2.
Lén lút đóng cửa phòng lại, Vương Nguyên nhìn đông nhìn tây rồi ngồi trước máy tính, khẩn trương đăng nhập vào forum, tạo một cái topic:
【Royo】: Gấp!! Vừa mới thổ lộ xong nhưng đối phương không tỏ thái độ gì, đây là sao a? Cầu giải thích!!
Refresh lại vài lần, lập tức nhìn thấy comment xuất hiện. Vương Nguyên vừa hiếu kỳ vừa lo lắng, cẩn thận đọc kỹ comt đầu tiên.
【Tiểu Ngốc Thụ】: Tình hình này chưa biết là bất lợi hay may mắn. Chủ thớt có để ý phản ứng của người kia thế nào không? Có bài xích không? Hay là sửng sốt, ngạc nhiên các loại?
【Mei Ji Hou-chan】: Bình thường đối phương có tỏ ý gì với thớt không hả? Quan hệ của thớt và đối phương là gì thế?
【Royo】: Bạn cùng phòng a...
Vương Nguyên nhớ tới người kia sau khi nghe xong cũng chỉ bình tĩnh đẩy kính một cái, bảo cậu về phòng đi thì nội tâm chua xót, gõ gõ thêm vài chữ:
【Royo】: Đã điều tra qua...nhưng hình như anh ấy là str8.. .(str8: trai thẳng)
【Phía sau số một là hoa cúc】: Nà ní?? 55555 Chủ thớt bình tĩnh nhaa~~
【BL công đạo】: Thớt cứ tẩm quất một lần là xong ngay ấy mà ┐( ̄∇ ̄)┌
【Nam nam chân ái】: Tẩm quất +1 ┐( ̄∇ ̄)┌
【Hủ lộ chân ái】: Tẩm quất + 143 ┐( ̄∇ ̄)┌
【Tiểu Ngốc Thụ】: Tẩm quất +10086 ┐( ̄∇ ̄)┌...Gì vậy, vừa mới đi uống nước một chút lên đã gặp đội hình ∑( ° △ °|||)
【Nam nam chân ái】: Tôi thấy cậu là bị lão công lôi đi *beep beep* chứ gì~
【Tiểu Ngốc Thụ】: Nào có!
【11111111111】: Bảo bối, mau về nhà!
【Tiểu Ngốc Thụ】: Không chịu >////<
【Phía sau số một là hoa cúc】: Ấu shiệt! Chỗ người ta đang hỗn loạn các người vào đây tú ân tú ái cái giè! Sẵn tiện cho xin tọa độ tui phóng xuống trực tiếp hiện trường phát @【11111111111】
【11111111111】: OK.
...
Dở khóc dở cười nhìn màn hình dần đầy cmt, topic bị đẩy lên hạng mục hot forum, Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy không nên trông cậy vào mạng xã hội, đang muốn tắt máy tính thì một cái messenger nhảy ra.
【Lão Yêu】: Sao không thử hỏi ý kiến của anh ta?
【Royo】:...Tôi không có can đảm...
【Lão Yêu】: Tỏ tình cũng nói rồi, lẽ nào không thăm dò được? Nếu cậu thành công, ấy là chuyện tốt. Không thành công, thì thành thụ ʘ‿ʘ Cứ dây dưa mập mờ mãi không phải cách.
Vương Nguyên cắn cắn ngón tay, siết chặt nắm đấm, trái tim bé nhỏ lần nữa son sắt quyết tâm. Cậu hùng hổ đi tới cửa phòng Vương Tuấn Khải, chuẩn bị gõ cửa liền tưởng tượng đến vẻ mặt chán ghét của anh...Sĩ khí trong chốc lát xì hơi xẹp lép...
Cậu trở về phòng thở dài tự mắng mình ngốc nghếch, sau đó xóa topic kia, tiếp tục thu nốt âm thô còn lại giao cho chủ biên.
