Không có thư của độc giả để trả lời, không có bài viết để chỉnh sửa. Hắn chẳng có gì làm ngoại trừ việc phải ngồi yên một chỗ, để cho ông chủ vốn nhàn nhã đến chậm rề thấy rằng hắn đang nghiêm chỉnh làm việc. Rằng hắn không làm lãng phí bất kỳ đồng lương nào mà ông chủ trả hàng tháng. Rồi sau đó, hắn tự do.
Những lúc như thế này, Charles thường viết ra giấy những việc bản thân cần làm.
Hắn là một người rất có kế hoạch và nguyên tắc, thậm chí có thể nói hắn bị ám ảnh cưỡng chế (OCD). Nhưng dù thế nào, hắn vẫn sẽ ghi chép lại một cách tỉ mỉ những việc cần làm, rồi cố gắng hết sức hoàn thành từng việc một.
1. Nhanh chóng săn được một tin tức nóng sốt.
2. Sửa mái nhà dột nước.
3. Mua một ít rau củ giảm giá.
4. Sửa ống nước phòng bếp bị tắc.
5. Tháng sau phải nộp hai trăm tệ học phí cho Charly.
Sau khi dừng bút, Charles vò đầu bứt tai. Hiện tại, hai trăm tệ với hắn mà nói thì không phải số tiền nhỏ, hắn còn mấy tờ hóa đơn cần thành toán, sao có thể đủ tiền.
Trước đây, cuộc sống gần ba mươi năm của hắn chưa bao giờ phải quan tâm đến tiền. Nhưng bây giờ, chỉ một khoản chi tiêu chưa tới bốn trăm tệ đã khiến hắn chật vật.
Trong lúc Charles đang trăn trở làm thế nào để có thể săn được tin tức có giá trị ở cái thành phố trong thế giới lạ lẫm này, thì chủ biên của mảng tin tức xã hội, cấp trên trực tiếp của hắn đứng ở trong phòng mình, gõ lên cửa kính rồi chỉ vào hắn.
Thông qua khẩu hình của người đàn ông trọc lóc hơn bốn mươi tuổi, hắn hiểu được đối phương muốn gì.
Charles cất đồ đạc cá nhân vào ngắn kéo, khóa kỹ, sau đó đứng lên.
Chủ biên mảng tin tức xã hội tên là Smith, một cái tên bình thường tới chẳng thể bình thường hơn. Ông ta ngồi sau bàn làm việc, đưa cho Charles một tờ giấy và nói:
"Đây là manh mối tin tức mà tôi vừa nhận được, cậu đi tìm hiểu cho tôi. Tôi mong rằng cậu sẽ thể hiện khả năng của mình, hoặc ít nhất cũng chứng minh rằng việc tôi nhận cậu vào tòa soạn không phải một quyết định sai lầm!"
Charles đã tốt nghiệp đại học. Ở khu hạ thành, sự việc này như một truyện cười vậy.
Nhưng sự thật là vậy, tốt nghiệp đại học, mà lại ở khu hạ thành. Đây chính là nguyên nhân mà nhiều người đều căm ghét sự nghèo khó.
Khi người ta nghèo, người ta sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ, soi mói nhìn mọi thứ bạn có. Người ta sẽ cho rằng những thứ mà bạn có ấy vốn không thuộc về bạn, chẳng qua là bạn dùng thủ đoạn xấu xa, hèn hạ mà chiếm lấy của người khác.
Nhưng nếu bạn giàu có thì khác, dù bạn có dùng mánh lới đê tiện cỡ nào đi chăng nữa để lừa gạt tiền bạc của người ta, thì họ cũng cho rằng bạn làm đúng, gọi bạn là "người thành đạt". Hành vi của bạn được coi là "phương châm thành công", tiếng hoan hô sẽ chẳng ngớt.
Khi Smith biết Charles là một sinh viên đã tốt nghiệp, lập tức quyết định nhận Charles vào vị trí còn trống ở bộ phận của mình.
Thế nhưng đã hai mươi ba ngày trôi qua, tên này vẫn chưa nộp lên một bài báo nào. Điều này khiến Smith rất thất vọng.
Đây là nỗ lực cuối cùng của Smith, nếu như Charles vẫn không thể hiện những tố chất mà một sinh viên đã tốt nghiệp cần có, vậy thì hắn chỉ còn đường cuốn xéo. Đồng thời, uy tín của Smith tại tòa soạn sẽ suy giảm nhiều.
Thực ra Charles không hiểu vì sao chủ nhân thân thể này vốn là một sinh viên khoa văn lại trở thành phóng viên của một tòa soạn báo. Đáng lẽ hắn phải có những lựa chọn tốt hơn mới đúng.
