi một con đường sống!!"
"Người Đại Khải nào phải dạng tiểu nhân gió chiều nào xuôi theo chiều đó?! Các ngươi muốn chém muốn gϊếŧ cứ lên hết đi, bổn hoàng tử tiếp tất!!!"
...
"Vương, đại quân do Tào thống lĩnh chỉ huy đã công phá được kinh thành, gϊếŧ chết hoàng đế, đốt sạch cung điện, còn bắt sống Nhị hoàng tử Vương Nguyên!!"
"Đem hắn giam vào ngục giam trên núi cho ta."
...
"...Tỉnh?"
"Đại...ca?"
"Tiểu Nguyên, đại ca-..."
"Tên ngụy quân tử ngươi cút xa cho ta!!! Ngươi vì ngai vàng mà cấu kết với ngoại bang, vì soán vị mà thí cha gϊếŧ đệ ta không thể mắng ngươi, nhưng ngươi cư nhiên vì muốn bắt ta mà dẫn quân man di hãm hại dân chúng Đại Khải, ngươi làm như vậy nhìn được sao?!!"
"Tiểu Nguyên-..."
"Không được gọi tên ta!! Vương Tuấn Khải, ta nói cho ngươi biết, ta ghét ngươi!! Ta hận ngươi!!!!...Ngươi muốn làm gì.. Buông tay!"
"Người đâu, đem Nhị hoàng tử trói lại cho ta!"
...
"Ngụy quân tử!! Tránh xa ta ra...Ngươi cho ta uống thứ gì..."
"Ngươi yên tâm, đợi đến giờ tý đêm nay, ngươi cái gì cũng không nói được nữa, đệ đệ thân ái của ta."
Giờ tý đêm nay...
Giờ tý?
Vương Nguyên cố gắng mở mi mắt nặng trĩu, cảm nhận không khí xung quanh không có mùi ngột ngạt chật chội của ngục tù, cũng không có đau nhức vì bị trói buộc giam cầm...Y ngơ ngác nhìn sơn động sơ sài gồ ghề lởm chởm những phiến đá sắc nhọn băng giá, run rẩy co rụt con ngươi.
Đây là nơi nào?
Ký ức hỗn độn theo chiều xoáy của thời gian dần trở về với y, Vương Nguyên bưng đầu thở dốc, khó khăn tiếp nhận chính mình đã là tù nhân mất nước, mà cả quốc gia Đại Khải kia hoàn toàn rơi vào tay đại hoàng huynh mà y từng kính trọng, y còn suýt chút nữa bị hắn xem là sủng nhi để đùa bỡn. Vương Nguyên cười như khóc, y có nên cảm tạ ngục giam được xây gần vực sâu hay không, trước khi giờ tý đến y đã nhảy xuống đó. Có lẽ hoàng huynh có ngờ cũng không ngờ được tiểu đệ đệ sợ đau sợ chết của hắn thế nhưng thực sự tự sát, lúc này hắn hẳn là tức đến hôn mê luôn đi. Y giễu cợt nhìn lên ánh trăng sáng phía ngoài sơn động, hiện tại sắp đến giờ tý, binh lính canh phòng phát hiện y không có trong phòng thể nào cũng báo cho Vương Tuấn Khải biết.
Nhưng hắn thì làm gì được chứ?
Bởi vì sau khi nhảy xuống vực sâu, chính bản thân Vương Nguyên cũng không biết y rơi tới đâu nữa.
Nơi này, tựa hồ không thuộc về giang sơn Đại Khải.
Gắng gượng chống đỡ chút tàn lực nhưng vẫn không thể đứng dậy, Vương Nguyên lo lắng nhìn xung quanh, đôi mày thanh tú cau lại thành một đường. Nơi y nằm là một cái ổ bằng cỏ may sắp xếp chỉnh chu, ngoại trừ có hơi xót thì vẫn có thể coi là chỗ cho người nằm, cách đó không xa là đống lửa nhỏ cháy giần giật, miễn cưỡng soi sáng toàn bộ sơn động. Kỳ thật nơi này không lớn, phóng tầm mắt ra đều nhìn được toàn bộ ngóc ngách, ngay cả mấy dấu vết móng vuốt mờ nhạt in trên vách đá cũng không sót...
Chờ đã? Dấu vết móng vuốt?
Nội tâm vừa mới tạm yên lòng của y một lần nữa dậy sóng, Vương Nguyên lạnh người trong giây lát, cố gắng nhìn kỹ cái thứ kia rốt cuộc là của loài nào. Đáng tiếc cho y tự xưng là thế gia phong phạm cư nhiên không tài nào nhìn ra chân nguyên nỗi sợ hãi, chỉ có thể sốt ruột suông, thấp thỏm không an nỗ lực hướng tới tình huống tích cực nhất. Vương Nguyên hoang mang nghĩ ngợi, chủ nhân sơn động này rất có thể là một nhà thuần thú hoang dã, có nuôi một con sủng vật nào đó? Không chừng là một loài khuyển nhung, đại miêu râu dài?