“Chậm một chút, chậm lại...ưm, nhanh chạm vào ta, chủ nhân, cầu ngươi, ưʍ.. a...a...”
Âm thanh khàn khàn lúc đứt đoạn, lúc vút cao lên tận quãng tám, vừa nức nở vừa ngọt ngào khiến tâm can người ta bủn rủn tan thành nước, hận không thể mang chủ nhân âm thanh ra ôm ấp vuốt ve. Vương Tuấn Khải trở mình lần thứ n trong đêm, cau mày ngủ không yên, thân nhiệt nóng bỏng như người bị sốt, dưới đũng quần ướt nhẹp một mảnh.
Thẫn thờ tỉnh lại giữa giấc mộng 18+, trạch nam Vương gia chủ đờ đẫn kéo kéo quần, cảm giác cậu em trai lơ đãng của mình sắp có nguy cơ chào cờ thêm lần nữa, bèn dứt khoát đập cửa phòng Vương Nguyên.
Tiểu nam sinh nơm nớp lo sợ chỉ hé khe cửa nhỏ xíu nhìn anh, lắp bắp thốt không nên lời: “Khải, Khải ca...Khuya, khuya rồi anh tìm tôi có chuyện gì?”
“...” Nên bắt đầu bằng cái gì bây giờ? Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu, hồi lâu mới cáu kỉnh nói: “Không mời tôi vào phòng sao?”
“Bây, bây giờ không được...” Vương Nguyên lí nhí đáp.
Xem ra cậu nhóc này đang giấu cái gì đó. Vương Tuấn Khải nhấc mi mắt, nhớ lại trên forum từng đề cập đến cái gì vòng xích đuôi thú tai thú, dụng cụ tình thú thay thế hàng thật này nọ...Đầu bốc khói nộ khí xung thiên, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Nguyên. Lẽ nào đứa nhỏ này hư hỏng tới mức đó rồi?!
“Mở cửa ra.” Vương Tuấn Khải trầm giọng.
Tiểu nam sinh hít mũi, kiên quyết lắc đầu, cậu muốn viện cớ đẩy anh đi thì đối phương đã xô mạnh cửa, nắm cổ tay cậu kéo vào trong. Vương Nguyên xấu hổ muốn giấu đi cái đống khăn giấy mờ ám trên giường, tội nghiệp rúc vào một góc. Tiêu rồi, tỏ tình không thành công, còn bị phát hiện đánh máy bay nửa đêm...Khải ca nhất định ghét mình luôn, đau lòng quá đê...
Nhìn khăn giấy dính dính dịch trắng khô lại, Vương gia chủ ngốc lăng chốc lát, chuyển tầm nhìn sang thứ bị giấu trong quần ngủ của tiểu nam sinh. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh đột nhiên vói tay vào trong quần túm lấy nó, khiến Vương Nguyên suýt chút té ngã.
“Anh, anh, anh làm gì...” Vương Nguyên bị dọa nhũn người, không thể không bám lấy cánh tay đối phương để đứng vững, hai mắt sũng nước đáng thương hề hề: “Tôi, tôi, xin lỗi mà...”
Vương Tuấn Khải đăm đăm nhìn hai gò má ửng hồng, máu huyết sôi trào liếm liếm môi khô khốc, hạ thấp giọng nói: “Tội của cậu rất lớn.”
“Tôi, tôi, tôi.. ưʍ..”
Miệng bị chặn, tiểu nam sinh chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc ngắm gương mặt nam thần ở khoảng cách gần, vô thức hé môi mặc đối phương xâm nhập. Có điều phải nói là trạch nam Vương gia chủ thật sự không có kỹ thuật, liếm tới liếm lui cả buổi mới trúc trắc đảo loạn trong miệng người ta, còn không cẩn thận cắn một cái khiến Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, cố gắng quấn lấy lưỡi anh từng chút một đáp trả. Quần áo bị xả xuống nửa chừng làm cậu co rụt người, mắt ầng ậng nước thở dốc liên tục.
