Mã Đế Na tìm Dư Y tố khổ, nói A Thành không hiểu quyến rũ, là một đầu gỗ, bình thường thành thật
thì thôi, khi thân mật không biết làm thế nào thì cô vẫn cảm thấy đáng
yêu, nhưng đó là lúc ban đầu. Bây giờ bọn họ đều đã kết hôn, em bé cũng
đã sinh, nhưng khi A Thành nhìn thấy cô vẫn còn đỏ mặt. Dư Y trách cô
nàng: “Bạn đây là khoe ra, loã lồ khoe ra!”
Mã Đế Na than trách bằng tiếng Trung: “Đâu có đâu, nằm* chỉ nói sự thật thôi!” (ở đây Mã Đế Na nói ngọng, chữ ‘tôi’ trong tiếng Trung phát âm là ‘ngã’,
nhưng cô nàng lại phát âm thành ‘ngoạ’, có nghĩa là ‘nằm’ :v)
Bác sĩ Trịnh đau đầu: “Mã Đế Na, tiếng Anh của chúng tôi đều rất tốt, cô có thể nói tiếng Anh với tụi tôi.”
“Được, A Thành nói, hại tử* muốn học tiếng Trung, nằm** cũng muốn!”
(*ở đây ý là chị nói lộn ‘hài tử’ thành ‘hại tử’)
(**ý chị nói là ‘tôi’, như giải thích ở trên)
Dư Y phì cười.
Sau mười hai giờ trưa
ngày chủ nhật, mấy người phụ nữ các nàng thường hay “vứt bỏ chồng con”,
đi ra ngoài uống cà phê, dạo phố, tâm sự về con cái và chồng. Bác sĩ
Trịnh hỏi Dư Y: “Sao hôm nay Trần Nhã Ân không tới?”
Dư Y cười nói: “Cô ấy gần đây quen biết bạn trai mới.”
“Lại đổi người mới?”
“Dư Y gật đầu: “Tôi nói
sai rồi, cũng không xem như là bạn trai mới, hẳn là xem như bạn trai cũ. Cô còn nhớ anh chàng FBI, người đã chỉ đạo ngôn ngữ cơ thể cho A Thành
hay không?”
Bác sĩ Trịnh kinh ngạc: “Anh ta?”
“Đúng vậy, chính là anh
ta, vốn khi Thế giới giải trí tổ chức đại hội vua bài năm ấy, Trần Nhã
Ân cũng đã cùng anh ta liếc mắt đưa tình.”
Bác sĩ Trịnh cười nói:
“Trong lời nói này của cô tôi nghe ra một chút vị dấm chua, tôi thấy là
anh chàng FBI kia muốn liếc mắt đưa tình với Trần Nhã Ân, nhưng cô ta
chung tình với ông xã của cô.”
Dư Y hừ một tiếng, nghị
lực của anh chàng FBI kia không giống người thường, chết sống quấn lấy
hai ba năm nay, rốt cuộc ôm được người đẹp về. Trần Nhã Ân lần đầu tiên
trọng sắc khinh bạn, ngày chủ nhật lựa chọn hẹn hò với bạn trai.
Mã Đế Na đột nhiên hỏi: “Diệu Quân, cô và A Trang thì sao?”
Bác sĩ Trịnh ngẩn người,
cười nhạt nói: “Còn có thể như thế nào, anh ấy thầm muốn yêu đương không muốn kết hôn, mà tôi đã hơn ba mươi rồi, tôi cần hôn nhân và em bé
giống như các người vậy, tôi hâm mộ cuộc sống của các người.”
Dư Y và Mã Đế Na không
biết khuyên như thế nào, im lặng một lát, ba người lại bắt đầu tán gẫu
chuyện khác. Nói đi nói lại, người các cô hâm mộ nhất thật ra là Dư Y.
Nguỵ Tông Thao đều có lãng mạn và tình thú, đối với Dư Y lại toàn tâm
toàn ý, chú ý công việc nhưng cũng lo cho gia đình. Một năm sau khi Dư y sinh con thì chính thức nhậm chức ở Thế giới giải trí, trở thành phụ tá đắc lực của Nguỵ Tông Thao, cũng sắp thay thế được vị trí công tác bên
cạnh Nguỵ Tông Thao của Trần Nhã Ân. Sau khi kết hôn, cô không muốn chỉ
đơn giản giúp chồng dạy con, cả ngày không lộ diện. Nguỵ Tông Thao cũng
bằng lòng tuỳ ý cô, anh đối với Dư Y có thể nói là cực kỳ buông thả,
ngoại trừ một điều, Nguỵ Tông Thao đã ghen nhiều năm, đó chính là Trần
Chi Nghị.
