Thôn dân thất kinh đổ mồ
hôi lạnh dầm dề, bước chân không tự giác lùi về phía sau. Khi bọn họ
đang run rẩy muốn mở miệng thì lại nghe thấy Nguỵ Tông Thao lạnh lùng
nói: “Đừng nhúc nhích!”
Khẩu súng lục đối diện
bọn họ, nhưng tầm mắt của hai người kia đều lướt qua bọn họ, nhìn về
phía đằng sau. Lúc này thôn dân mới phát hiện loáng thoáng âm thanh “xột xoạt”, nơi đó là bụi rậm cùng rừng cây, không biết có các sinh vật khác thường lui tới hay không. Bọn họ không dám động đậy, mà Nguỵ Tông Thao
đã gạt chốt an toàn, đúng lúc này thì âm thanh “xột xoạt” ở phía sau
bỗng nhiên vang dội rõ ràng. Khẩu súng lục ở trước mặt giơ nhanh lên, nổ một tiếng “đoàng”, đủ để làm kinh sợ chim thú, mà âm thanh này không
phải phát ra từ Nguỵ Tông Thao và Trang Hữu Bách. Trong lúc đó một người thôn dân bỗng nhiên ngã ngửa, con mắt trừng lớn, thẳng đơ ngã xuống
đất. Người bạn ở bên cạnh vô cùng hoảng sợ, hét lên một tiếng, còn chưa
kịp có động tác nào khác, chỉ nghe Nguỵ Tông Thao hô to: “Nằm sấp
xuống!”
Viên đạn trong nòng súng
phát ra rất mạnh, Trang Hữu Bách nhanh chóng túm lấy thôn dân, khoá chặt anh ta, nhấn xuống. Viên đạn cuả Nguỵ Tông Thao xuyên qua vị trí người
thôn dân đứng lúc ban đầu, bắn thẳng về hướng xa xa. Bỗng nhiên tiếng
súng ở phía trước vang lên, “đoàng đoàng đoàng” liên tiếp không ngừng,
thuốc súng bùng nổ ở trong không khí, vô cùng ngàn cân treo sợi tóc.
Nguỵ Tông Thao hét lớn một tiếng, Trang Hữu Bách lập tức bắt lấy thôn
dân, yểm trợ Nguỵ Tông Thao chạy về phía bìa rừng, tốc độ cực nhanh
khiến cho thôn dân khó có thể đuổi kịp. Tiếng súng phía sau càng ngày
càng gần, giống như viên đạn ở ngay tại dưới chân, bất cứ lúc nào cũng
có thể xẹt qua bên tai bọn họ. Ý chí sinh tồn của người thôn dân bùng
nổ, vắt chân lên cổ theo sát bước chân của Trang Hữu Bách. Trong nháy
mắt bọn họ đã xuyên vào trong rừng.
Người đuổi theo ở sau
lưng không bỏ, hoả lực của vũ khí cao hơn súng lục của Nguỵ Tông Thao và Trang Hữu Bách. Nguỵ Tông Thao quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp
thoáng có thể thấy được bóng dáng của đối phương. Đạn liên tiếp không
ngừng bắn đến, anh tăng tốc độ, ra hiệu Trang Hữu Bách theo sát. Thế
nhưng không bao lâu ở phía trước xuất hiện vách đá, Nguỵ Tông Thao ước
tính khoảng cách, bước chân không ngừng tăng tốc, dứt khoát nhảy xuống,
hai tay bắt lấy nham thạch, hai chân đặt trên tảng đá, mắt nhìn cấu trúc của vách đá, động tác rất nhanh nhẹn.
Vách đá dốc đứng, không
dễ trèo, Trang Hữu Bách theo sát vị trí Nguỵ Tông Thao đã vịn qua, đi
xuống theo anh từng bước một. Người thôn dân không có can đảm cùng bản
lĩnh như vậy, anh ta dựa vào trên vách đá không dám động đậy tí nào, ra
sức cầu cứu, nhưng không ai để ý tới.
