Cơn ngất ngắn ngủi qua
đi, ý thức Dư Y đột nhiên quay về trong đầu, tay chân cô run rẩy, không
có sức động đậy, cô chỉ biết là mình bị Trần Chi Nghị bế tới một giường
bệnh khác.
Cô nghe thấy Ngô Thích khẩn trương nói: “Cảnh sát Trần, anh muốn làm gì?”
Trần Chi Nghị nói: “Im lặng.”
Anh ta vuốt vuốt tóc Dư
Y, nâng cổ cô lên điều chỉnh vị trí để cho cô nằm được thoải mái hơn một chút. Thấy mí mắt cô hơi nhấc lên, anh ta biết cô còn ý thức bèn thấp
giọng nói: “Anh chỉ dùng một chút thuốc, em không có việc gì, ngoan
ngoãn ngủ một giấc.”
Anh ta đem hơn phân nửa
nước thuốc bôi lên trên ly cà phê, nước thuốc theo làn da ngấm vào trong cơ thể. Người vệ sĩ cầm ly cà phê, không hề phát hiện, giờ phút này anh ta đang ngủ mê.
Còn lại một chút nước thuốc, Trần Chi Nghị dùng một ít ở trên người Dư Y, chỉ có một ít, anh ta không dám dùng nhiều.
Dư Y cố gắng nâng cánh
tay lên một chút, nhưng tập trung tất cả sức lực vào cánh tay vẫn không
thể động đậy như cũ. Cô nói không ra lời, không thể biểu đạt một cái gì, thật sự rất khó chịu. Cô chỉ có thể hé miệng như là ngộp nước hít thở
khó khăn.
Trần Chi Nghị cúi xuống, vừa vỗ về mặt của cô vừa trấn an: “Nhắm mắt lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì tất cả đều tốt đẹp.”
Khoé mắt Dư Y chảy xuống
nước mắt, cô hận bản thân mình hiện giờ không làm được gì cả. Trần Chi
Nghị không cho cô rời đi, bên ngoài nhất định là xảy ra chuyện. Những
chuyện này nhất định không thoát khỏi liên can với Lý Tinh Truyền, mà
Trần Chi Nghị chính là đồng loã.
Cô hỏi Ngô Thích vì sao
một mình rời khỏi khách sạn, mà Ngô Thích không nói một câu nào. Cô ngàn vạn lần không nên khi đã sinh ra nghi ngờ mà còn ở lại bệnh viện. Biết
rõ mục đích của Trần Chi Nghị, thế nhưng cô lại lo lắng cho Ngô Thích ở
thời điểm này, mà không phải là Nguỵ Tông Thao đã rời đi một ngày rồi.
Dư Y vô cùng hận bản thân mình tự cho là thông minh, nước mắt chảy không ngừng, dự cảm không tốt
gặm nhấm lòng cô từng chút một. Mưa to gió lớn ở bên ngoài, sấm sét chớp loé, trong rừng đã xảy ra chuyện gì? Nguỵ Tông Thao rốt cuộc đang ở
đâu?
Ngô Thích ở trên một
giường bệnh khác có chút sợ hãi, nhỏ giọng the thé kêu vài lần “Cảnh sát Trần”. Trần Chi Nghị rốt cuộc trả lời: “Dư Y mệt mỏi, cô ấy ngủ ở trong này một lúc, cậu ngủ trước đi, thức dậy thì tôi mua cháo cho cậu.”
Hai ngọn đèn huỳnh quang
được tắt đi, chỉ có đèn ở trong phòng vệ sinh là còn sáng. Ánh mắt Ngô
Thích một hồi thì thoáng qua người Trần Chi Nghị, một hồi thì thoáng qua giường bệnh ở bên cạnh. Trần Chi Nghị hạ thấp giường của anh ta, giúp
anh ta chậm rãi nằm xuống, rồi đắp chăn cho anh ta. Ngô Thích lại nhìn
thoáng qua Dư Y lần cuối cùng, lúc này mới nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Không biết bên ngoài
phòng bệnh có người hay không, Dư Y nhắm mắt lại, dùng móng tay bấm lấy
ngón tay. Lúc đầu một chút sức lực đều không có, hơn nửa ngày móng tay
mới đụng tới da, ngón tay thật tê, không có cảm thấy đau đớn gì, cô chờ
cho cảm giác khôi phục lại.
