Cảnh Báo Rung Động

Chương 55: Nhớ em




Điều nằm ngoài dự liệu của Tống Linh Linh đó là chuyến bay của cô với Giang Trục không giống nhau.

Giang Trục gặp phải Thẩm Gia Hủy trên cùng chuyến bay.

Sau khi lấy hành lý xong, Tống Linh Linh được đưa về nhà.

Lúc cô về thì vẫn còn sớm, mới chỉ hơn chín giờ.

Rửa mặt xong, cô tám chuyện đôi ba câu cùng Thịnh Vân Miểu thì thấy cô ấy gửi hình chụp từ weibo qua.

Thịnh Vân Miểu: “Ôi đệt! Sao Thẩm Gia Hủy cũng ở Ninh Thành vậy?”

Tống Linh Linh ấn vào xem.

Trên ảnh là Giang Trục và Thẩm Gia Hủy ở cửa ra sân bay, thậm chí là hai người còn ăn ý tới mức mặc đồ đôi kiểu trắng đen với nhau.

Giang Trục khoác áo khoác gió đen, dáng người cao lớn, anh sải bước dài xuất hiện trước mắt mọi người.

Khẩu trang và mũ lưỡi trai che đi phần lớn gương mặt anh, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén.

Đúng lúc này thì Thẩm Gia Hủy cũng tiến vào sân bay.

Sau khi thấy hai người cùng xuất hiện ở một chỗ, vòng fan CP bắt đầu phát ra những tiếng thét chói tai.

Chỉ trong chốc lát, topic về hai người đã xuất hiện trên hot search.

Tống Linh Linh ấn mở weibo, liếc mắt đã thấy được tin tức kia.

#Giang Trục và Thẩm Gia Hủy tình cờ gặp ở sân bay Ninh Thành.”

Ấn vào xem, là do một blogger có tiếng đăng lên.

Tuy không có quá nhiều bình luận nhưng lại rất hot.

Tống Linh Linh vào xem bình luận thì thấy, bình luận được tương tác nhiều nhất đấy chính là, kiểu tình cờ gặp nhau như này rất thâm ý.

Xuống chút nữa chính là quần chúng ăn dưa và đu CP của bọn họ.

Có người còn suy đoán rằng hai người có phải là tới Ninh Thành để hẹn hò hay không, nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế mà xuất hiện ở sân bay được.

Bình luận này cũng được khá nhiều người tim.

Đương nhiên là cũng có fan nói hai người bọn họ không phải là một cặp.

Giang Trục đã từng đính chính là giữa hai người ngoài quan hệ đạo diễn và diễn viên thì không còn gì khác nữa.

Dù là fan hay người qua đường suy đoán như nào thì hai người cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được trên cùng chuyến bay về Bắc Thành, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Trong lúc chốc lát có rất nhiều người đều nói rằng hai người rất có duyên với nhau.

- ----

Tống Linh Linh vô cảm lướt xem thì chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn hai chữ “Giang Trục” trên màn hình, tức đến mức không muốn bắt máy.

Cô khẽ động ngón tay, ấn nghe.

Điện thoại kết nối được, phía bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Giang Trục: “Em về đến nhà chưa?:

Tống Linh Linh: “Anh biết rồi còn hỏi.”

Giang Trục cười khẽ: “Máy bay vừa hạ cánh rồi.”

Anh tới muộn hơn Tống Linh Linh một tiếng.

Tống Linh Linh lạnh nhạt ừm một tiếng: “Hạ cánh thì hạ cánh thôi chứ sao.”

Cô thì thầm: “Chẳng nhẽ anh còn muốn em đi đón anh?”

Giang Trục cười tủm tỉm: “Anh không nỡ.”

Tống Linh Linh ngây người, khẽ hừ một tiếng.

Giang Trục như đã biết chuyện mà nhỏ giọng nói: “Anh có hơi hối hận.”

“?”

Tống Linh Linh thấy khó hiểu, đang định hỏi là anh hối hận cái gì thì Giang Trục đã lên tiếng trước.

“Anh nên đi cùng chuyến bay với em mới đúng.”

Anh không nên tự suy đoán mà tự giác chuyển sang chuyến bay muộn hơn chuyến của Tống Linh Linh những một tiếng.