Đi xuống dưới vách núi,
Nguỵ Tông Thao đổ mồ hôi đầm đìa, khi cách mặt đất hai thước thì lập tức nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Nhảy!” Trang Hữu Bách theo sát sau đó. Nhìn thấy phía trên đã truyền tới tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, người thôn dân kia cũng không dám chậm trễ nữa, nửa bò nửa trượt thẳng xuống, tảng đá trong tay lỏng ra, anh ta té mạnh xuống, hét to một tiếng lăn
xuống dưới, xương cốt toàn thân đều giống như vỡ nát. Anh ta còn chưa
kịp đứng lên thì áo bị xốc lên, bị người kéo đi, hai chân lê trên mặt
đất. Phía trên vách đá có người nổ súng, tầm bắn quá xa nên đạn không
bắn trúng được. Người thôn dân đau đớn không chịu được, chỉ cảm thấy hai người này càng chạy càng nhanh, trong nháy mắt đã không nhìn thấy người ở trên vách đá.
Địa thế dưới vách núi xa
lạ, người thôn dân bị kéo dọc đường, nửa câu đều không thể nói được, hơn nữa cũng không thể tiếp tục dẫn đường. Nguỵ Tông Thao ngẩng đầu nhìn vị trí hướng mặt trời, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. Sau khi
xác định phương hướng, anh quyết định đi về hướng bắc, nơi đó là hướng
xuất phát. Không ai biết trong núi sâu sẽ có tình trạng gì, bọn họ không thể đi vào bên trong nữa.
Đi thẳng một mạch, đối
phương không thể đuổi theo bọn họ. Người thôn dân đã không chịu đựng
được nữa, sau lưng toàn là máu, chân đã bị té gãy không thể đi được.
Nguỵ Tông Thao phát hiện một khe núi nhỏ, bảo Trang Hữu Bách đem người
thôn dân đi qua. Rốt cuộc có thể thở phào, anh lập tức lấy di động ra,
nhưng thấy không có một chút tín hiệu nào.
Trang Hữu Bách đầu đầy mồ hôi, hai tay đều là máu, tuỳ tiện lau trên quần áo, bình tĩnh hỏi: “Đó
là người của Quách Quảng Huy? Đến tột cùng là ông ta muốn làm cái gì?”
Đầu tiên là đưa ra điều
kiện mê người muốn sang lại sòng bạc, rồi lại mất tích ba tháng, đưa bọn họ tới nơi này, thế nhưng hiện giờ lại phái sát thủ tới.
Tập kích có hai người,
mặc quân phục xanh lục, ẩn núp ở trong lùm cây. Màu sắc quần áo hoà lẫn
vào với cây cối, nhưng vẫn khiến cho Nguỵ Tông Thao liếc mắt một cái
liền nhận ra.
“Súng AK của bọn họ không có cải tiến.” Nguỵ Tông Thao lấy ra thiết bị thông tin khác, vẫn không
thể truyền tin tức gì. Anh nói: “Là lính đánh thuê.”
Nghiệp vụ của lính đánh
thuê chính là chiến đấu ám sát. Chỉ có lính đánh thuê chân chính mới có
thể cầm vũ khí nguyên thuỷ nhất, không chỉ không cải tiến gì, ngược lại
còn đem đồ trang bị giản lược đến mức tận cùng. Ví dụ như cưa khoá của
súng lục, bỏ đi ống ngắm, để khi chiến đấu có thể nhẹ nhàng linh hoạt,
hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất.
Hai người vừa rồi kia
dường như là người Đông Nam Á, thân hình cường tráng, phối hợp ăn ý.
Cũng may mắn là chỉ có hai người, lại cách nhau khá xa nên Nguỵ Tông
Thao và Trang Hữu Bách mới có thể không tổn hao một tí gì. Nếu bọn họ
không phát hiện đúng lúc, chỉ cần đi lại gần mấy thước, mặc cho bản lĩnh bọn họ có lớn bao nhiêu cũng khó tránh được họng súng.
Nguỵ Tông Thao ném thiết
bị thông tin vào lại trong ba lô, cầm lấy nước khoáng uống một ngụm,
liếc người thôn dân thoạt nhìn đang hấp hối một cái. Anh ngồi xổm xuống, mắt sâu kín theo dõi anh ta, không một tiếng động hồi lâu mới đưa bình
nước tới bên miệng anh ta: “Đem toàn bộ địa hình mà anh nhớ được cùng
với vị trí của mìn nói hết cho tôi biết.”
Trong khách sạn, ngực Dư Y không ngừng đập dồn.