Ánh sáng bên trong trở
tối, Trần Chi Nghị quay lại bên người Dư Y lần nữa. Anh biết Dư Y hoàn
toàn tỉnh táo, không có ngủ chút nào. Anh đứng ở đầu giường đợi trong
chốc lát rồi mới ngồi trên giường, tựa vào đầu giường, thật cẩn thận kéo Dư Y vào trong ngực, nói: “Anh đã từng ôm em như vậy.”
Anh từng ôm cô như vậy,
thời điểm hai người thân cận nhất cũng bất quá chỉ như thế. Nhiều lần
anh muốn hôn cô, cuối cùng vẫn sợ sau đó cô không bao giờ để ý đến anh
nữa. Khi Trần Chi Nghị đối diện với Dư Y thì lá gan trở nên rất nhỏ,
thấp thỏm, cẩn thận dè dặt, quá để ý, cho nên anh sợ mất đi. Nhưng thật
ra anh chưa bao giờ có được cô thì làm sao sẽ có mất đi?
Trần Chi Nghị nghĩ đến
ngày đó anh rời khỏi du thuyền, hai bên trái phải đều là nhân viên của
du thuyền cùng nhau giám thị anh rời tàu. Dư Y ở ngay bên cạnh mà anh
lại bị người nọ đuổi đi, rốt cuộc cũng không có thể liếc nhìn Dư Y lấy
một lần.
Với anh mà nói Việt Nam
thật xa lạ, anh chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, đặt chân lên vùng
đất không có Dư Y. Thật ra ba tháng đó anh đã đi qua từng quốc gia, với
anh mà nói đều rất xa lạ, nhưng mà bởi vì có Dư Y, bởi vì Dư Y thích nên anh vừa đi theo phía sau cô, vừa tưởng tượng năm năm cô rời đi kia, có
phải cũng là đi một chút dừng một chút như vậy hay không? Anh nhớ không
rõ tại sao mình lại bỏ mất năm năm thời gian kia. Suy nghĩ thật lâu anh
mới nhớ tới nguyên nhân, anh từng đối xử với cô như vậy, cầu mà không
được. Nhưng ngay tại thời điểm sống còn thì anh lại đâm một dao vào lòng Dư Y, sao anh có thể làm ra loại chuyện này? Thế nhưng hiện giờ anh lại đang làm cái gì?
Anh ôm chặt Dư Y, thấp
giọng nói: “Ngủ một giấc dậy, anh mang em về nước, em đã rời đi lâu lắm
rồi.” Anh vỗ về mặt cô, nhận thấy được kháng cự của cô, nhưng cô không
có nhiều sức lực. Trần Chi Nghị cười cười: “Đừng lại đi nghĩ đến những
người khác, anh ta không hợp với em, em chỉ là một người bình thường.
Trước kia mẹ em nói qua, muốn em kết hôn trước ba mươi tuổi, sinh con đẻ cái, người nhà bị bệnh cũng không dùng tới bệnh viện, bởi vì em là một
bác sĩ. Em nên trải qua ngày tháng như thế này, mà không phải ở cùng với một người như vậy, trải qua ngày tháng lo lắng đề phòng.
Anh không muốn Dư Y phải
đáp lại, tự nghĩ tự nói: “Em bỏ đi một mạch năm năm, cho tới bây giờ
cũng không có quay về nhà. Hàng năm anh đi tảo mộ cho chú và dì cũng
không có gặp em một lần nào. Ông nội em nói em cố ý trốn tránh bọn họ,
không biết em sẽ trốn bao lâu, tất cả mọi người đang đợi em trở về. Anh
nghĩ sớm hay muộn sẽ có một ngày em trở về, một mình trở về.”