Tống Linh Linh nghe ra được ý của anh: “Đạo diễn Giang.”

Cô chế giễu: “Trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”

Giang Trục day mi: “Anh biết.”

Anh hơi ngập ngừng hỏi cô: “Em vẫn còn giận sao?”

“...”

Tống Linh Linh mơ hồ: “Em giận dỗi khi nào?”

Giang Trục cười, khen cô: “Bạn gái anh đúng là người rộng lượng!”

Được anh tâng bốc như vậy, Tống Linh Linh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô hừ lạnh: “Vậy thì anh thành thật chút đi...”

Cô lẩm bẩm: “Đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”

Giang Trục định phản bác lại là mình không có như thế thì Tống Linh Linh lại nói tiếp.

“Anh đã nghe được câu nói này trên mạng chưa?”

Giang Trục: “Câu gì cơ?”

Tống Linh Linh nói rõ từng câu chữ: “Đàn ông không biết giữ mình thì chính là cây bắp cải thối!”

Giang Trục: “...”

Anh cố nhịn, thế nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Em không thích bắp cải sao?”

“Em không thích bắp cải đã thối.” Tống Linh Linh nhấn mạnh.

“Được rồi.” trong lời nói của anh vẫn còn mang ý cười, hùa theo ý cô: “Vậy thì anh sẽ cố gắng làm một cây bắp cải tốt.”

Tống Linh Linh: “Như vậy nghe còn được.”

Bầu không khí tĩnh lặng vài giây.

Tống Linh Linh nghe được tiếng ồn ào ở đầu bên kia của Giang Trục, cô nhìn đồng hồ rồi dò hỏi: “Còn chưa xuống máy bay sao?”

“Chỉ mới mở cửa khoang thôi.”

Vào lúc máy bay đáp đất thì đã có tín hiệu thông báo, Giang Trục nhận được tin mình và Thẩm Gia Hủy lên hot search do Trì Bân và Thẩm Điệp thông báo, vậy nên anh đã lập tức gọi điện cho Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh ngẩn người: “Chỗ bên cạnh anh....Là ai vậy?”

Giang Trục: “Anh không biết nữa.”

Tống Linh Linh thở phào nhẹ nhõm: “Chị Thẩm...” cô tò mò “Không ở khoang hạng nhất sao?”

Giang Trục: “Có.”

Anh biết cô muốn hỏi gì nên nói luôn: “Ngồi phía sau.”

Thẩm Gia Hủy ngồi ngay sau Giang Trục.

Tống Linh Linh chớp mắt, không chắc chắn lắm hỏi: “Chuyến bay từ Ninh Thành về Bắc Thành, hình như chỉ có tám ghế cho khoang hạng nhất thôi nhỉ?”

Giang Trục ừm một tiếng.

Bình thường thì những máy bay nội địa như này chỉ có tám chỗ trong khoang hạng nhất, mỗi bên hai dãy, mỗi dãy hai ghế. Khoảng cách đủ rộng để không phải chen chúc nhưng cũng không cách quá xa.

Nếu như nói chuyện hay gì đó, chỉ cần lắng tai là có thể nghe được.

Nghĩ vậy, Tống Linh Linh nghẹn giọng: “Vậy mà anh còn bày trò trước mặt cô ấy gọi điện cho em?”

Nghe vậy, Giang Trục hơi nhướng mày lên: “Có vấn đề gì sao?”

Đương nhiên Tống Linh Linh không thấy có vấn đề gì, nhưng cô mới không tin là Giang Trục không biết Thẩm Gia Hủy thích anh.

Từ lúc Thẩm Gia Hủy tới thăm đoàn phim “Hẻm Nhỏ” là cô đã để ý thấy ánh mắt của cô ta không bình thường rồi. Hơn nữa, bây giờ hai người bọn họ đang ở trên hot search, nếu nói là vô ý thì Tống Linh Linh không tin chút nào.

Nhưng Giang Trục đã nói vậy rồi thì Tống Linh Linh chỉ đành đáp lại: “Anh thấy không sao thì ổn thôi.”

Giang Trục cong môi cười, hỏi ngược lại cô: “Em chuẩn bị nghỉ ngơi à?”

Tống Linh Linh cảnh giác: “Có việc gì thế ạ?”

Giang Trục chần chừ, sau đó dò hỏi: “Anh tới chỗ em nhé?”