Bác sĩ Trịnh hỏi: “Nhiều năm như vậy, vẫn không có một nửa tin tức nào?”
Dư Y lắc đầu.
Bác sĩ Trịnh chần chừ: “Thật ra cô chết tâm đi, có lẽ đã…”
“Nổ thành mảnh nhỏ?” Dư Y cười nói: “Cho dù chỉ là mảnh nhỏ cũng có thể lấy kiểm tra DNA, nhưng
mà không có, không có mảnh nhỏ nào ăn khớp với DNA của Trần Chi Nghị,
anh ta chưa có chết.”
Dư Y trước sau tin tưởng
Trần Chi Nghị còn sống, có lẽ cô chỉ là vì muốn cho trong lòng mình dễ
chịu một chút. Cô đối với Trần Chi Nghị từng có hận, từng có chán ghét,
nhưng còn lại cuối cùng vẫn là tràn đầy áy náy cùng không từ bỏ. Trần
Chi Nghị cùng cô vượt qua cả thời thiếu nữ, cô từng thật sự xem anh như
thầy tốt bạn hiền, nhưng cuối cùng cô trơ mắt nhìn Trần Chi Nghị lao vào khu vực có mìn. Trần Chi Nghị chỉ để lại cho cô một hình ảnh chịu chết, anh không muốn tiếp tục sống, cho nên anh muốn cùng bị huỷ diệt, dùng
cách thức như vậy khiến cho Dư Y nhớ đến anh cả đời, rất thành công.
Dư Y vùi trong hồi ức, cà phê dần dần lạnh, ánh nắng vàng của trời chiều cũng chầm chậm trải đến. Tiếng chuông di động đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô, cô tiện tay
tiếp nhận, bỗng nhiên trợn to hai mắt, không nói được một lời lắng nghe
hai phút, sau khi cúp điện thoại có chút mịt mờ thất thố.
Bác sĩ Trịnh và Mã Đế Na lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Dư Y bỗng nhiên cười rộ
lên, hai mắt ướt át chẳng biết tại sao: “Có tin tức, ở Trung Quốc, anh
ấy ở Trung Quốc, ở bên ông nội Trần của anh ấy!”
Dư Y lập tức đứng dậy,
chạy về nhà, nửa đường bị người chặn lại. Thuộc hạ của Nguỵ Tông Thao
mời cô lên một chiếc xe khác, cục cưng ở trên xe đang ngậm bình sữa,
nhìn thấy Dư Y thì gọi: “Mẹ.”
Dư Y hôn nhẹ cục cưng, hỏi thuộc hạ: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Thuộc hạ nói: “Anh Nguỵ có lệnh, phu nhân chờ một lát.”
Không bao lâu, rốt cuộc
đến đích, Dư Y xuống xe, gió nhẹ quất vào mặt. Máy bay trực thăng đang
đậu ở trước mặt, cô bằng trực giác đi về phía máy bay trực thăng, chậm
rãi, rốt cuộc nhìn thấy người ngồi ở trong máy bay trực thăng.
Nguỵ Tông Thao đang ngồi ở phía sau, cũng không ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Dư Y, lòng bàn tay hướng lên. Dư Y thả tay vào trong lòng bàn tay anh, nhảy lên máy bay,
ngồi xuống. Nguỵ Tông Thao hỏi: “Nói lời tạm biệt với cục cưng chưa?”
Dư Y nói: “Đã hôn qua.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Anh…”
Nguỵ Tông Thao rốt cuộc
ngẩng đầu, cười nhạt nói: “Tất cả mọi người biết anh cưng chiều em đến
nỗi coi trời bằng vung, sẽ chiều em một lần, chúng ta đi Trung Quốc.”
Dư Y nhớ tới bốn chữ
trong lời nói của bác sĩ Trịnh – cực kỳ phóng túng. Thời gian càng lâu,
anh phóng túng càng nhiều, anh yêu Dư Y gấp ba bốn lần, kể cả phần của
cha mẹ Dư Y, kể cả phần Dư Y bơ vơ một mình năm năm. Anh không có may
mắn như Trần Chi Nghị, có thể quen biết làm bạn ở bên cạnh cô khi Dư Y
vẫn còn là một đứa nhỏ. Nhưng may mắn là, quãng đời còn lại của Dư Y chỉ thuộc về một mình anh.
Độc nhất vô nhị, vừa quý báu lại tốt đẹp.
Máy bay trực thăng cất cánh, mười ngón tay của Nguỵ Tông Thao và Dư Y đan lại với nhau.
END.