Ánh nắng mặt trời mãnh
liệt, cô không thể ngẩng lên nhìn, có chút tâm thần không yên, có chút
mờ mịt lúng túng. Cô che ngực bước đi thong thả vài bước, cố gắng hồi
phục tâm trạng khó hiểu của mình. Nhìn thấy thời gian còn sớm, cô mới
gọi điện thoại bốn tiếng trước, không thể lại làm ảnh hưởng Nguỵ Tông
Thao nữa. Cô nhịn một chút, chờ đến khi trời tối lại đi hỏi hành tung
của anh nữa.
Dư Y quay trở lại ban
công, lặng lẽ liếc mắt nhìn dưới lầu một cái, đã không thấy bóng dáng
quen thuộc kia nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, đang tính đi uống một chút gì
đó thì đột nhiên chợt nghe dưới lầu truyền tới âm thanh cãi lộn.
“Anh ta vừa rồi ở ngay
chỗ này, tôi chỉ bất quá rời đi có vài phút thì đã không thấy tăm hơi
anh ta. Xin các người giúp tôi tìm một chút!” Giọng nói của người phụ nữ này lo lắng, một họng tiếng Trung, đối phương nghe không hiểu, đáp lại
cô là một tràng tiếng Anh, cô ta luống cuống nôn nóng: “Tôi nghe không
hiểu tiếng Anh, có ai đó giúp tôi không, giúp tôi phiên dịch một chút,
tôi nghe không hiểu tiếng Anh!”
Dư Y không muốn xen vào
chuyện của người khác, đi ra ban công tính gọi đồ uống, mới đi được vài
bước thì nghe người phụ nữ kia lại bô lô xổ ra một tràng dài tiếng
Trung, cô bước đi vài bước, xoay người mở cửa phòng ra, nói với người vệ sĩ: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Thời tiết rất nóng, hồ
bơi trong vườn hoa là nơi thích hợp để giải nhiệt nhất. Khách du lịch
gọi hai ly đồ uống vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Nam nữ trong hồ bơi
chuyện trò vui vẻ, tiếc là không có người Hoa, chỉ có một người phụ nữ
Trung Quốc đứng bên hồ bơi, đang khẩn thiết nói tiếng Trung. Tâm tư của
cô ta đều ở trên người nhân viên, không có chú ý đến phía sau có người
đi tới, cho đến khi có một giọng nói cắt ngang cô ta: “Cô này nói anh
của cô ấy trước đó đã tới đây, sau thì lại không thấy nữa.”
Dư Y đi tới bên cạnh Ngô
Phỉ, thấy cô ta ngạc nhiên nhìn thì cười cười nói với nhân viên công
tác: “Anh của cô ấy bị bệnh tự kỷ, phải nhanh chóng tìm anh ta về.”
Ngô Phỉ cảm tạ trời đất,
ngàn vạn lần không ngờ rằng có thể gặp được Dư Y ở cái nơi quỷ quái này. Cô ta liếc nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh Dư Y, ngập ngừng
nói: “Có phải người kia…”
Dư Y không có trả lời,
chỉ đi theo phía sau nhân viên đến bên trong khách sạn, nói: “Hiện tại
bọn họ đi kiểm tra camera theo dõi, khách sạn không có lớn lắm, cô đừng
lo lắng, Ngô Thích rất nhát gan, không phải là người hay tuỳ tiện chạy
lung tung.”
Vẻ mặt Ngô Phỉ như đưa
đám: “Cô không có biết, bây giờ lá gan của anh ta lớn lắm. Lúc trước
chúng tôi ở Phnom Penh, anh ta đã tự lấy tiền đi đổi thẻ đánh bài, tôi
sợ anh ta nghiện. Cảnh sát Trần nói nơi này không có sòng bạc, phong
cảnh cũng tốt, cho nên tôi mới dẫn anh ấy tới đây chơi.” Cô ta nói xong
thì lại giải thích: “Cảnh sát Trần chính là Trần Chi Nghị, cái người ở
Nho An Đường đó.”
“Tôi biết.” Dư Y dừng bước chân, nghiêng đầu hỏi cô ta: “Là Trần Chi Nghị mời các người tới nơi này?”
“Hả?” Ngô Phỉ khó hiểu,
trong đầu rối loạn một nùi, giải thích qua loa: “Chúng tôi rút thưởng
trúng được vé máy bay, cho nên tôi cùng chồng liền dẫn anh ấy tới đây
chơi một chuyến. Cô có biết là cho tới nay Ngô Thích cũng chưa đi khỏi
nhà bao giờ, chúng tôi muốn làm cho anh ấy vui vẻ một chút, hiện giờ anh rể đang đi ra ngoài tìm anh ấy. Nếu biết sớm anh ấy chạy lung tung khắp nơi thì tôi sẽ không dẫn anh ấy tới đây.”