"Rít_______!!"
Vương Nguyên run bắn người nhìn phắt về phía phát ra âm thanh chói tai, hoảng hốt nhìn con chim cắt mỏ lớn gấp đôi cánh tay y lượn vòng trước cửa sơn động, đôi mắt điểu tinh màu vàng sáng quắc như có điểm thêm mũi dao không ngừng chọc vào người y. Vương Nguyên rụt về, ý đồ tìm kiếm thứ gì đó có thể chống đỡ được nếu con cắt kia muốn xông vào, sơn động trống không chẳng có chỗ nấp chứ đừng nói là vũ khí.
Chim cắt tựa hồ đã xác định được miếng mồi, lập tức sà xuống, móng vuốt sắc bén đầy mùi hôi thịt thối vừa vươn tới cửa động liền như bị giật ngược mà văng ra, chim cắt ré lên một tiếng bén nhọn rồi giãy giụa thoát ra. Đến lúc đôi cánh to lớn của nó bị đè sấp dưới mặt đất, Vương Nguyên mới trông thấy dã thú mắt xanh đang gầm gừ ra uy đe dọa chim cắt, bốn cái chân xù lông của nó quất mạnh lên cánh chim, con cắt hỗn loạn suy yếu kêu vài tiếng van lơn mãi mới được thả ra, vội lủi mất, để lại Vương Nguyên với một con sói kích thước cỡ bự mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Nguyên cười không được khóc không xong, vừa mới đi một vị hung tàn.
Lại tới một vị khó đoán hơn.
Con sói tựa hồ không có ý muốn "ăn thịt" y, sau khi đuổi tên địch nhân chẳng ra làm sao ra khỏi lãnh thổ thì nằm úp xuống duỗi móng vuốt, trên mép còn dính vụn thịt tươi chứng tỏ nó vừa trải qua một bữa tiệc no căng. Thấy Vương Nguyên nhìn mình, con sói không tỏ thái độ gì, giống như nó căn bản chẳng để sự tồn tại của nhân loại này vào mắt.
Vương Nguyên hắc tuyến đầy mặt, y đã lờ mờ đoán ra tác giả của đám dấu vuốt kia là ai, không chừng cũng là chủ nhân nó cứu mình cũng nên, ít nhiều gì chắc con sói này cũng không nguy hiểm.
Quả thật không nguy hiểm.
Vương Nguyên chầm chậm vươn tay đặt lên bộ lông nó, bản tính tò mò cộng thêm hoàn cảnh cưỡng ép buộc y phải đánh cược thử một lần. Lông sói không mềm mại suông mượt mà có phần thô ráp, khá giống đám cỏ may y gối đầu lúc nãy, tuy là màu trắng nhưng không hề vì bụi đất mà dở bẩn, ngược lại còn sạch sẽ một cách kỳ quái. Cũng đúng, nó đã là thú có chủ, đương nhiên phải so với dã thú bình thường cao cấp hơn một chút...Không phải một chút, trên cơ thể con sói này thế nhưng có mùi thảo dược đặc biệt thơm!
Tức nghĩa là xung quanh đây có cây thuốc!
"Tiểu bạch lang...Tiểu bạch lang..." Vương Nguyên nhẹ giọng thăm dò, vuốt ve phần lông trên đỉnh đầu con sói, bị nó nhìn một cái, hơi ngập ngừng chần chờ nhưng thủy chung vẫn không lùi về sau, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết...A..."
Cơn co rút bất ngờ đánh úp khiến Vương Nguyên không phòng bị ngã xuống đất, cảm giác tê dại lấy tốc độ khủng khiếp lan tràn khắp tứ chi, không đầy một phút sau y đã mất đi năng lực hành động, chỉ có thể mở to mắt cảm nhận chất độc đang dần phát tác.
Có điều chờ đợi Vương Nguyên không phải vô vàn đau khổ bi thống như tra tấn hành hình mà là vô lực bất động, tựa hồ toàn thân y không còn thuộc về mình nữa. Song song đâu đó trong thân người bộc phát một loại cảm giác vô cùng khó chịu, phản ứng của Vương Nguyên càng lúc càng rõ rệt, cả người như bị vứt vào lò bát quái bảy bảy bốn chín ngày, nóng tựa thiêu đốt.
Trăng treo đầu ngọn dần lướt về chân trời, áng mây mờ mịt che khuất nửa vầng trăng, ánh sáng loang lổ nhảy nhót rũ xuống khu rừng âm u những bóng hình mờ ảo.
Giờ tý đến rồi.