“Đừng tới.” Tống Linh Linh sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay em muốn đi ngủ sớm.”

Lúc ở khách sạn thì cô còn có thể kiểm soát được bản thân.

Còn nếu đêm nay để cho Giang Trục tới tìm mình thì cô thật sự không dám chắc là hai người sẽ đi tới bước nào nữa.

Tuy Tống Linh Linh không quá áp đặt những khuôn phép cũ, kiểu như yêu lâu rồi mới nắm tay, hôn môi gì đó, thế nhưng tiến triển quá nhanh thì cũng không được tốt cho lắm.

Tham ăn, hám sắc là bản tính con người.

Nhưng cô vẫn nên rụt rè chút.

Bởi vì cô không có sức kháng cự lại nhan sắc kia của Giang Trục.

Giang Trục tôn trọng ý kiến của cô: “Vậy mai anh tới tìm em.”

“... Vâng.”

- ------

Vừa mới tắt máy, Giang Trục đã nghe được phía sau có tiếng gọi.

Hồi nãy nói chuyện với Tống Linh Linh, anh đã đi xuống máy bay luôn mà không mấy để ý tới người bên cạnh.

“Đạo diễn Giang.” Thẩm Gia Hủy vội chạy lên trước, cố đuổi theo Giang Trục.

Cô ta nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh đã cất điện thoại thì li3m môi hỏi dò: “Anh gọi điện cho người thân trong nhà sao?”

Nghe vậy, Giang Trục miễn cưỡng liếc qua cô ta: “Không phải.”

Thẩm Gia Hủy ngây người, cười gượng: “Vậy...”

“Bạn gái tôi.” Nói xong, Giang Trục thu ánh mắt từ trên người cô ta về. Anh không rảnh mà đi quan tâm tới vẻ mặt đã trở nên cứng đờ của Thẩm Gia Hủy. Anh bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với cô ta.

Thấy người đã đi xa, Thẩm Gia Hủy chỉ biết cắn môi, dậm chân tại chỗ.

Sao cô ta lại không nghe được một tin tức về việc Giang Trục có bạn gái vậy?

....

Không lâu sau, Thẩm Gia Hủy được trợ lý báo cáo về việc hot search của cô ta và Giang Trục đã hạ nhiệt, có người đang cố ý ép nó xuống.

Không xóa thẳng tay là vì không muốn tạo ra hiểu lầm, Giang Trục biết hot search lần này là có người ở phía sau thao túng, vậy nên anh mới cho người áp dần độ hot của nó xuống trước rồi mới làm cho nó biến mất.

Nghe được tin này, tay cầm di động của Thẩm Gia Hủy nổi lên gân xanh.

Cô ta biết, Giang Trục sẽ không cho phép cô ta cọ nhiệt hay dựa vào anh để hot search nữa.

Hít sâu một hơi, Thẩm Gia Hủy lấy hành lý rồi nói với tài xế tới đón mình.

“Về Thẩm gia.”

Cô ta phải về hỏi thăm xem Giang Trục có thật là đã có bạn gái và cô ta còn có cơ hội để thắng hay không.

Giang Trục và Tống Linh Linh không hề biết tới suy nghĩ này của Thẩm Gia Hủy.

Mà dù có biết thì hai người cũng sẽ không quan tâm. Người ta nghĩ như thế nào là chuyện của người ta, họ không quản được. Hai người thấy, chỉ cần lo tốt chuyện của bản thân là được rồi.

- ---

Sáng sớm hôm sau, Tống Linh Linh ngủ cho tới khi tự tỉnh, sau đó cô bị Giang Trục ép cho ăn một bữa sáng toàn mỹ vị.

Ăn xong thì hai người ai về nhà nấy.

“Hẻm Nhỏ” đã vào giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ nên Giang Trục rất bận rộn.

Tống Linh Linh cũng không rảnh rỗi gì cho cam.

Hôm nay cô có hẹn bàn kịch bản cùng Kiều Diệc Dao.

Những lúc bận rộn như này, Tống Linh Linh thường quên mất rằng bản thân mình còn có một anh bạn trai.

Nếu không phải do Giang Trục liên tục tìm tới cô thì đúng thật là cô sẽ quên mất chuyện mình đã không còn độc thân nữa.

