Cánh Bướm Ngoài Tầm Tay - Tiểu Nguyệt

Chương 4




14.

Tôi và Tạ Tùy yêu nhau hồi năm ba, lúc gần tốt nghiệp.

Bạn cùng phòng không phải vội vàng hoàn thành luận văn, thì là tóm tắt sơ yếu lý lịch.

Tôi lại không rảnh quan tâm những chuyện này.

Bởi vì trong đầu tôi bất ngờ vang lên âm thanh của máy móc.

Nó bảo tôi chính là nữ phụ trong cuốn sách này.

Dựa theo cốt truyện, vài năm nữa, tôi sẽ trở thành người tình thế thân của nam chính Giang Yến.

Giang Yến vì muốn ép buộc bé yêu của anh ta quay về, nên đã cùng tôi kết hôn.

Mọi chuyện đúng như anh ta mong muốn.

Ngày đó, nữ chính đã xuất hiện.

Nam chính bỏ mặc tôi đuổi theo người trong lòng của mình.

Sau đó tôi đuổi theo nam chính, nhưng không may bị tai nạn giao thông tử vong, trở thành cái gai giữa hai người.

Thật sự quá vớ vẩn.

Tôi tồn tại như một người công cụ làm lót đường.

Tôi không tin, nhưng hệ thống quyết dùng trăm phương ngàn kế ép tôi phải tin.

Tiếng âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, có chút hoang mang: “Tạ Tùy là nam chính trong một cuốn sách khác, hai người vốn không nên có bất cứ dính dáng gì, nhưng tôi không tìm ra được chỗ nào bị sai.”

“Nhưng sẽ có trừng phạt, Tạ Tùy tự ý bước vào quyển sách này sẽ phải chết, lần sau chết sẽ càng đau khổ hơn lần trước. Cho dù anh ta là nhân vật chính của một cuốn sách khác, thì cũng không có ngoại lệ. Sau khi anh ta chết mọi thứ sẽ quay về điểm xuất phát, đến nay đã lặp đi lặp lại mười một lần.”

Cùng lúc đó, một đống hồi ức xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi thấy được mười lần chết trước của Tạ Tùy.

Lần thứ nhất, một giây trước Tạ Tùy còn đang nói cười với tôi, nói rằng cửa hàng bánh ngọt mới mở phía trước, có bánh mousse ăn rất ngon.

Anh ấy đi qua đường mua.

Giây tiếp theo gặp phải một chiếc xe tải mất lái, cuốn vào gầm xe, tử vong tại chỗ.

Lần thứ hai, một bệnh nhân tâm thần cầm dao lao đến, anh ấy chắn cho tôi, cố sức khống chế đối phương, kết quả bị đâm hơn mười dao. Bởi vì mất máu quá nhiều, sau hai giờ cứu chữa vẫn không qua khỏi.

Lần thứ ba, thứ tư.

Lần….lần sau anh ấy sẽ chết còn đau khổ hơn những lần trước, đều chết trước mặt tôi.

15.

Lần thứ mười.

Lúc đó bọn tôi đã yêu nhau được sáu năm.

Bố mẹ hai bên cũng đã gặp mặt, rất hài lòng về nhau.

Tạ Tùy khi đó 25 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông.

Anh ấy ở nước ngoài tham dự giải đua xe, sau khi dễ dàng dành được giải quán quân, bất ngờ rút nhẫn kim cương từ trong túi ra, nhìn vào màn hình máy quay, nói lời cầu hôn với tôi.

“Nghê Điệp, đợi anh về, gả cho anh nhé.”

Khóe miệng anh ấy nở nụ cười thật sự mãn nguyện.

Tôi ở sau màn hình điện thoại, cũng thấy ngọt ngào, hạnh phúc bao bọc, nhẹ nhàng rơi nước mắt gật đầu đồng ý.

Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị làm cô dâu.

Nhưng Tạ Tùy không giữ lời.

Anh ấy đổ bệnh.

Cả người nhanh chóng gầy đi.

Hơi thở dần dần yếu đi, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh.

Anh ấy không ăn uống được gì, chỉ có thể nhờ vào việc truyền đạm để kéo dài mạng sống.

Chịu đủ giày vò, gầy đến dọa người.

Gương mặt anh ấy không có chút sức sống nào.

Lúc nghiêm trọng nhất, còn phun ra máu nữa, trên người cắm đầy ống, yếu đến mức chỉ có đôi mắt có thể gắng gượng nhìn tôi.