Dư Y có chút đăm chiêu, an ủi nói: “Đừng có gấp, anh ấy không có việc gì đâu.”
Trong video theo dõi của
nửa tiếng trước quả nhiên là có hình ảnh của Ngô Thích. Dáng người của
anh ta thật nổi bật, một mình đứng ngơ ngác ở cạnh hồ bơi. Đứng trong
chốc lát Ngô Phỉ còn chưa có xuất hiện, anh ta chầm chậm đi ra bên
ngoài.
Dư Y kêu nhân viên công
tác tiếp tục tìm kiếm trong camera theo dõi, chỉ vào màn hình nói: “Nhìn cửa chính của khách sạn xem, anh ta có thể đi ngoài.”
Ngô Phỉ nghe không hiểu
tiếng Anh, chỉ có thể nhìn Dư Y chỉ huy ở đây. Một lát thì chuyển tới
hình ảnh cửa chính khách sạn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mập mạp kia
đi ra ngoài.
Ngô Phỉ hổn hển: “Cái thằng cha này thật sự tự mình chạy ra ngoài!”
Việc khẩn cấp trước mắt,
bọn họ chỉ có thể mau chóng tìm Ngô Thích trở về. Dư Y cầu biện pháp
giúp đỡ của khách sạn, xin bọn họ cho người hỗ trợ. Khách sạn tận chức
tận trách, lập tức phái ra vài nhân viên giúp bọn họ. Ngô Phỉ gọi điện
thoại cho chồng của cô ta, kêu anh ta nhanh chóng trở về tụ hợp. Cô ta
cúp điện thoại rồi gọi một cú điện thoại nữa, nói với đầu bên kia: “Cảnh sát Trần, tôi…tôi…không thấy Ngô Thích đâu, anh có thể giúp chúng tôi
hay không?”
Dư Y im lặng không lên
tiếng, liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục cùng nhân viên tìm kiếm phương
hướng. Vệ sĩ vẫn đi theo phía sau Dư Y, Dư Y nghĩ nghĩ, gọi một cú điện
thoại cho chú Tuyền, nói cho ông ta biết tình hình ở bên này, rồi hỏi
chú Tuyền: “Chỗ A Tán có…tin tức gì không?”
Chú Tuyền nói: “Hiện giờ không có tin tức gì, thời gian còn sớm, nếu cô Dư rời khỏi khách sạn nhớ để cho vệ sĩ đi theo cô.”
Dư Y đáp lời, bên kia Ngô Phỉ cũng cúp điện thoại. Dư Y cười hỏi: “Cảnh sát Trần ở chỗ này?”
Ngô Phỉ không chú tâm,
đáp: “Ừ, anh ta giúp chúng tôi đặt khách sạn, nhưng mà anh ta không ở
đây. Cảnh sát Trần rất giúp ích, tôi nghĩ anh ta là cảnh sát, tìm người
hẳn là nhanh hơn một chút so với chúng ta. Bây giờ anh ta đang chạy
tới.”
Dư Y không hề lên tiếng,
cũng không tính rời khỏi khách sạn, cô còn ngồi trên sô pha trong đại
sảnh. Ngô Phỉ thấy cô không có ý định đứng dậy, cũng biết ngượng không
mở miệng kêu cô cùng đi ra ngoài. Cô ta không chờ chồng mình kịp quay
lại, suy nghĩ một chút thì chào Dư Y rồi cùng đi theo nhân viên đi ra
ngoài tìm kiếm trước.
Dư Y chờ ở đại sảnh, di
động xoay chuyển ở trong tay, luôn liếc mắt nhìn ra ngoài một chút. Qua
hồi lâu cô mới thấy chồng Ngô Phỉ vội vàng chạy tới, anh ta thở hồng hộc nói: “Tiểu Dư, em ở chỗ này à, Phỉ Phỉ đâu?”
Dư Y nói: “Chị Phỉ Phỉ đi ra ngoài tìm trước, tôi ở chỗ này chờ tin tức, như thế này sẽ có nhân viên lại cùng anh đi tìm.”