Ngón tay Dư Y càng ngày
càng đau, thị lực cùng thính giác cũng đã rõ ràng. Vẫn còn giãy dụa hơn
nửa ngày, cô mới rốt cuộc mở miệng: “Anh điên rồi…”
Trần Chi Nghị ngưng lại,
không ngờ cô có thể nói chuyện lại nhanh như vậy. Anh cười cười, nâng
gương mặt cô lên nhìn tỉ mỉ, hỏi: “Không buồn ngủ?”
Giọng nói của Dư Y rất nhẹ, sức lực chỉ khôi phục lại một chút: “Anh thật sự điên rồi…”
Trần Chi Nghị lắc đầu: “Không có, anh biết mình đang làm cái gì.”
Chấp niệm mà thôi, thói
quen mà thôi, không nhượng bộ mà thôi. Rất nhiều năm trước anh đã lập kế hoạch cho tương lai của mình, không thể làm cảnh sát nữa vì anh muốn
bảo vệ gia đình mình thật tốt, cho nên không thể khiến cho Dư Y lo lắng
đề phòng. Anh hy vọng Dư Y có thể sinh một em bé giống cô hoặc là giống
anh, nghỉ đông hoặc nghỉ hè thì quẳng đứa nhỏ ra bắc là anh có thể cùng
Dư Y trải qua thế giới của hai người.
“Ý nghĩ này anh đã muốn
rất lâu rồi, trong mộng rất chân thật, chúng ta có thể làm bạn cho tới
già, tóc trắng xoá, biến thành ông cố nội bà cố nội, lễ tết thì cho con
cháu bao lì xì, anh nghĩ mình cuối cùng có thể đợi đến ngày đó. Em là
một cô gái, lòng dạ không được cứng rắn, bề ngoài thì giả bộ hung dữ
nhưng lòng em vẫn mềm. Anh không có điên, anh biết một tháng nay em làm
cái gì. Anh không có cách nào nhìn thấy em ở cùng với người khác, anh
thật sự làm không được.”
Trần Chi Nghị nhìn vào
mắt Dư Y: “Em cứ coi như anh ích kỷ, coi như anh nhẫn tâm, anh không thể để em ở lại Singapore, ở lại bên cạnh người đàn ông khác. Lần này Nguỵ
Tông Thao sẽ không trở về nữa, tương lai em sẽ hận anh, anh cũng đã dự
đoán được. Không làm như vậy với em thì anh có thể làm như thế nào? Anh
thà rằng em hận anh, anh cũng không bằng lòng thấy em ở cùng với một
người đàn ông khác.”
Ánh mắt Dư Y loé lên, run giọng nói: “Không muốn tôi ở cùng với người đàn ông khác?” Cô mỉm cười: “Anh và Lý Tinh Truyền là bạn bè phải không? Anh muốn hại Nguỵ Tông
Thao, lại cùng Lý Tinh Truyền làm bạn bè? Anh có biết hắn ta đã đối với
tôi như thế nào hay không?”
Chân mày Trần Chi Nghị
chau lại, Dư Y hít một hơi, lại lặng lẽ cử động tay một chút: “Lúc tôi
mới vào làm việc ở Thế giới giải trí, thiếu chút nữa là bị một người
ngoại quốc cưỡng hiếp, Lý Tinh Truyền giả bộ làm người tốt cứu tôi,
nhưng mà…” Cô kềm lại nước mắt, căm hận nói: “Anh có biết hắn ta đã làm
cái gì không?”
Mắt Trần Chi Nghị bỗng nhiên sầm xuống: “Hắn nói là hắn đã cứu em!”
Quả nhiên anh ta biết chuyện này, Dư Y cắn răng, nói tiếp: “Trên ngực trái của tôi có một nốt ruồi, hắn thật thích…Trần
Chi Nghị, bây giờ anh có biết là hắn ta đã làm gì tôi chưa?”
Trần Chi Nghị ngồi mạnh dậy, nắm chặt lấy bả vai Dư Y, giọng nói run lên: “Em nói cái gì?”
“Ngày đó tôi bị thuốc mê, ngây người ở trong phòng của hắn ta một giờ, anh cho là đã xảy ra
chuyện gì?” Dư Y lệ rơi đầy mặt: “Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng anh
lại đang giúp hắn ta. Trần Chi Nghị, tôi ước gì có thể giết hắn ta, mà
anh lại giúp hắn!”
