Ngụy huynh đệ. Phúc hắc công x yêu nghiệt dụ thụ. H dày
1.
"Tiểu Viễn à anh họ của con đã tới ga tàu điện ngầm Bắc Kinh rồi đấy, mau ra đón nó đi!”
[Anh ta không phải có chân sao, còn để con ra đón.]
“Nó là không biết đường tới nhà con a con trai! Đừng lười, mau đi đi!”
[...Được rồi. Con cúp máy đây.]
“Chờ chút, Tiểu Viễn, con không khỏe hay sao, giọng khàn quá vậy..”
[Không có gì đâu mẹ, được rồi, chào mẹ.]
Ném cái điện thoại màu trắng lên đầu giường, cậu thanh niên nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, vặn vẹo mông cọ xát khí quan xuống giường, vươn tay nắm lấy vật trong hậu huyệt đẩy sâu hơn một chút. Nếu có người thấy được nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì cậu trai đang dùng là đồ chơi tình thú – gậy dương cụ giả vừa thô to vừa dữ tợn, lúc này đang mở công suất cao, nằm trong tiểu huyệt rung bần bật ép chất lỏng không màu rỉ ra ngoài, mà cậu trai thì cắn môi đỏ hồng mặt, một tay chống xuống giường tay còn lại túm gậy đâm ra rút vào, ngẩng đầu cảm nhận kɦoáı ƈảʍ xâm nhập cơ thể. Mỗi lần gậy đồ chơi chạm đến đỉnh gồ ra của tuyến tiền liệt, cậu đều không tự chủ hét lớn, thống khổ vui sướng xen lẫn khiến cậu gần như mất bình tĩnh, theo bản năng ma sát cơ thể thon dài xinh đẹp, vuốt ve khí quan dựng thẳng căng to của mình.
Cả người run rẩy theo nhịp điệu của gậy rung, tiếng ngâm nga mỗi lúc càng lớn, cuối cùng cậu trai cong người tiết ra, túm lấy gậy rung rút ra ngoài.
Mã Tư Viễn thay quần áo sạch sẽ, không tình nguyện mang theo chìa khóa ra nhà ga. Mấy hôm trước mẹ cậu đã thông báo con trai của bác cả sẽ lên thành phố học đại học, mà cậu thân là người sống ở thành phố hai năm phải có trách nhiệm giúp đỡ anh họ. Mã Tư Viễn hừ lạnh, nhà bác cả có ba đứa con trai, ai biết người nào sẽ lên? Nếu là cái tên Mã Vỹ suốt ngày chỉ biết tìm gái rượu chè, nhà cậu chắc chắn sẽ gà bay chó sủa náo loạn không ngừng, còn nếu người tới là Mã Ngạn, tình hình sinh hoạt có lẽ còn tồi tệ hơn. Ai chẳng biết Mã Ngạn là một người cứng ngắc giáo điều, còn có bệnh khiết phích đặc biệt nặng, ở bên tai cứ lải nhải lèm bèm mãi, cậu mới không sống chung với gã!
Mã Tư Viễn vừa mở cửa ra, bắt gặp bóng người ngược sáng đứng trước mặt mình thì có hơi giật mình.
“Tiểu...Viễn?” Đối phương ngập ngừng xác nhận, sau đó mỉm cười: “Anh là Karry.”
Mã Tư Viễn thừa nhận mình có chút sửng sốt, nhìn rõ người trước mặt chính là con trai đầu tiên của bác cả mới mím môi nghiêng người qua: “Vào đi.”
Không phải nói là không biết đường sao?
Karry lễ độ gật đầu chào, kéo theo cái vali nhỏ màu trắng lách người vào nhà. Mã Tư Viễn phức tạp nhìn theo bóng anh, trong lòng có trăm vạn mối tơ vò. Karry vốn dĩ không phải con ruột của bác cả mà là cô nhi nhặt bên ngoài mang về nhà, nếu như nói hai người kia là bá vương gây chuyện thì Karry tuyệt đối là một đứa con ngoan 3 tốt. Mã Tư Viễn không sống ở nhà cũ nhiều cho nên ấn tượng đối với Karry chỉ dừng lại ở năm mười ba tuổi. Khi đó Karry chỉ vừa học xong sơ trung, tính tình điềm đạm ôn hòa, đối nhân xử thế cực kỳ khuôn phép, nhưng tiền đồ của hắn nhanh chóng bị hủy.
Năm ấy hắn còn nhỏ, nhưng người dân quê đã thúc giục hắn mau tìm bạn gái kết giao, đợi sau khi tốt nghiệp cao trung thì làm lễ thành hôn. Nhưng Karry kiên quyết cự tuyệt, bác cả gặng hỏi mãi hắn mới nói, bản thân mình chỉ thích con trai. Vốn dĩ ở thành phố tư tưởng cởi mở mà còn khó chấp nhận chuyện này, huống hồ nông thôn cổ hủ lạc hậu, nói ra tất nhiên bị người ta chê cười, coi là bệnh tâm thần không có thuốc chữa trị. Karry chịu đủ mọi tiếng xấu vẫn không mảy may xao động, bác cả thấy hắn kiên trì không cách nào lay chuyển, chỉ đành đợi hắn học hết cao trung, đưa hắn lên thành phố tiếp tục sự nghiệp, cũng là để hắn tránh gió.