Ngày anh ấy qua đời, bên ngoài có tuyết rơi.

Tạ Tùy hôn mê nhiều ngày bất ngờ tỉnh lại.

Thều thào bằng âm giọng chỉ đủ cho mình tôi nghe, hỏi tôi rằng có phải bây giờ anh ấy khó coi lắm không.

Tôi khóc không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

“Em không được khóc.” Tạ Tùy cong ngón tay cào cào vào lòng bàn tay tôi, chỉ nhẹ như mèo cào.

Bọn tôi biết ngoài trời tuyết đang rơi.

Anh ấy muốn sờ tuyết.

Tôi vội chạy ra ngoài làm quả bóng tuyết.

Đến khi tôi đẩy cửa vào phòng.

Bóng tuyết rơi xuống nền nhà, nát bấy.

Tạ Tùy nằm trên giường bệnh đã nhắm mắt, ngừng thở.

16.

m thanh của hệ thống vẫn tiếp tục vang lên.

Nó nói nó có rất nhiều năng lượng để dông dài với tôi.

Nó cảnh cáo tôi, bắt tôi phải quay về cốt truyện chính.

Nếu như tôi cố tình không nghe muốn chệch khỏi quỹ đạo, ở bên cạnh Tạ Tùy, thì vòng tuần hoàn vĩnh viễn không thay đổi.

Có điều lần này không giống vậy.

Toàn bộ linh hồn của Tạ Tùy sẽ bị tan biến hoàn toàn.

Cho dù câu chuyện bắt đầu lại hằng trăm, hàng ngàn lần thì cũng sẽ không có anh ấy.

Vận mệnh đối xử với tôi sao mà tàn ác.

Mặc cho tôi giãy giụa đến đầu rơi máu chảy, cũng không thể thoát khỏi kết cục đã được viết trước.

Đầu óc rối rắm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tạ Tùy chết trước mặt tôi.

Từng cảnh một, như muốn ép tôi phát điên.

Chỉ cần nghĩ đến thế giới không có Tạ Tùy, trái tim không khác gì bị ai đó dùng dao khoét một lỗ. Máu tươi đầm đìa, đau đớn khó nhịn.

Tôi trốn đi, khóc đến mức cả người run rẩy.

Sau khi trời sáng, lau khô nước mắt, hỏi hệ thống một câu.

Nữ chính của Tạ Tùy đối với anh ấy có tốt không.

Hệ thống trả lời tôi.

Tính toán thời gian, tôi chết không bao lâu, Tạ Tùy cũng gặp được nữ chính của mình.

Cô ấy hoạt bát, thích cười, giống như mặt trời nhỏ.

Tình cảm của cô ấy với Tạ Tùy rất tốt.

Cuối câu chuyện, hai người họ có với nhau hai đứa con rất đáng yêu.

Tôi im lặng lắng nghe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tốt quá.

Viên mãn đến mức không thể nào viên mãn hơn được nữa.

Tôi cũng an tâm hơn.

Lần này, tôi thỏa hiệp.

Tôi muốn Tạ Tùy sống thật tốt.

Tôi sẽ tự tìm chết theo đúng nội dung cốt truyện.

Vậy nên, tôi đã dùng tư liệu xấu của Tạ Tùy, tống tiền nhà họ Tạ.

Dùng cách độc ác nhất, cực đoan nhất để cắt đứt hoàn toàn với Tạ Tùy.

17.

Giang Yến gọi điện đến đưa ra yêu cầu muốn kết hôn.

Vì để ép buộc người trong lòng anh ta quay về, không lĩnh chứng, chỉ tổ chức lễ cưới.

Anh ta ở đầu dây bên kia cho tôi thời gian suy nghĩ cân nhắc.

Nhưng tôi không cần suy nghĩ, sảng khoái đáp ứng ngay.

Khi mạng sống bắt đầu đếm ngược, tôi cứ ngỡ bản thân sẽ đau khổ.

Nhưng kỳ lạ là, tôi lại không có cảm giác gì.

Thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian, làm tốt mọi công việc đang giữ.

Cho đến một hôm tôi quay về trường cũ phỏng vấn.

Sau khi xong việc, tôi một mình đi dạo trong sân trường quen thuộc, bất ngờ có cảm giác như đang dưới nước không thể hít thở được.