Trần Chi Nghị sững sờ tại chỗ. Dư Y không ngừng nỗ lực, gắng sức nâng lên cánh tay đã khôi phục
lại cảm giác, kéo vai áo xuống, để lộ ra áo ngực màu nhạt, chỉ vào một
chỗ, nói: “Nốt ruồi này lợt như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không có
phát hiện, Trần Chi Nghị, anh thật sự muốn giúp hắn ta?”
Nơi ấy là một nơi rất
riêng tư, cho tới bây giờ luôn được quần áo bao bọc. Hôm nay Trần Chi
Nghị lần đầu tiên nhìn thấy, ngây ngốc sững sờ tại chỗ, toàn bộ phản ứng đều quên mất.
Dư Y chậm rãi kéo y phục
của anh, tới gần anh một chút, mặc kệ vai áo tuột xuống, da thịt càng lộ ra nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn Trần Chi Nghị, rơi lệ nói: “Ai cũng có thế
đối với tôi như vậy, chỉ có anh là không thể. Tôi tin tưởng anh còn hơn
bất kỳ người nào khác, anh không thể đối với tôi như vậy…”
Dư Y còn chưa nói dứt
lời, bỗng nhiên bị Trần Chi Nghị ôm mạnh vào trong ngực, sức lực lớn
giống như là bóp nát cô, ghì chặt đến nỗi trên lưng đau một trận.
Trần Chi Nghị nói: “Anh
không có giúp Lý Tinh Truyền, hắn ta cũng sẽ chết. Anh nói rồi, có người muốn hại bọn họ, bao gồm Lý Tinh Truyền. Anh không muốn em gặp chuyện
không may, cho nên anh mới lừa em tới nơi này. Nhất Nhất…” Anh ta giữ
lấy cổ Dư Y, ôm càng ngày càng chặt: “Lần này bọn họ không ai trốn thoát được, ngày mai anh liền mang em về nước!”
Dư Y vừa khóc vừa đưa tay vươn tới túi áo của anh ta. Khí nóng ở trên cổ kề gần một chút, Trần
Chi Nghị đang hôn cô, cô cố gắng kềm nén đẩy sự kích động của anh ta ra, chậm rãi đụng đến một cái chai nhỏ hình dạng gì đó. Bên tai có tiếng
thì thầm, Trần Chi Nghị đã muốn hôn lên môi của cô. Lưng Dư Y cứng đờ,
cô lập tức lấy trong túi áo anh ra, nhanh chóng mở nắp chai, nín thở đưa cái chai tới trước mũi anh ta, giữ chặt mặt của anh ta lại.
Trần Chi Nghị sửng sốt,
lập tức muốn túm lấy cánh tay cô, nhưng ngay lúc này sau đầu bỗng nhiên
mất trọng lực, “phịch” một tiếng, anh đau đớn ngã xuống dưới. Tay Dư Y
đang che ở trên mặt anh ta cũng thu về, ngây người nhìn về phía bình
nước biển còn lại phân nửa của Ngô Thích.
Ngô Thích bị cô doạ sợ ngây người, dè dặt nói: “Em gái…đi mau…”
Dư Y bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt, trước tiên kiểm tra cử động, hai chân vội vàng chạm
đất, nhưng mà thật sự không có sức lực. Cô lảo đảo một chút, vừa muốn
ngã xuống thì Ngô Thích nhanh chóng đỡ lấy cô. Sau ót Trần Chi Nghị máu
từ từ chảy ra, anh ta đã hít vào nước thuốc, tay chân dần dần vô lực, ý
thức mạnh mẽ chống đỡ, lớn tiếng nói: “Đừng đi, Nhất Nhất, đừng đi!”
Dư Y liếc anh ta một cái, cô được Ngô Thích dìu cố gắng đi đến cửa thì ngay lúc đó Trần Chi Nghị
nói: “Đừng quay lại…A…” Anh ta chỉ nói một từ “A”cuối cùng, liền hôn mê
bất tỉnh.