Cũng may, Giang Trục rất chủ động, anh cũng không có bất mãn gì khi cô không chủ động tìm anh cả.

Bận rộn mấy ngày, Tống Linh Linh lại bắt đầu đi quay.

Tin tức cô và Kiều Diệc Dao cùng hợp tác trong một dự án phim mới được công khai khiến cho không ít người bàn tán về tài nguyên của cô rất tốt, được diễn phim của đạo diễn Từ.

Tất nhiên là cũng có nhiều người thấy rằng bản thân cô có thực lực.

Nếu kỹ thuật diễn không đạt thì với danh tiếng của đạo diễn Từ, ông ấy sẽ không bao giờ chọn cô.

Các fan lại bắt đầu cắn xé nhau trên mạng.

Tống Linh Linh không quá để tâm tới chuyện bên ngoài, cô chuyên tâm cắm rễ ở đoàn phim. Trong bộ phim này, cô không có nhiều suất diễn cho lắm, chỉ cần hơn một tháng là xong.

Cũng gần giống với đoàn phim “Hẻm Nhỏ”, bầu không khí trong đoàn phim này cũng khá hòa đồng, vui vẻ.

Tống Linh Linh và Kiều Diệc Dao thì lại càng thêm ăn ý.

Trong phim hai người là chị em thì ở ngoài cũng không kém là bao. Quan hệ của bọn họ rất tốt, thường xuyên tám chuyện và đối diễn cùng nhau.

Đề tài gì hai người cũng nói được, dưa gì cũng đều hóng như nhau.

Ngẫu nhiên hóng hớt như thế, có đôi lúc còn hóng đúng dưa liên quan tới mình.

Ví như hiện tại.

Tống Linh Linh vừa xong cảnh quay, cô đến chỗ Kiều Diệc Dao để ngồi nghỉ.

“Chị đang xem gì thế?”

Kiều Diệc Dao: “Chị xem tin hot của blogger mới đăng.”

Tống Linh Linh: “Của ai vậy ạ?”

Kiều Diệc Dao nuốt một ngụm nước miếng, bình tĩnh đáp: “Của chị.”

Lúc này Tống Linh Linh đang uống nước, nghe vậy thì không kịp đề phòng mà bị lời nói của cô ấy làm cho bị sặc.

Cô kinh ngạc: “Của chị?”

Kiều Diệc Dao nhìn cô, vẻ mặt bình thản.

“Ừm.” Cô ấy đọc cho Tống Linh Linh nghe nội dung mà blogger kia đã viết, “Người này nói chị và Chu Đình Thâm ở cùng nhau, sinh hoạt hàng ngày cùng nhau.”

Tống Linh Linh tò mò hỏi: “Sinh hoạt những gì cơ ạ?”

Kiều Diệc Dao đưa điện thoại cho cô xem, chống cằm nói: “Nói bọn chị ở nhà thì đều là do Chu Đình Thâm rửa bát, nấu cơm, chị chỉ có việc ngồi chờ cơm bưng nước rót tận miệng thôi.”

Nói tới đây, Kiều Diệc Dao hơi ngừng lại rồi sầu não: “Blogger này trốn dưới gầm giường nhà bọn chị đấy à?”

Tống Linh Linh không cẩn thận lại sặc nước tiếp.

Cô không nhịn được cười: “Mấy người đó cái gì cũng viết ra được, còn viết cứ như đúng rồi nữa chứ!”

Kiều Diệc Dao cong môi cười, nhận lấy điện thoại: “Ai bảo không phải chứ.”

Cô ấy quay đầu: “Mấy hôm trước chị còn thấy tin của đạo diễn Giang cơ.”

Nghe thấy tên Giang Trục, Tống Linh Linh chớp mắt: “Anh ấy có tin gì ạ?”

“Tin bảo anh ta rất lười.” Kiều Diệc Dao nhớ lại: “Còn nói anh ta tính tình như mất cậu ấm, ở nhà thì hay lạnh mặt nổi giận, thái độ xấu với người giúp việc.”

“...”

Tống Linh Linh nghe xong thì cạn lời.

“Chắc chẳng có ai buồn tin đâu?”

“Không nhiều nhưng cũng có.” Kiều Diệc Dao xua tay, “Ai bảo anh ta là cậu chủ nhỏ làm gì.”