Cô vừa mới nói xong thì
di động của chồng Ngô Phỉ vang lên. Không biết đầu bên kia di động nói
gì đó mà chồng Ngô Phỉ biến sắc: “Được được được, anh lập tức đến đó,
trước hết em đừng khóc, em đừng khóc!”
Hạ điện thoại xuống, chồng Ngô Phỉ nói với Dư Y: “Ngô Thích gặp lưu manh, bị người ta đâm phải vào bệnh viện.”
Dư Y cả kinh.
Dư Y cũng không quen
thuộc đường xá nơi này, cô chạy ra bên ngoài khách sạn gọi xe lam, sau
khi hỏi tài xế rồi mới ngồi lên, gọi một cú điện thoại báo cho chú Tuyền biết. Cô mang theo vệ sĩ cùng đi đến bệnh viện.
Bệnh viện cách khách sạn
rất xa, xe lam chạy hồi lâu mới dừng lại. Khi Dư Y chạy tới thì Ngô Phỉ
đang bụm mặt khóc, trong lòng cô chợt lạnh, hai chân bỗng nhiên giống
như nhũn ra một chút. Cho đến khi cô nghe thấy bác sĩ nói với nhân viên
khách sạn: “Vết thương không phải rất sâu, đã khâu lại rồi, không có gì
đáng ngại.”
Ngô Phỉ còn đang khóc, Dư Y bỗng nhiên thở ra một hơi.
Ngô Thích bị thương một
dao, bị chấn động não rất nhỏ, trên người có mấy chỗ bị rách da bầm dập, cần phải nằm viện vài ngày, mặt khác không có gì đáng ngại. Thuốc gây
tê của anh ta còn chưa có hết, Ngô Phỉ và chồng chỉ có thể ngồi đợi ở
cạnh giường.
Nhân viên khách sạn đã
rời đi, Ngô Phỉ và chồng lại không biết tiếng Anh, Dư Y chỉ có thể làm
giúp công việc giấy tờ và hỏi tình hình của mấy tên lưu manh gây chuyện
kia. Sau khi trở về, Dư Y nói: “Đoán là rất khó bắt được mấy người kia,
nghe nói bọn họ là tội phạm có tiền án, thường xuyên gây rối.”
Ngô Phỉ thở dài: “Ngô Thích không có việc gì là tốt rồi.”
Dư Y nhìn về phía đầu
giường, sắc mặt Ngô Thích tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không có việc
gì là tốt rồi, cô quẳng ra sau đầu, không nhìn anh ta nữa. Không bao lâu thì Trần Chi Nghị cũng chạy tới, Ngô Phỉ bỗng nhiên như trút được gánh
nặng, như tìm được cứu tinh, giữ chặt lấy tay Trần Chi Nghị, nói với anh ta tình hình của Ngô Thích và mấy kẻ tội phạm có tiền án kia đã trốn
thoát.
Trần Chi Nghị vừa nghe vừa nhìn về phía Dư Y, nhẹ giọng an ủi Ngô Phỉ: “Tôi giúp cô kết nối với cảnh sát một chút.”
Ngô Phỉ muôn vàn cảm tạ,
không khỏi rơi lệ, thấp giọng mắng Ngô Thích không khiến cho người ta
bớt lo. Không bao lâu Ngô Thích rốt cuộc tỉnh lại, có chút mê mang mở
mắt ra, một lát sau mới bắt đầu sợ hãi khóc, ngay cả Ngô Phỉ nói chuyện
cũng không để ý, chỉ có Trần Chi Nghị mở miệng thì anh ta mới có thể
chuyển ánh mắt lại đây, run giọng nói: “Cảnh sát Trần…”
Anh ta sợ hãi, vừa đau
vừa sợ. Không biết vì sao anh ta đặc biệt thích Trần Chi Nghị, trên một
tay còn đang bị truyền nước biển, tay kia thì đã muốn đi kéo anh ta.
Trần Chi Nghị để cho anh
ta giữ chặt lấy tay mình, cười cười với anh ta. Ngô Phỉ lau khô nước
mắt, muốn đi mua về một chút cơm chiều, hỏi Dư Y: “Tiểu Dư, hôm nay cô
bận rộn giúp đỡ tôi, nếu không thì ăn ở đây một chút? Tôi lập tức đi mua cơm.”
Dư Y trực tiếp nói: “Được.”
Ngô Phỉ và chồng ra khỏi
phòng bệnh, Dư Y để vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa, quay đầu hỏi Trần Chi
Nghị: “Lý Tinh Truyền cũng đến đây?”