Ở đây chứa đựng quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

Tạ Tùy khi ấy gia thế hiển hách, tùy tiện kiêu căng, lại còn là đại ca.

Hồi đại học có rất nhiều người tương tư anh ấy.

Anh vô cùng nóng nảy, không hề biết kiềm chế.

Mặt mày nhăn nhó cả ngày, ít khi nào có sắc mặt tươi tỉnh đối diện với mọi người.

Nhưng lại hết lần này đến lần khác vô cùng ngoan ngoãn ở trước mặt tôi.

Trong mắt anh ấy, chỗ nào của tôi cũng tốt, tôi nói gì cũng đúng.

Lần đầu bọn tôi gặp mặt, là vào một ngày tuyết rơi.

Là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm đó.

Tuyết rơi rất nhiều.

Tôi với bạn cùng phòng cực kỳ hào hứng, không quan tâm trời lạnh thế nào, chạy tới chạy lui chơi ném tuyết ở bãi tập.

Sau đó, một quả bóng tuyết của tôi không cẩn thận bay vào đầu ai đó.

Tạ Tùy đen mặt xoay đầu muốn nổi giận.

Lúc nhìn thấy tôi, anh ấy đột nhiên không tức giận nữa.

Từ hôm đó, anh ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

Rõ ràng là gương mặt đào hoa kia nhìn có vẻ rất sành sỏi, nhưng thực chất lại ngây thơ muốn chết.

Còn len lén xăm một hình bươm bướm.

Sau khi hẹn hò, tôi hỏi anh ấy vì sao lại thích tôi.

Tạ Tùy hai tay đút túi, khóe miệng mỉm cười.

“Ngày đó anh vừa quay đầu lại, thấy em bọc khăn quàng cổ, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, anh đột nhiên không nở tức giận với em nữa.”

Tôi trêu anh ấy, có phải thấy sắc nổi lòng tham hay không.

Tạ Tùy khẽ cười một tiếng, cúi đầu, hôn một cái lên môi tôi.

“Anh chỉ thấy sắc nổi lòng tham với mỗi mình em thôi.”

18.

Ký ức ùn ùn kéo về.

Tôi khó khăn ôm lấy trái tim đau nhói, không thở nổi.

Có lẽ tôi nên điên một chút.

Nghĩ như vậy, tôi cũng thật sự làm như vậy.

Bầu trời tối đen, bắt đầu đổ mưa.

Tôi ngồi trên bậc thang của một cửa hàng tiện lợi trước cổng trường, uống đến say mèm.

Không biết đã qua bao lâu, có một chiếc xe đổ bên vệ đường.

Cửa xe mở ra.

Chàng trai cầm chặt cây dù đen trong tay, giẫm lên những vũng nước trên đường, trực tiếp đi đến trước mặt tôi.

Hơi khom lưng, che ô trên đỉnh đầu tôi.

Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn rõ gương mặt đối phương.

Lông mày bén như dao, sống mũi cao thẳng.

Là Tạ Tùy.

Anh ấy tập trung suy nghĩ nhìn tôi một chút, bất ngờ bế bổng tôi lên ôm vào trong xe.

Đã đến nhà.

Tạ Tùy dịu dàng, cho tôi uống thuốc giải rượu.

“Giang Yến không có chừng mực chỉ biết làm bừa, còn dám xem em là thế thân.”

“Anh chung thủy, có tiền hơn anh ta, không chọn anh, em lỗ nặng rồi.”

Anh ấy ngồi ở mép giường, giống như đang trừng phạt ôm gương mặt đỏ bừng của tôi, cứ nói mãi.

Hết câu này lại đến câu khác.

Đôi mắt chất chứa đau thương và yếu ớt.

“Trong tay em có tư liệu xấu gì của anh?”

“Là nhát gan không dám xem phim kinh dị à?”

“Hay là kén ăn, không thích ăn rau?”

“Bé nói dối, sao em lại không để ý đến anh nữa vậy.”

Tôi say không còn biết gì, lý trí hoàn toàn bị hơi men làm cho không sót lại chút nào.

Còn tưởng đang trong lúc cả hai yêu đương nồng nhiệt, mở mắt đòi sờ cơ bụng của anh ấy.

Tạ Tùy ngoan ngoãn kéo áo lên, mặc cho tôi vừa xoa vừa bóp.

Giọng anh ấy dịu dàng ngoài tưởng tượng: “Bé cưng, em không biết anh nhớ em thế nào đâu.”