Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 56




Đúng lúc phòng thư ký có tài liệu đưa tới, người thư ký ở bên ngoài lễ phép gõ gõ cửa, nhưng không nghe thấy bên trong cánh cửa trả lời. Cô ta lại gõ gõ cửa, lạ lùng “A” một tiếng, không khỏi nhìn về phía cô Trần đang ở bên cạnh.

Cô Trần nhíu nhíu mày, trực tiếp đặt tay lên trên cửa. Thư ký giật mình ngăn lại: “Đừng, cô Trần!”

Lúc này bên trong văn phòng, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp. Dư Y hoảng hốt, càng không ngừng cản tay anh lại, thấp giọng nói: “Bên ngoài có người, đừng!”

Nguỵ Tông Thao như tên đã lên dây, ôm lấy cô không ngừng hôn môi, thân dưới không ngừng thúc lên, hai mắt dần dần đỏ ngầu: “Đừng có xen vào.” Anh dùng một bàn tay rảnh, mò mẫm lấy điều khiển ở trên bàn, nhấn cái nút nói: “Khoá cửa lại, ai cũng không được vào.” Bàn tay lại trở về trên người Dư Y, khoá lấy phía trước của cô.

Ngoài cửa truyền đến lời đối thoại nhỏ giọng. Dư Y cũng không nghe rõ cái gì, cô buồn bực chống cự, hai chân trần bị nâng lên khỏi mặt đất. Do bị Nguỵ Tông Thao thúc, cô càng ngày càng lùi về phía sau, đã đụng đến mép bàn, hai tay chống đỡ lung tung, lại muốn đẩy anh ra.

Máy điều hoà trong văn phòng mát mẻ, nhưng Nguỵ Tông Thao đã đổ mồ hôi. Lúc này sắc mặt Dư Y ửng hồng, vạt áo bị mở rộng, váy ngắn bị đẩy tới trên lưng. Lúc trước thân thể mỗi ngày đều có lưu lại vết tích của anh, mà bây giờ rất sạch sẽ bóng loáng. Anh nóng lòng muốn để lại nữa, xoa nắn càng ngày càng mạnh. Dư Y bị anh làm cho không có chỗ nào để trốn tránh, nhưng anh lại chập chạm không tiến vào.

Nguỵ Tông Thao ôm lấy mặt cô, kề sát vào môi cô, nói giọng khàn khàn: “Để cho tôi đi vào đi.”

Dư Y đá đá chân, cuối cùng cũng không thể ngăn cản được. Cô há miệng, hít thở ngưng lại, nắm lấy hai vai của Nguỵ Tông Thao, ngẩng đầu lên, thân trên lạnh run. Nguỵ Tông Thao thở hổn hểnh, khoá chặt lấy eo của cô, nghiến răng quyết tâm phá tan tất cả trở ngại. Sức lực của anh vượt qua phạm vi Dư Y có thể chịu được, khi vừa mới tiến vào thì chợt nghe Dư Y không khống chế được khẽ kêu lên một tiếng, sau đó vài tiếng “lạch cạch” vang lên, mấy cái casino chips ở gần mép bàn rơi xuống đất cùng với bình rượu cũng bị liên luỵ rớt xuống theo.

Cô Trần ở ngoài cửa nghe thấy tiếng vang, nhíu mày gõ cửa: “Nguỵ Tông Thao?”

Lý trí trở lại trong đầu Dư Y một lần nữa, “ầm” một cái máu chạy thẳng lên trên não, gần như khiến cho cô bị thiêu cháy. Cô thừa dịp Nguỵ Tông Thao dừng lại một chút thì vội vàng dịch về phía sau, động tác rất thình lình, hai người cùng rên lên một tiếng. Nguỵ Tông Thao không kịp giữ cô lại, hai chân Dư Y đã xoay về bên trái, chống lên bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất. Khi cô rơi xuống thì hai chân không khỏi mềm nhũn, may là không có ngã sấp xuống.