Tống Linh Linh câm nín.

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại Tống Linh Linh đổ chuông. Cô nhìn thử, là Giang Trục.

Kiều Diệc Dao lơ đãng liếc qua, ngầm hiểu nói: “Chị đi mua cà phê, em muốn uống gì?”

Tống Linh Linh cong môi cười: “Latte trà xanh ạ, cảm ơn chị Diệc Dao!”

Kiều Diệc Dao: “Khách sáo rồi!”

Tống Linh Linh ấn nghe, cố đè thấp giọng nói “Alo ạ”.

Giang Trục: “Là anh.”

Tống Linh Linh: “Em biết.”

Cô có hơi bất ngờ: “Sao anh lại gọi cho em vào giờ này, anh hết bận rồi sao?”

“Đang trong giờ nghỉ.” Giọng nói Giang Trục trầm thấp, nghe rất gợi cảm.

Tống Linh Linh xoa tai mình, ừm một tiếng.

Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, không ai lên tiếng nhưng không khí vẫn không hề xấu hổ hay mất tự nhiên gì.

Im lặng hồi lâu, Giang Trục lên tiếng hỏi cô: “Ngày mai phải diễn nhiều không?”

Tống Linh Linh ngẩn người: “Anh hỏi vậy làm gì?”

Giang Trục ngoan ngoãn đáp” “Đang quan tâm bạn gái mà.”

Tống Linh Linh bật cười, cô giở lịch trình diễn ra xem: “Có hai cảnh diễn.”

Giang Trục: “Ừm.”

“Anh thì sao.” Tống Linh Linh hỏi lại: “Ngày mai anh bận gì thế?”

Giang Trục: “Tới thăm bạn gái.”

Tống Linh Linh bất ngờ, sau đó nhịn cười nói: “Có ai như anh không hả.”

Giang Trục: “Làm sao cơ?”

Tống Linh Linh nhỏ giọng: “Tới thăm như vậy không phải là bất ngờ hay sao. Anh nói trước cho em thì lấy đâu ra bất ngờ nữa.”

Giang Trục nghe cô nói vậy thì tỏ thái độ học hỏi: “Vậy lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm.”

Tống Linh Linh gật đầu đồng tình: “Vậy anh nhớ rõ đấy.”

Hai người hàn huyên hồi lâu, Giang Trục chủ động nói về lịch trình của mình cho Tống Linh Linh.

Tối nay anh sẽ phải tới tham dự một chương trình, sau khi kết thúc thì sẽ có cuộc phỏng vấn.

Trước đó Giang Trục cũng đã nói qua cho Tống Linh Linh.

Nghe Giang Trục đề cập lại chuyện này, Tống Linh Linh không nhịn được mà hỏi: “Chương trình đó có nhiều nữ minh tinh tham gia không?”

Giang Trục: “... Anh không biết.”

Tống Linh Linh nhướng mày: “Thật sự không biết?”

Giang Trục bật cười: “Để tối nay anh đếm thay cho em nhé.”

Tống Linh Linh bị anh chọc cười, tâm trạng rất vui vẻ: “Được rồi, tiện thể thì anh cho ý kiến xem ai đẹp nhất luôn nhé.”

Này thì có hơi làm khó Giang Trục....

Anh im lặng hồi lâu rồi đáp: “Tối nay anh nói đáp án cho nhé.”

Tống Linh Linh nhướng mày, nói đồng ý.

- ---

Tối đến nhanh hơn Tống Linh Linh tưởng.

Chỉ tiếc là tối nay cô có lịch diễn nên không thể lên mạng xem chương trình mà Giang Trục tham gia, đang được phát sóng trực tiếp.

Vốn dĩ những chương trình như vậy thì Giang Trục không cần tham gia cũng được. Nhưng ban tổ chức có người là bạn của Giang Trục, đó còn là người đầu tư cho các video của Giang Du Bạch trên web. Lần này Giang Du Bạch có việc bận nên Giang Trục mới đi thay anh.

Có rất nhiều nghệ sĩ cũng tham gia chương trình này, từ diễn viên tới idol, hơn nữa còn có cả các đạo diễn nổi tiếng.

Đi thảm đỏ xong, Giang Trục ngồi vào vị trí của mình.

Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã có khá nhiều diễn viên tới chào anh.