Cô đi thẳng vào vấn đề,
Trần Chi Nghị cười cười, làm như không có nghe thấy gì, anh ta nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Thích. Không biết đang nói cái gì, Ngô Thích một hồi gật đầu, một hồi nhỏ giọng trả lời. Dư Y im lặng đứng ở một bên, không
thể nào giải thích được đối với hành động của Trần Chi Nghị. Ngô Thích
nằm ở trên giường nhích tới nhích lui, không thích ứng được với cái tay
truyền nước biển, kéo kéo ống truyền dịch trong suốt. Dư Y nhíu mày,
tiến lên một bước đoạt lấy ống truyền dịch, điều chỉnh tốc độ một tí.
Trần Chi Nghị cười liếc nhìn cô một cái, lại liếc qua Ngô Thích.
Dư Y đang nhìn nước biển nhỏ xuống, bỗng nhiên nghe thấy Ngô Thích nói: “Em gái…”
Tiếng em gái này xuất ra
từ miệng Ngô Thích khiến Dư Y nhớ tới ngày đó ở sòng bạc – giọng nói của Ngô Thích vang dội như vậy, anh ta đã kêu “em gái”, nhưng là em gái
kia, không phải là cô. Mà nay Ngô Thích lại đang kêu “em gái”, Dư Y cúi
đầu nhìn lại thì thấy Ngô Thích đang nhìn cô, nhỏ giọng kêu một câu: “Em gái.”
Anh ta gọi “em gái” hai
lần, đang kêu ai? Dư Y có chút mơ hồ, không biết phản ứng như thế nào.
Trần Chi Nghị ở bên cạnh thấp giọng nói: “Làm sao anh có thể đi quấy rầy cuộc người nhà họ Ngô, cho tới bây giờ anh đều không nỡ làm cho em đau
lòng. Ngô Thích cái hiểu cái không, anh ta không biết nhiều lắm. Em tiếp anh ta nói chuyện?”
Ngô Phỉ đã đem cơm trở
lại. Vì Ngô Thích cần phải lưu lại bệnh viện mấy ngày, Trần Chi Nghị nói với Ngô Phỉ: “Hôm nay tôi có thời gian, sẽ ở với anh ta một đêm, cô
cùng chồng về khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến lượt tôi.”
Tuy rằng Ngô Phỉ cảm thấy ngại, nhưng mấy ngày nay bọn họ cũng đã rất quen thuộc với Trần Chi
Nghị, suy nghĩ một chút cô ta tiện thể nói lời cảm ơn rồi cùng chồng
quay về khách sạn trước.
Dư Y ngồi ở bên giường,
thấp giọng nói chuyện cùng Ngô Thích. Lần đầu tiên Ngô Thích có vẻ mặt
ôn hoà đối với cô, không có mất kiên nhẫn, không có nổi giận. Vẻ mặt của anh ta rất giống Nhạc Bình An, nếu anh ta có thể giảm béo thì nhất định sẽ rất tuấn tú. Hốc mắt Dư Y ửng đỏ.
Trần Chi Nghị ra khỏi
phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy vệ sĩ đang ngồi trên ghế dựa vào tường thì anh gật gật đầu với anh ta. Chỉ chốc lát Trần Chi Nghị đi mua một ly cà phê về đưa cho đối phương, nói: “Uống một chút để nâng cao tinh thần.”
Người vệ sĩ tiếp nhận, nói cảm ơn.
Sắc trời tối dần, mây đen dường như đang chậm rãi tụ lại. Campuchia đã quang đãng hai ngày, hôm nay hình như lại muốn trời mưa.
Chú Tuyền ở trong khách
sạn bỗng nhiên nhận được điện thoại A Tán gọi tới. Ông ta nghe xong thì
nhảy nhổm lên: “Cái gì, ông chủ mất tích?”
A Tán nói: “Trước hết đừng nói tin tức ra ngoài, tổng giám đốc Nguỵ đã nói phải đề phòng cô Trần, cô Dư đâu?”
Chú Tuyền nói: “Bạn của cô Dư bị thương nằm viện, tôi lập tức gọi điện thoại tìm cô ấy!”
Chú Tuyền lập tức cúp
điện thoại, đang muốn lấy ra số điện thoại di động của Dư Y thì ngay lúc này chuông cửa phòng khách sạn bỗng nhiên vang lên.