Cô cấp tốc mặc quần lót vào, thả váy xuống, cúi đầu gài nút áo, vội la lên: “Anh nhanh lên!”

Sửa sang quần áo xong thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc ở đối diện thì lưng bỗng chốc run lên. Hơi thở âm u phả vào mặt.

Nguỵ Tông Thao xanh mặt, đỏ ngầu mắt, muốn giết người. Trước tiên muốn lột da sống Dư Y!

Cô Trần đợi ở ngoài cửa bốn năm phút đồng hồ, đang muốn cầm lấy nắm đấm cửa thì bỗng nhiên chợt nghe bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Cô Trần sửng sốt, mở cửa ra rồi đi vào. Cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy casino chips cùng với rượu bị đổ đầy trên đất. Mùi rượu nồng đậm đã tản ra khắp nơi.

Cô ta nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, chỉ thấy sắc mặt của anh xanh đen, ánh mắt âm u, đúng là chưa từng bao giờ khủng bố như vậy, cô ta không khỏi sợ hãi. Cô thư ký ở bên cạnh cũng vừa phát giác ra, khúm núm không dám nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao, để tài liệu lên trên bàn rồi lập tức lui ra phía sau hai bước.

Nguỵ Tông Thao vẫn không nhúc nhích, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

Lời này là hỏi cô Trần. Cô Trần nhíu mày, kêu thư ký đi ra trước. Cô thư ký giống như được cứu, nhanh chân bỏ chạy. Chờ cho cánh cửa đóng lại thì cô Trần mới nói: “Tại sao lâu như vậy anh mới mở cửa, ban ngày ban mặt mà uống rượu? Anh đã uống say?”

Nguỵ Tông Thao ném tài liệu một cái, lạnh lùng nói: “Trần Nhã Ân!”

Trần Nhã Ân sợ hãi ở trong lòng, âm thầm nhéo nhéo nắm tay, không dám làm càn, nhẫn nhịn nói: “Vài vị khách quý đã đến rồi, tôi đã kêu người chiêu đãi bọn họ.” Cô ta dừng một chút: “Lý Tinh Truyền cũng tới rồi.”

Bên trong yên tĩnh một lát, Dư Y đang trốn ở dưới bàn làm việc, chỉ có thể nhìn thấy mây cát tường màu vàng ở xa xa, còn có hai cái chân dài ở trước mặt, cùng với…cái đó…cách một lớp quần mà vẫn chưa chịu lặng lẽ nằm xuống.

Cô đỏ mặt tía tai, loại trường hợp này quá mức kích thích, hại cô đến bây giờ tim vẫn còn đập dồn, e sợ rằng tiếng “bịch bịch bịch” khiến cho người khác nghe thấy. Cô hơi động đậy, nhẹ nhàng xích ra bên ngoài một chút, cẩn thận vươn tay, chậm rãi nhắm vào ngay cái thứ đang dâng cao, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh. Lúc cô sắp sửa cầm lấy được, bỗng nhiên nghe nói: “A Tông, anh chắc chắn biết là kỹ thuật đánh bài của Lý Tinh Truyền vô cùng lợi hại. Người này không đơn giản, rời khỏi Singapore ngắn ngủi có vài năm, kiêu ngạo ở Las Vegas. Năm đó anh và bố già đuổi hắn ta đi, lần này hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua. Anh đã biết tầm quan trọng của Đại hội vua bài lần này có liên quan đến hợp tác của chúng ta và ông Robin, còn có mối làm ăn ở Campuchia. Chúng ta phải nghĩ ra đối sách!”

Cô ta gọi anh là “A Tông”, thân mật như thế, còn nói ra những lời chuyên nghiệp như thế, cái gì là đại hội vua bài, cái gì là đuổi đi, cái gì là hợp tác với ông Robin cùng với mối làm ăn ở Campuchia. Dư Y nghe thấy như lọt vào trong sương mù, chỉ có nhớ kỹ hai chữ hết sức chói tai “A Tông”. Bọn họ chỉ kêu tên đầy đủ của Nguỵ Tông Thao, nhiều lắm là khi ở trên giường kìm lòng không đậu mới gọi “A Tông”. Người phụ nữ này lại kêu thân mật như vậy, địa vị phải rất cao hơn mấy người Trang Hữu Bách.