Giang Trục lạnh mặt đối đáp cho qua, tới lượt Chu Đình Thâm đi tới: “Đạo diễn Giang.”

Anh ấy cười tươi nói: “Muốn tâm sự chút không?”

Những diễn viên đi tới làm quen với Giang Trục thấy vậy thì rất biết điều mà rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

“Tâm sự cái gì?” sau khi mọi người đi hết, Giang Trục lên tiếng hỏi.

Chu Đình Thâm: “Nói về chuyện sao hôm nay anh cũng tới đây?”

Giang Trục bật cười: “Được người khác nhờ vả.”

Chu Đình Thâm nhướng mày.

“Không giống với phong cách của anh cho lắm nhỉ.”

Giang Trục bỏ mặc lời trêu chọc của Chu Đình Thâm, không thèm giải thích nhiều.

Ngoại trừ việc đi thay Giang Du Bạch thì anh vẫn còn có ý định khác.

Chương trình hôm nay chính là hoạt động trao giải được dành cho người trong giới nghệ siz.

Giang Trục không mấy hứng thú với nó.

Anh nói chuyện với Chu Đình Thâm được đôi ba câu, sau đó tìm bạn gái nhà mình nói chuyện.

Thế nhưng bạn gái đang bận nên không rảnh đi trả lời tin nhắn của anh.

Tới tận khi hoạt động đã kết thúc được nửa tiếng thì Tống Linh Linh mới quay xong và đi xem điện thoại.

Lúc cô tới tìm Lâm Hạ để lấy di động, vẻ mặt Lâm Hạ lúc đấy rất kích động, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Tống Linh Linh thấp thỏm: “Chị lên hot search à?”

Lâm Hạ ngó quanh một vòng, sau đó nói nhỏ: “Không phải chị, là bạn trai chị.”

Từ sau khi biết Tống Linh Linh và Giang Trục yêu nhau, Lâm Hạ không gọi Giang Trục là đạo diễn Giang nữa mà đổi thành “bạn trai của Tống Linh Linh”.

Tống Linh Linh ngẩn người: “Không phải tối nay có hoạt động trao giải hay sao? Sao anh ấy lại lên hot search được? Nhờ tạo hình à?”

Nhưng cô nghĩ lại, thấy không đến mức như vậy.

Tuy dáng người Giang Trục có thể sánh ngang được với các nam minh tinh, nhưng tham gia những chương trình như này thì trang phục cũng không được quá mức đa dạng, ngoại trừ đò vest thì vẫn chỉ có đồ vest.

Mặc đồ vest mà lên được hot search… Hẳn là không tới mức đó.

Lâm Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, là bài phỏng vấn cơ.”

Tống Linh Linh: “Phỏng vấn gì cơ?”

“Đợi lát nữa chị xem là biết.”

Tống Linh Linh ừm một tiếng: “Chị đi tháo trang sức đã, lát vào xe rồi xem.”

Cô sợ mình xem ở ngoài, nhỡ đâu để người khác thấy thì không tốt cho lắm.

- ----

Tẩy trang xong, Tống Linh Linh lên xe về khách sạn.

Bộ phim này của cô không quay ở Bắc Thành mà là ở Giang Thành.

Khách sạn cách phim trường không xa lắm, lái xe hơn mười phút là tới.

Sau khi lên xe, Tống Linh Linh ấn mở điện thoại.

Có điều cô chưa kịp mở weibo lên thì đã nhận được một loạt tin nhắn của Thịnh Vân Miểu gửi tới, còn có cả tin nhắn Giang Trục hỏi thăm xem cô đã về tới khách sạn hay chưa.

Tống Linh Linh trả lời Giang Trục là đang trên đường về, sau đó mới gửi cho Thịnh Vân Miểu một dấu chấm hỏi.

Thịnh Vân Miểu: “!!!! Cậu xem video phỏng vấn Giang Trục chưa?! Có phải anh ấy đang xin lỗi cậu không?”

Tống Linh Linh: “Hả?”

Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Thịnh Vân Miểu đã gửi lại cho cô video phỏng vấn Giang Trục.

Tống Linh Linh ấn mở thì thấy được cả Giang Trục và Chu Đình Thâm đang ngồi đó.

Cô xem, đây hẳn là đang ở hậu trường của buổi trao giải.