Vì thế nên cho dù Mã Tư Viễn giống hắn, cũng không dám nói cho người lớn biết. Cậu sống mười tám năm chưa từng tìm người yêu, cũng không dám quan hệ lung tung, lúc có nhu cầu chỉ dám dùng đống đồ vật lạnh lẽo an ủi qua ngày. So với vật nhựa giả không có nhiệt độ, Mã Tư Viễn đương nhiên thích hàng thật giá thật hơn, cậu biết Karry và mình là đồng loại, nhưng cậu cũng không đến mức đói bụng ăn quàng.
“Phòng của anh trên lầu hai, cửa cuối cùng.” Tuy rằng ở cạnh phòng nhau nhưng không phải lúc nào Karry cũng có ở nhà, đây là điều làm Mã Tư Viễn yên tâm. Cộng thêm việc tường cách âm rất tốt, mặc sức cậu làm gì cũng không sợ hắn phát hiện.
Mã Tư Viễn để Karry tự mình sắp xếp phòng, ra ngoài mua thức ăn làm bữa tiệc chào mừng qua loa, chỉ dẫn Karry nơi này có cửa hàng tiện lợi, quầy tự động, nhà sách gì đó...để anh quen thuộc đường xá trong khu. Karry tiếp thu nhanh nhẹn, đối với người em họ là cậu sinh ra cảm kích.
“Anh ra ngoài có chút việc, trưa sẽ không về. Phải rồi, em muốn ăn gì không anh mua giúp?”
“Không cần đâu, chú ý giao thông là được rồi.”
“Ừm.” Karry cười cười đóng cửa ra ngoài.
Mã Tư Viễn trở về phòng, học kỳ này cậu đã hoàn thành rất tốt thành tích, xin nghỉ một tuần ở nhà thư giãn, thử nghiệm đồ chơi tình thú mà cậu đặt qua mạng. Cậu cởi sạch quần áo, toàn thân trống trơn ngồi trên giường, ngón tay linh hoạt xoa nắn điểm nhỏ trên ngực, làm cho nó cứng lên, đầṳ ѵú hồng nhạt dần chuyển sang đỏ tươi, màu sắc xinh đẹp dụ người phạm tội. Khống chế hơi thở gấp gáp của mình, cậu cầm lấy một vật kim loại kẹp lên đầu nhũ, chỉnh độ rung phù hợp, ngã xuống giường cảm nhận từng luồng điện kɦoáı ƈảʍ đánh úp lên người. Kẹp kim loại lạnh băng tạo ra xúc cảm vừa đau vừa ngứa, chấn cho đầṳ ѵú cứng rắn dựng thẳng, đồng thời cũng làm cho vật giữa hai chân sinh ra phản ứng dần dần đứng lên. Mã Tư Viễn buông tiếng thở dốc thoải mái, run rẩy bôi gel trơn lên gậy dương cụ, nhét vào hậu huyệt sớm phát tao. Mị thịt mềm nhũn bọc lấy gậy rung, cố gắng nuốt vào vật nhựa gồ ghề, tham lam mút lấy nó phát ra âm thanh lách tách phóng túng. Xuân thủy len qua kẽ gậy rung chảy ra ngoài, ướt đẫm huyệt khẩu tạo nên cảnh tượng dâm mỹ khác thường.
Mã Tư Viễn vặn vẹo cơ thể đón nhận kɦoáı ƈảʍ, da thịt nổi lên màu hồng phấn mê người, mắt phiếm thủy quang mười phần mị hoặc. Cậu vùi mặt vào gối, nước mắt sinh lý tràn ra khắp gương mặt, hơi thở nóng bỏng mang theo tình sắc phun ra khỏi đôi môi đỏ tươi. Trên ngực chấn động ngày càng mạnh, gậy rung dưới thân cũng phát huy tác dụng triệt để, Mã Tư Viễn chìm trong vô số cảm giác tê dại dập dìu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng tế bào hưng phấn run rẩy, không tự chủ rên la buông thả theo cảm giác nguyên thủy. Trong đầu óc cậu nhũn thành tương hồ, thân thể bị du͙ƈ vọиɠ thao túng chỉ biết tuân theo bản năng, động tác đâm rút phía sau mỗi lúc một nhanh, đầṳ ѵú cũng bị chấn rung quá độ, Mã Tư Viễn khóc nức nở cương cứng người, dồn dập hét lớn một tiếng bắn ra ngoài.
Huyệt khẩu đỏ au trải qua một phen loạn hồ hồ hiện giờ mềm nhũn. Mã Tư Viễn bôi thêm gel trơn, một lần nữa đẩy nó vào sâu trong cơ thể.
Cậu đạt cao trào, cứ như vậy hai ba lần khiến cậu mệt mỏi rã rời, thở dốc hưởng thụ dư vị còn lại, không biết ở khe cửa luôn có một ánh mắt nhìn mình từ đầu đến cuối.
