Chuyển ngữ: Pussycat
***
Nguỵ Tông Thao muốn nói
chuyện yêu đương, hôn Dư Y xong sau đó thì không có một động tác nào
khác. Anh không cần Dư Y trả lời, cho rằng chuyện yêu đương đã được
quyết định, giữa trưa gọi cơm thì thuận tiện kêu nhân viên phục vụ mang
tới một bó hoa tưới. Anh đưa cho Dư Y, nói: “Tặng cho em.”
Dư Y còn đang mặc áo ngủ
màu trắng, tóc sau khi tắm rửa vẫn chưa khô, gió biển thổi có chút lạnh
lẽo, khi bước đi thì thân thể hơi đau đớn, ngồi xuống mới cảm thấy thoải mái một chút. Cô nhìn bó hoa được đưa đến trước mặt, mím môi im lặng
một lát mới nhận lấy: “Cám ơn.” Cô thảy qua một bên, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, ăn một hồi thì cúi đầu hỏi: “Trần Chi Nghị ra sao rồi?”
“Còn sống.”
Động tác của Dư Y ngưng lại, nói: “Tứ chi còn hoàn chỉnh không?”
Nguỵ Tông Thao cười: “Đều hoàn chỉnh.”
Dư Y lại cúi đầu: “Anh biết là tôi và anh ta không có gì, thả anh ta ra đi.”
“Được.” Thẳng thắn khiến cho Dư Y sửng sốt.
Hai giờ sau Nguỵ Tông Thao mới xuất hiện ở cabin giam giữ Trần Chi Nghị.
Phòng không có cửa sổ, so với cabin thì rộng rãi hơn nhiều, có cái bàn cùng một ít cụng cụ, dường như cách động cơ gần hơn một chút. Trần Chi Nghị không xác định được
đây là đâu. Anh ta bị nhốt vào đây từ tối hôm qua, cho tới bây giờ còn
chưa có được một giọt nước, chưa có ăn cơm. Dạ dày không ngừng co thắt,
có muốn ói cũng không ói được. Vết thương trên người cùng trên mặt anh
ta còn đau âm ỷ.
Anh ta ngồi trong bóng
tối mờ, trên mặt không biết là có biểu cảm gì. Bốn phía yên tĩnh giống
như là trong thế giới riêng. Khi cửa được mở ra thì anh ta cũng không có phản ứng gì cả.
Nguỵ Tông Thao kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, mồi một điếu thuốc hút một hơi, hỏi: “Muốn sao đây?”
Trần Chi Nghị không có
đáp lại. Nguỵ Tông Thao nói tiếp: “Dường như Nhất Nhất không có bất mãn
mùi thuốc lá, nhưng tôi sẽ hút ít đi. Cũng không biết là cô ấy có đoán
được hay không, cô ấy có gai mắt không?”
“Gai mắt người khác,
không gai mắt bản thân mình.” Trần Chi Nghị rốt cuộc mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn một chút, có chứa ý cười mờ nhạt: “Trước kia tôi hút
thuốc, cô ấy luôn nhíu mày, nhưng mà cô ấy có lòng ham học hỏi, biết
đoạt lấy điếu thuốc của tôi hút thử.”
Thật ra thì Trần Chi Nghị không có hút thuốc lá. Có một vụ án lớn trong cục cảnh sát, anh ta nghĩ đến liền phiền lòng, lúc rãnh rỗi thì mồi một điếu thuốc lá hút.
Trần Chi Nghị vỗ đầu cô một cái, dạy dỗ nói: “Con nít mà hút thuốc cái gì!”
Dư Y không cùng anh nói
lời vô ích, đoạt lấy thuốc lá ở trong tay anh liền hút một hơi. Cô lập
tức ho khan không ngừng, xong lại thử hút nữa. Vẫn làm đi làm lại nhiều
lần cho đến nửa điếu thuốc nhưng cô vẫn không học được hút thuốc như thế nào. Cô học cái gì cũng nhanh cả, duy chỉ có chuyện này khiến cho người ta hoài nghi chỉ số thông mình, cố chấp đến nổi cáu. Mỗi lần cô nhìn
thấy thuốc là đều vô cùng căm phẫn không thôi.
Sau này Trần Chi Nghị yêu cô rồi, đến ở sát vách nhà trọ của cô, thường xuyên thấy cô mặt không
chút thay đổi ngẩng đầu nhìn trời. Ban ngày hay ban đêm cô vẫn nhìn,
nhất là sau khi Nhạc Bình An tới, Dư Y thường có thể ngồi yên lặng ở ban công một ngày.
Trần Chi Nghị mua đến một gói thuốc vị bạc hà cho cô. Dư Y cười khẽ: “Thật ra tôi không học nữa,
hút thuốc hại đến sức khoẻ. Tôi chỉ là ham chơi mà thôi.”
Cô ham chơi, chẳng qua là làm cho khói đi một vòng ở trong miệng rồi lại phun ra. Ngoại trừ lần
đầu tiên cô hít thẳng vào cổ họng, sau đó thì chưa bao giờ để cho khói
đi vào cổ họng.
Cô châm một điếu thuốc,
nhìn khói thuốc lượn lờ, hai con mắt ẩm ướt, vẫn không có hít khói vào.
Cô yêu quý bản thân mình, có đôi khi yêu quý đến ích kỷ. Cho dù cô nhuộm mái tóc dài thành màu tím, bề ngoài trông rất nổi loạn nhưng cô vẫn
giành được vị trí thứ nhất trong học tâpj, biết như thế nào mới là tốt
nhất cho bản thân mình.