Vương Tuấn Khải ôm cậu lên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm dưa leo đáng yêu đang run rẩy bị anh cầm, trên lỗ nhỏ còn chứng cứ chưa lau sạch. Vương Nguyên xấu hổ túm chăn che mặt, đang bối rối muốn chết thì chân bị gập thành hình chữ M, nơi tư mật bị nhìn thấy không sót cái gì.
Vương Tuấn Khải có xúc động muốn chạm vào chỗ kia, ngón tay vừa đụng tới liền giật lại, hoa cúc mềm mại co rút ngại ngùng ầm một cái kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần trạch nam cấm dục. Nơi này nhỏ như vậy có thể chứa xxx sao? Nghe nói còn có màn song long nhập động, NP gì đó...Anh câm lặng chọc chọc huyệt động, mình trở nên kỳ quái thế này chắc chắn là do chịu ảnh hưởng của tiểu nam sinh, từ kịch truyền thanh đam mỹ đến Gà Vàng thượng đẳng, trong vòng một nốt nhạc kích sát toàn bộ thẳng nam...
“Cậu có KY không?”
Vương Nguyên lặng lẽ kéo tủ bàn, lôi ra một tuýp mỏng, đỏ mặt nói: “Hay, hay là để tôi tới...”
“Đừng làm rộn.” Trạch nam đại nhân vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, cẩn thận bôi gel lên huynh đệ hùng dũng đội lên thành cái lều nhỏ, lại tỉ mỉ nới lỏng hoa cúc e lệ. Gel bôi trơn bị nhiệt độ hòa tan nhanh chóng thấm vào trong, ngón tay anh tại nơi kia sục sạo qua lại. Vương Nguyên đè nén cảm giác kỳ dị, cắn môi hít thở sâu.
Đã bị người thầm mến lôi lên giường rồi đấy.
Vương Tuấn Khải giúp cậu xuất ra lần đầu tiên, giữa lúc cậu đang hưởng thụ dư vị sau cao trào liền chậm rãi đẩy vật đang giần giật tò mò vào trong. GV gì đó đúng là không đáng tin chút nào, đầu nấm cọ xát tại cửa động cả nửa ngày vẫn không tài nào chui được.
Vương Nguyên hai má đỏ bừng ngồi dậy ôm anh, ẩn nhẫn cảm giác khẩn trương mà chọn vị trí phù hợp, chậm rãi mở rộng tiểu huyệt ngậm côn ŧɦịŧ. Dù đã có chuẩn bị sẵn sàng nhưng cậu vẫn bị đau đến tái mặt, thở dốc kịch liệt xong mới từ từ ngồi xuống.
Nội bích nóng rực trơn tuột nuốt trọn côn ŧɦịŧ vĩ đại, Vương Tuấn Khải hô hấp bắt đầu dồn dập, cảm nhận từng tấc tế bào đang hưng phấn cương cứng, đợi Vương Nguyên thích ứng xong liền cử động thân dưới, trừu sáp đỉnh lên.
Luật động nhẹ nhàng không đủ để vật nóng hài lòng, anh bất mãn thúc mạnh, cậu run rẩy rêи ɾỉ một tiếng, nỗ lực đuổi kịp tiết tấu.
“A ưʍ...a...Quá sâu, quá sâu rồi...Em không chịu được...”
Dấu tay bấm lên cánh mông trắng tuyết, bên cạnh là vật lớn không ngừng sục sạo trong hoa cúc nhỏ xinh. Huyệt khẩu kéo căng hết cỡ, mị thịt mềm nhũn cơ khát co dãn, quanh miệng huyệt có vết đỏ nứt ra, mỗi lần khỏa cầu chạm vào đều khiến cậu đau đớn run rẩy, vật ngạnh giữa hai chân cũng có dấu hiệu mềm xuống.