Trí nhớ mà thân thể này lưu lại cho hắn không nhiều, chỉ gói gọn trong hai mươi ba ngày gần nhất. Đây cũng nguyên nhân mà hắn không muốn ở nhà quá thường xuyên.
Hắn sợ em gái Charly của mình tìm ra được sơ hở. Bởi vậy, hắn vẫn cố gắng tránh mặt cô bé.
Nhận lấy tờ giấy Smith đưa tới, Charles nói cảm ơn rồi rời đi. Trên giấu có ghi địa chỉ và tên của một người. Đây hẳn là cộng tác viên của chủ biên Smith.
Phóng viên thường có rất nhiều cộng tác viên, chẳng kể là ở thế giới này hay thế giới kia, nếu không có cộng tác viên thì phóng viên rất khó để có được một bài báo có tiếng tăm.
Sức lực một người có hạn, thời gian cũng có hạn. Không ai có khả năng để chú ý tới những việc xung quanh từng giây từng phút.
Vì vậy, vai trò của những cộng tác viên đã được thể hiện. Tại thời điểm cần thiết, họ có thể đổi những manh mối tin lức lấy một phần tiền công. Mà những phóng viên thì có thể dùng tiền để đổi lấy thứ mình muốn.
Dựa vào địa chỉ trên tờ giấy, Charles đi tới một tiệm đồ cổ góc phố Liễu Xuân. Đây chính là địa chỉ trên tờ giấy này.
Hắn đẩy cửa vào, chiếc chuông sau cửa phát ra những tiếng leng keng. Một người đàn ông nhỏ thó trông quầy đứng thẳng lên.
Người này không giống như những chủ tiệm hay nhân viên bàn hàng khác hay nói "Xin chào quý khách", mà nhìn Charles từ đầu tới chân, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác.
Charles cũng đánh giá ông ta. Người nay đầu tóc lưa thưa, tuổi tác có vẻ lớn hơn so với bề ngoài, vóc dáng không cao, chỉ tới một mét sáu. Sắc mặt ông ta hơi xạm, đôi mắt sâu hoắm màu xanh. Ông ta có một một chiếc mũi cao, khoằm lại như mỏ chim. Đôi môi mỏng quẹt, tím tái, có lẽ bởi thân thể không quá khỏe. Tổng thể, ông ta cho người khác một cảm giác cay nghiệt.
Sau một hồi hai người quan sát lẫn nhau, ông chủ nhỏ thó mới rời mắt rồi nói "Cứ xem tự nhiên", xong lại cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Charles không vội hỏi những điều liên quan đến manh mối tin tức, mà quan sát cái tiệm nhỏ này một lượt.
Trên kệ hàng của tiệm có rất nhiều đồ vật ly kỳ hiếm lạ. Một số thứ mang lại cho người ta cảm giác cũ kỹ. Nhưng cũng có một thứ còn chưa tan hơi lửa(*). Nơi này và phần lớn các tiệm đồ cổ đều vậy, họ kiếm tiền dựa vào sự lừa gạt.
(*) Ý nói vật mới được làm xong, rèn xong
Có vài món đồ nhìn qua khá thú vị, chẳng qua hiện tại Charles đang viêm màng túi.
Sau khi lượn một vòng, hắn đi tới, ngả ngớn dựa vào quầy hàng, gõ lên mặt bàn hỏi: "Ocido?"
Người đàn ông nhỏ thó nhét một chiếc rương vào dưới quầy, đoạn ông ta đứng lên nhìn Charles, nhíu mày nói:
"Hình như tôi chưa tự giới thiệu..."
Ý của ông ta là hỏi thăm vì sao Charles biết tên mình.
Charles nhún vai nói:
"Ngài Smith bảo tôi tới đây vì một manh mối, thưa ngài Ocido."
Ocido vươn tay, đầu ngón cái và ngón trở vân vê tạo thành một động tác mà ai cũng hiểu là gì.
Charles móc trong túi áo ra mười xấp tiền rồi đặt trên mặt bàn, đẩy tới.
Ocido cau mày, hơi bất mãn nói:
"Chúng ta chẳng phải con nít chơi trò người lớn, nhãi con, thế này chưa đủ!"
Ông ta nhìn ra ngoài cừa, ghìm giọng nói:
"Đây chính là manh mối tin tức liên quan tới ma pháp đen!"
Trong lúc nói, khuôn mặt Ocido có phần đắc ý và bí hiểm. Lão cho rằng mình đã tìm được một manh mối hiếm có. Thực tế cũng đúng như thế, đây chính là vốn liếng để lão lên mặt!