Quả là không sai chút nào, ngay sau đó là cuộc trò chuyện của MC và hai người.

Hai người cùng nhìn về phía ống kính, Giang Trục lạnh lùng chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Giang Trục.”

MC tươi cười: “Rất vui khi được gặp đạo diễn Giang và anh Chu trong chương trình trao giải lần này. Anh Chu đã là khách mời quen thuộc của chương trình rồi, thế nhưng đây hẳn là lần đầu tiên đạo diễn Giang tới tham dự những hoạt động như vậy đúng không ạ? Không biết cảm giác bây giờ của anh như nào ạ?”

Mở đầu chỉ là đôi lời nói hỏi thăm khách sáo.

Tống Linh Linh hoài nghi, không hiểu vì sao chương trình lại tiến hành phỏng vấn Giang Trục. Đợi tới khi anh trả lời thì cô mới biết, thì ra anh tới thay cho Giang Du Bạch.

Nhắc tới đây, MC lại tò mò hỏi thăm về tình cảm anh em của hai người.

Sau khi trò chuyện được đôi ba câu, MC rất chuyên nghiệp mà bẻ lái sang đề tài công việc của Giang Trục, dò hỏi anh về tình hình công việc dạo gần đây, còn tìm hiểu xem là khi nào thì “Hẻm Nhỏ” được công chiếu.

Giang Trục đáp lời: “Mùa xuân sang năm sẽ ra mắt công chúng.”

Hai mắt MC sáng lên, dò hỏi: “Vậy là phim đã tiến vào giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ rồi đúng không ạ?”

Giang Trục: “Vẫn còn đang trong giai đoạn biên tập lại.”

MC tươi cười: “Thật ra tôi đã có một thắc mắc muốn hỏi đạo diễn Giang từ lâu. Không biết vì sao mà anh lại lựa chọn hợp tác cùng Từ Mãn và Tống Linh Linh vậy ạ?”

Cô ta hơi ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ Mãn là cái tên khá quen thuộc, tôi cũng đã từng xem phim anh ấy đóng trước đây. Nhưng tác phẩm của Linh Linh thì đúng thật là hơi ít hơn chút.

Đây là sự thật.

Giang Trục nghe hỏi như vậy cũng không giận mà chỉ cười đáp: “Cô ấy rất thích hợp.”

MC hỏi: “Vậy đạo diễn Giang có thể chia sẻ cho chúng tôi một vài câu chuyện nhỏ phía sau hậu trường của phim “Hẻm Nhỏ” không ạ? Là câu chuyện của bản thân mình hoặc của diễn viên trong đoàn cũng được?”

MC không phải người sắc bén nên những vấn đề được đưa ra cũng không quá đáng lắm.

Giang Trục trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thật ra thì cũng không có kỷ niệm đặc biệt nào...”

Anh nhìn về phía máy quay: “So với những phim trường khác thì không khí trong phim trường chúng tôi khá là ấm áp hài hòa, giống như một đại gia đình vậy.”

Nghe xong câu này, không để MC kịp tiếp lời, Chu Đình Thâm ngồi cạnh anh đã nhếch mép cười chế nhạo: “Anh chắc chứ?”

Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái.

MC cười: “Có phải là tôi đã bóc ra được câu chuyện thú vị nào đó rồi, phải không ạ?”

Chu Đình Thâm lắc đầu: “Cũng không tính là chuyện gì to tát, chỉ là đạo diễn Giang ở trên phim trường khá nghiêm khắc, thường xuyên mắng cho diễn viên phát khóc luôn thôi. Tôi thấy cái này có hơi khác với đại gia đình ấm áp mà anh ấy vừa nói.”

MC ngây người, theo phản xạ tự nhiên mà quay sang nhìn sắc mặt Giang Trục.

Điều kỳ lạ đó chính là, Giang Trục không hề tỏ vẻ khó chịu gì.

Lúc này, Giang Trục lên tiếng: “Đây là vấn đề do tôi.”

Trong lúc hai người còn lại đang sửng sốt thì anh cười chua chát rồi nói tiếp: “Tôi biết mình không phải là một đạo diễn tốt tính, đối xử với diễn viên cũng khá là nghiêm khắc.” Anh hơi ngập ngừng “Có đôi lúc nổi nóng thì lời nói ra cũng có phần không hay, vậy nên qua đây tôi muốn gửi lời xin lỗi chính thức tới diễn viên trong đoàn.”