Dư Y giận tái mặt, lập tức lấy tay về, mắt lạnh nhìn về phía Nguỵ Tông Thao. Tiếc là Nguỵ Tông Thao hoàn toàn không hay biết.

Nguỵ Tông Thao gõ gõ lên bàn làm việc, có chút đăm chiêu: “Lòng tôi hiểu rõ. Cô đi trước tiếp đãi khách quý đi. Tôi lập tức đi qua.”

Trần Nhã Ân gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua đồ vật ở trên đất cùng với chai rượu, nhíu mày nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đánh ngã những đồ này?”

Nguỵ Tông Thao mở tài liệu ra, đọc nhanh như gió, ào ào ký tên, cầm lấy tài liệu nói: “Lúc lên lầu thì tiện tay đưa đến phòng thư ký. Cô có thể đi ra ngoài.” Cũng không trả lời câu hỏi của Trần Nhã Ân.

Trần Nhã Ân vừa đi, Dư Y lập tức muốn chui ra ngoài, tiếc rằng hai chân Nguỵ Tông Thao cản cô lại. Cô dùng sức đẩy, thấy đẩy không đi, không khỏi ngửa đầu nhìn lên: “Tránh ra!”

Sắc mặt Nguỵ Tông Thao vẫn tồi tệ như cũ, nhìn xuống Dư Y, đúng lúc có thể thấy được cái rãnh nhỏ trước ngực của cô như ẩn như hiện. Con mắt của anh hơi trầm xuống, lùi ghế lại rồi đứng lên, đi thẳng vào toilet của văn phòng, trầm giọng nói: “Em đi ra ngoài đi, buổi tối tôi có việc, tự mình em đi ăn cơm.”

Dư Y chui ra khỏi gầm bàn, tức giận đến ngực phập phồng không chừng, vừa sửa sang lại quần áo vừa trừng mắt về phía cửa toilet. Cô đứng trong chốc lát thấy Nguỵ Tông Thao không hề có động tĩnh thì cô véo véo cái bàn, căm giận đi ra cửa, dùng hết sức nện giày cao gót.

Nguỵ Tông Thao dây dưa ở trong toilet một hồi, khi đi ra thì quần áo đã khôi phục lại bình thường, đáng tiếc là sắc mặt vẫn khó coi như trước. Thấy Dư Y quả nhiên đã đi rồi, sắc mặt của anh lại đen thêm vài phần. Anh hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài, thang máy chạy thẳng lên trên tầng cao nhất. Anh ra lệnh cho Trang Hữu Bách đi an bài tiệc tối, chiêu đãi khách quý của đại hội.

Dư Y trở về quầy bar, làm chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm Trần Nhã Ân. Đồng nghiệp khó hiểu: “À, cô muốn hỏi cô ấy để làm gì?”

Dư Y cười nói: “Vừa rồi tôi mới đi từ toilet ra, thấy được cô Trần nên có chút tò mò.”

Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Cô ấy đã về rồi à, tôi phải đi cho các chị em biết, kêu các cô ấy phải làm việc cẩn thận.”

Cô ta có hai người chị em là chia bài của sòng bạc, ngày thường rất sợ Trần Nhã Ân. Đồng nghiệp nói chuyện điện thoại xong mới nói với Dư Y: “Cô Trần làm việc ở trong này ít nhất là sáu bảy năm rồi. Trước kia tôi có nghe người ta nói cô ấy là thân thích của ông chủ. Cho nên tất cả mọi người đều sợ cô ấy.”

Phụ nữ làm việc ở trong sòng bạc rất khó đứng đầu. Trần Nhã Ân còn chưa tới ba mươi tuổi đã là công vụ của sòng bạc, nghe nói năm nay nhảy lên phó quản lý của sòng bạc. Tin tức truyền đi rất xôn xao, mọi người đối với cô ta cực kỳ cung kính.