Karry không nói gì, chỉ lẳng lặng rời đi, nhưng cái lều nhỏ trên đũng quần đã tố cáo hắn không hề bình tĩnh.
...
“Ưʍ.. a...” Vuốt ve khí quan căng phồng trướng lên, từ gốc đến ngọn đều được chăm chút một lần, Mã Tư Viễn tiết ra nhà tắm, dọn dẹp sạch sẽ rồi liền mở cửa ra ngoài. Thân ảnh cao lớn của Karry đứng chắn trước mặt khiến cậu giật mình, nghĩ đến mình vừa ở trong nhà tắm đánh máy bay, cậu mất tự nhiên dời mắt đi.
“Nhìn cái gì, chẳng phải đàn ông con trai ai cũng thế sao.” Mã Tư Viễn chống lại ánh mắt nóng rực của Karry, buồn bực lách người bỏ đi. Có chết cậu cũng không nghĩ mình sẽ bị kéo lại, hơn nữa cái bàn tay nào đó còn tìm đúng chỗ trên người mình mà sờ một cái, suýt khiến cậu rên lên. Cậu tối qua có hơi phóng túng, cơ thể bây giờ vẫn còn rất mẫn cảm, bị nhiệt độ ấm áp của Karry chạm vào liền có phản ứng, thiếu chút nữa nâng người cọ cọ lên tay hắn. Mã Tư Viễn hận chính mình quá dễ dàng, bị trêu chọc một chút thì chân lập tức nhũn ra đứng không vững!
“Làm gì?!!!” Mã Tư Viễn thẹn quá hóa giận quay người quát nạt, chỉ là đối phương dường như đoán được phản ứng của cậu, chỉ cười cười rồi thôi, trước khi cậu bỏ đi liền hảo tâm khuyên nhủ:
“Mấy chuyện này nên tiết chế một chút thì tốt hơn.”
“Mắc mớ gì đến anh!”
Đúng là thích lo chuyện bao đồng!
Mã Tư Viễn tức anh ách chạy về phòng, nhìn thấy mấy cái dụng cụ tình thú trên bàn, sinh ra phiền não. Cũng do cậu quá nuông chiều bản thân, chỉ cần ham muốn một chút liền thỏa ý để mặc thân thể sa đọa, cho nên hiện giờ gặp phải tình huống này cũng không có gì khó lí giải. Nhưng vì sao phải là cái tên anh họ không chút đặc sắc gì kia? Tuy rằng hắn đẹp trai ôn nhu, làm thức ăn ngon, tỉ mỉ chu đáo...Cũng không phải chỉ mình hắn đủ tiêu chuẩn như thế! Sớm tránh xa hắn một chút, nếu một ngày nào đó hắn phát hiện...
Mã Tư Viễn buồn phiền nhìn cậu em trai hừng hực khí thế đang cứng của mình, cong thắt lưng bắt đầu tự an ủi. Cư nhiên chỉ vì một cái sờ của đại biếи ŧɦái lại có thể phản ứng...
Karry đẩy cửa vào, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh cậu thanh niên nằm úp sấp trên giường, mắt nhắm hờ liêu nhân hoặc chúng, mông vểnh cao, tuy là bị qυầи ɭóŧ che khuất nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy hình dạng của nơi tư mật còn sưng sưng. Cậu trai đang DIY, tiếng rêи ɾỉ trong miệng không che đậy, gương mặt thanh tú nhuốm màu tình sắc vô cùng mê loạn, khiến người khác mặt đỏ tim đập, khơi dậy du͙ƈ vọиɠ sâu thẳm trong nội tâm, hệt như một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhóm cháy ngọn lửa cơ khát.
Mắt hắn tối sầm lại, không đợi Mã Tư Viễn đạt tới đỉnh liền bước tới ôm cậu từ phía sau, tóm lấy cậu nhỏ của cậu luật động lên xuống.
“A...anh, anh,. ưm, a...xuống một chút, ưm,...”
Karry gảy gảy lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, cảm nhận người trong lòng run rẩy hưng phấn, mềm nhũn để mặc hắn điều khiển, thậm chí còn hùa theo hắn chậm rãi cọ xát thân thể lên người hắn. Tim hắn đập thình thịch, gắng sức lấy lòng cậu trai, động tác chăm sóc cẩn trọng làm Mã Tư Viễn yêu thích không dừng được, cả người như dán dính lên Karry, nắm lấy tay hắn bao bọc khí quan của mình, đột nhiên nghĩ tới một thứ gì đó.
Mắt cậu mù mịt hơi nước, tinh thần say loạn tồn tại chút thanh tỉnh, cậu cắn răng làm một cá cược.
Mã Tư Viễn kéo qυầи ɭóŧ xuống đầu gối, cầm gậy dương cụ nhìn Karry, mị nhãn như tơ rơi vào tầm mắt hắn, ý loạn tình mê. Cậu nhích người nhét gậy rung vào tiểu huyệt vốn bị yêu thương quá độ, mở miệng phun ra nhiệt khí nóng bỏng:
“Phục vụ tôi.”