Anh thở hồng hộc ôm lấy thắt lưng cậu, ngón tay lướt kéo trên đầṳ ѵú dựng thẳng, nắn bóp chơi đùa nó yêu thích không buông. Cậu bị trêu chọc phát đau, thỉnh thoảng nức nở giãy giụa yếu ớt, khiến anh thương tiếc vô thức giảm nhẹ lực đạo, nhưng nghe tiếng rêи ɾỉ của cậu liền khôi phục bản tính, tích cực đem cậu nhỏ tống thẳng vào sâu trong huyệt bích nóng rẫy mê người, va chạm vách tràng để xuân thủy theo lối mòn chảy ra ngoài.
“Tôi xin lỗi.”
Cẩn thận bôi thuốc lên nơi bị thương, Vương Tuấn Khải ảo não xoa bóp mấy chỗ bầm tím trên người Vương Nguyên. Mới nãy kích động quá độ cho nên kết quả là phía sau cậu bị thương, hiện giờ nằm úp sấp trên giường mắc cỡ đỏ mặt.
Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải bất chợt nhìn nhau một lát, sau đó không hẹn cùng quay đầu, một người cười mỉm, một người ho khan, hai lỗ tai hồng hồng tố cáo toàn bộ tâm tình song phương.
Cậu nhổm dậy sờ sờ hoa cúc đã được đóng dấu, hai điểm nổi trước ngực ma sát với giường sinh ra kɦoáı ƈảʍ mơ hồ. Vương Tuấn Khải đúng lúc này quay lại, nhìn thấy tiểu thụ nhà mình một tay chống giường, một tay nới lỏng cái miệng nhỏ tham lam, nước da trắng nõn nhiễm màu hồng nhạt, đầu nhũ dựng đứng sưng sưng mê người, ngẩng đầu mím chặt môi để lộ biểu cảm dụ người phạm tội....
Anh kéo cậu qua hôn lên môi mềm mại, có chút tức giận đánh mông cậu.
Cậu chớp mắt, quàng tay qua cổ anh, hai chân thon dài câu qua thắt lưng rắn chắc. Vật nhỏ đáng yêu cọ cọ trên bụng Vương Tuấn Khải, anh kìm lòng không đặng cắи ʍút̼ cổ cậu, miết nhẹ xương quai xanh, sau đó ngậm lấy đầu nhũ nhấm nháp. Lưỡi linh hoạt mang theo nhiệt độ hòa tan thân nhiệt cả hai chạm lên hạt đậu tròn cứng rắn, làm cậu run rẩy tê dại, sóng điện tập kích từng lỗ chân lông trên người, tựa như có hàng vạn con kiến đang bò trên da thịt, ngứa ngáy vô cùng.
Vương Nguyên hai mắt mù mịt hơi nước, ý loạn tình mê hoàn toàn giao phó thân thể cho khát vọng, mềm như con rắn không xương dán lên người anh, tiểu huyệt mê loạn tìm đúng chỗ ngạnh sưng lên mà ấn vào, mô tả hình dáng vĩ đại của côn sắt, mấp máy rỉ ra nước trong suốt trơn bóng. Mỗi lần anh đỉnh mạnh qυყ đầυ côn sắt, cậu chỉ cảm thấy thứ vô cùng lợi hại kia sắp chọc thủng mình rồi, nhích hai chân kẹp lấy eo anh, làm cho góc độ càng sâu hơn. Cậu muốn anh chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể mình, cùng anh hòa thành một thể.
Nhiệt tình nóng bỏng lan tràn khắp tứ chi, da thịt kề cận sinh ra điện giật tê dại không nói nên lời, anh cúi người đè gáy cậu hôn sâu, điên cuồng quẫy loạn trong khoang miệng ấm áp.
“Sau này không được tham gia mấy cái kịch truyền thanh gì đó nữa.”
“A.. Vì sao??”
“Cứ mỗi lần em như vậy như vậy thì tôi nhất định sẽ như này như này với em.”
“Ưm, khoan đã, là sao...a...”
END