Đồng nghiệp đột nhiên nhớ tới, nói: “À, đúng rồi, chủ yếu là mọi người còn nghe nói cô ấy là cháu dâu mà ông lão Nguỵ đào tạo. Bất quá không ai biết thiệt hay giả, nhưng cô Trần có năng lực rất mạnh, tuy rằng là điều hành, nhưng có rất nhiều việc đều là do cô ấy phụ trách, ngay cả quản lý cũng phải nể mặt cô ấy vài phần.”

Dư Y vô cùng không vui, không hiểu sao cảm cảm xúc trở nên tệ đi, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện Trần Nhã Ân kêu “A Tông”. Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc cô và Nguỵ Tông Thao đẩy tới đẩy lui ở trên cái bàn làm việc, còn nghe thấy ngoài cửa có người kêu thẳng tên đầy đủ của Nguỵ Tông Thao, hơn nữa còn làm trò trước mặt thư ký.

Cảm xúc của Dư Y càng xuống thêm, cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy bản thân Trần Nhã Ân, hai mắt của cô thiếu chút nữa là dựng đứng lên.

Dáng người Trần Nhã Ân cao gầy, tóc dài uốn xoăn, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, ngũ quan sâu sắc, mắt xanh màu lá cọ. Cô ta mặc áo sơ mi đỏ, váy ngắn ôm lấy eo, trước ngực còn cởi bỏ ba nút áo, cảnh đẹp như ẩn như hiện. Những tiếp viên của sòng bài ăn mặc gợi cảm cũng không bì kịp cô ta.

Cô ta là con lai, lên sân khấu khiến người ta phải sững sờ vì quá đẹp.

Trần Nhã Ân cầm casino chips đi trong sòng bạc, bên cạnh là người khách ngoại quốc. Các khách khứa đều có vệ sĩ, bởi vậy những vị khách nam không dám bước tới gần bắt chuyện.

Ánh mắt của cô ta thờ ơ liếc qua người phục vụ, kêu: “Lấy hai ly rượu lại đây.”

Người phục vụ đang muốn tiến lên, bên cạnh đã có người nhanh bước hơn anh ta, lập tức đi về phía Trần Nhã Ân.

Dư Y đang cầm khay, cười nói: “Cô Trần.”

Trần Nhã Ân cũng không có nhìn về phía Dư Y, cầm lấy ly rượu cười ra hiệu cho người khách ngoại quốc. Người khách ngoại quốc lại nhìn về phía Dư Y, lấy ra tiền boa bỏ lên trên khay, khen nói: “Ngay cả người phục vụ của sòng bạc cũng xinh đẹp như vậy!”

Trần Nhã Ân cười cười, rốt cuộc liếc nhìn Dư Y một cái, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với khách khứa. Dư Y nhíu mày rời đi, càng ngày càng cảm thấy không thoải mái, đi nửa đường thì bị người gọi lại: “Cô gái, rượu.”

Đối phương là một người đàn ông còn trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, tươi cười thân thiết, sau khi cầm lấy ly rượu thì giơ giơ lên, nói: “Cám ơn.” Rồi hỏi: “Toilet ở đâu?”

Dư Y chỉ đường cho anh ta, khi nói chuyện thì mỉm cười lịch sự. Người đàn ông uống một ngụm rượu, ánh mắt đánh giá cô, chờ cho cô nói xong lại nói lời cảm ơn: “Cô Dư phải không?” Anh ta nhìn vào bảng tên trước ngực Dư Y, nói: “Vô cùng cảm ơn.”

Cho đến khi Dư Y rời khỏi, bên cạnh có người nói: “Anh Lý, anh có hứng thú với cô gái này?”

Lý Tinh Truyền cười cười, uống cạn rượu ở trong ly, thấp giọng nói: “Đối với những gì của anh ta thì tôi đều rất có hứng thú.”