Anh không cố ý đả kích lòng tự trọng của Tống Linh Linh, cũng không chủ đích so sánh cô với những người khác.

Nhưng sau khi biết cô rất để bụng chuyện này thì Giang Trục muốn công khai xin lỗi cô trước mặt mọi người.

“Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?” Chu Đình Thâm không dám tin hỏi: “Anh đang xin lỗi tôi đấy sao?”

Giang Trục lười để ý anh ấy: “Không phải cậu.”

Hai mắt MC sáng lên, cẩn thận hóng hớt chuyện phía sau đó: “Vậy đạo diễn Giang, có thể cho phép tôi được hỏi là.... Anh đang nhắc tới diễn viên nào được không?”

Giang Trục thẳng thắn đáp: “Không tiện nói.”

MC: “...”

Chu Đình Thâm: “...”

Những nội dung sau đó Tống Linh Linh cũng không nghe kỹ cho lắm. Cô nhìn người đàn ông trong video, hốc mắt dần ướt đi.

Lúc ở Ninh Thành, Giang Trục nói lời xin lỗi thì Tống Linh Linh cũng đã không để tâm tới chuyện này nữa.

Cô không ngờ là anh còn công khai nói lời xin lỗi với mình.

Anh biết, cô sẽ xem.

Tống Linh Linh trộm lau nước mắt, người bên cạnh đưa khăn giấy cho cô.

Cô nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lâm Hạ như nhận ra được điều gì đó nên khẽ nói: “Chị Linh Linh, đạo diễn Giang rất biết ăn năn hối lỗi đấy ạ.”

Tống Linh Linh ậm ừ nói: “Có vẻ là vậy.”

Cô vừa dứt lời thì đã nhận được điện thoại của Giang Trục.

Tống Linh Linh quên mất giọng nói mình đang bị khàn mà bắt máy luôn.

“Alo.”

Nghe được giọng cô, Giang Trục khẽ cau mày: “Giọng em sao thế?”

Tống Linh Linh mím môi: “Không sao, em quên uống nước thôi.”

Giang Trục không tin cho lắm.

Anh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trầm giọng hỏi: “Em về tới khách sạn chưa?”

Tống Linh Linh: “Em chưa.”

Cô vừa nói xong thì xe dừng.

Tống Linh Linh chớp mắt, sau đó sửa lại: “Xe mới dừng lại rồi.”

Giang Trục mỉm cười, quay đầu nhìn về phía ánh đèn neon ngoài cửa sổ: “Anh cũng vừa về tới.”

Tống Linh Linh ngạc nhiên: “Không phải chương trình bên đó đã kết thúc lâu rồi sao?”

“Đúng vậy.” Giang Trục nói: “Anh đi tụ họp cùng mấy người Chu Đình Thâm.”

Tống Linh Linh nhướn mày, cảm thấy lời nói của anh có vẻ không giống bình thường: “Có phải anh uống rượu rồi không?”

Giang Trục thản nhiên đáp: “Có uống một chút.”

“Không thể nào chỉ có một chút được.” Tống Linh Linh không tin: “Mấy ly?”

Giang Trục nhớ lại: “Ba bốn ly gì đấy.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh cong môi cười: “Tửu lượng anh kém vậy sao, ba bốn ly đã say rồi?”

Giang Trục: “Anh không có say.”

Tống Linh Linh nhịn cười: “Còn mạnh miệng.”

Cô cười nhạo: “Không say mà anh....”

Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe được tiếng Giang Trục hỏi: “Em xem đoạn phỏng vấn chưa?”

Tống Linh Linh ngây người hồi lâu, sau đó đáp: “Có xem rồi.”

Giang Trục ừm một tiếng rồi tiếp: “Là đang nói với em.”

Tống Linh Linh cong môi cười: “Em biết.”

“Nhưng còn một câu mà anh chưa có nói.” Giọng nói trầm ấm của Giang Trục truyền tới.

Tống Linh Linh theo phản xạ hỏi lại: “Câu gì cơ?”

Giang Trục: “Có chút… Nhớ em.”

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Người đầu tiên được đạo diễn Giang say rượu rồi làm nũng.