Trần Chi Nghị thong thả
không gấp gáp, dạ dày rất không thoải mái, anh ta cười nói: “Cô ấy mặc
kệ làm chuyện gì cũng sẽ không bạc đãi bản thân mình, tựa như cô ấy muốn rời khỏi anh, đã sớm chuẩn bị muốn kiếm một khoản tiền. Khi ở thành phố A tôi đã ở đối diện với biệt thự của anh. Khi cô ấy ra cửa thì tôi liền đi theo sau cô ấy. Cô ấy làm cái gì tôi đều biết cả. Anh thật sự không
thể lý giải được cô ấy, cô nàng này thật sự khiến cho người ta đau đầu.”
Nguỵ Tông Thao cười một
tiếng, tràn đầy hiểu biết: “Tôi biết.” Anh đứng lên, chậm rãi đến gần
Trần Chi Nghị, từ chỗ sáng tỏ đi đến chỗ không ánh sáng, trên mặt dần
dần bị bóng râm che kín.
Một luồng gió nổi lên,
Trần Chi Nghị thậm chí có thể nghe thấy “vụt” một tiếng, trên ngực liền
truyền đến đau đớn. Anh ta bị một đá ngã trên đất. Hai chân Trần Chi
Nghị đá về phía anh, chống mặt đất nhảy đứng lên. Nắm đấm đánh úp lại,
anh ta quơ tay ngăn cản, dùng nắm đấm tấn công. Nắm đấm của đối phương
vừa nhanh lại mạnh, mỗi chiêu đều tập kích chỗ hiểm, hoàn toàn không để
lại đường sống. Mắt Trần Chi Nghị trầm xuống, sau khi tiếp được mấy
chiêu thì dịch dạ dày cuồn cuộn, thắt lưng lập tức bị tập kích, trước
khi ngã sấp xuống thì áo bị túm lấy. Anh ta bị quẳng mạnh vào vách
tường, mặt bị đập dán vào tường, cuối cùng “thịch” một tiếng, anh ta bị
ném lên trên mặt đất, tiếp theo sau đó thì bị chân giẫm nghiến lên.
Giọng nói của Nguỵ Tông
Thao âm trầm: “Cô ấy khiến cho người ta đau đầu, sau này là chuyện của
tôi. Tôi không quẳng anh vào vùng biển quốc tế là vì dỗ dành cô ấy.” Anh dùng sức dưới chân, Trần Chi Nghị rên lên một tiếng. “Anh nhớ cho kỹ,
từ này về sau Dư Y là tôi quản. Nếu cô ấy lại dám rời khỏi tôi nửa bước, tôi sẽ không tốt tính như bây giờ!”
Khi Nguỵ Tông Thao trở
lại thì không thấy Dư Y ở trong phòng, sắc mặt của anh không được tốt
lắm. Trang Hữu Bách vội vàng nói: “Cô Dư buồn chán, nói đi sòng bạc một
vòng. Tôi đã kêu nhân viên của du thuyền đi theo cô ấy.”
Nguỵ Tông Thao gật đầu một cái, đi về phía sòng bạc, nói: “Đừng để cho cô ấy phát hiện, cô ấy không thích bị người ta đi theo.”
Trong sòng bạc toàn là
đầu người di chuyển. Ban đầu Dư Y thầm nghĩ đi ra tìm rượu uống, ở quầy
bar của sòng bạc gọi một ly rượu. Bên cạnh có một người đàn ông đến gần
cô: “Ban ngày mà uống rượu mạnh?” Là một người đàn ông tóc vàng, khuôn
mặt cực kỳ đẹp trai.
Dư Y cùng anh ta nói
chuyện, chỉ chốc lát sau thì người đàn ông có việc nên cáo từ. Dư Y
xuống hết rượu liền di chuyển đến sòng bạc.
Nguỵ Tông Thao vốn muốn
đi vào trong sòng bạc tìm cô, đi được nửa đường thì quẹo hướng khác, đi
đến phòng theo dõi của sòng bạc. Sau khi anh đi vào thì nhân viên đem
tài liệu về thân phận của người đàn ông tóc vàng kia đưa cho Nguỵ Tông
Thao. Trong tài liệu nói đối phương lần này mang theo vị hôn thê đi ra
ngoài, bây giờ anh ta đang cùng với vị hôn thê hứng gió biển trên boong
tàu.
Nguỵ Tông Thao bỏ tài liệu qua, ngồi ở trước màn hình theo dõi. Nhân viên đem hình ảnh phóng đại, ống kính ngắm ngay Dư Y.
Dư Y đang chơi xì dách,
chen lấn giữa một đám người ngoại quốc, thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé. Cô
chỉ hiểu lơ mơ về luật chơi của nó. Sau khi đứng ở ngoài quan sát hai
ván, cô mới bắt đầu đặt cược.
Lổ tai của gười chia bài
đeo một cái tai nghe cực nhỏ, mới bắt đầu một vòng thì có một giọng nói
truyền đến trong lỗ tai. Cô ta lắng nghe trong giây lát thì liếc mắt
nhìn về phía Dư Y một cái, lúc này trên tay mới bắt đầu động tác. Chỉ
chốc lát sau Dư Y liền thắng liên tiếp hai ván. Cô mừng rỡ, thừa thắng
xông lên, một mình loanh quanh chạy tới chơi một trò khác, có thua có
thắng, thắng chiếm đa số. Cô lập tức đã kiếm được tiền sinh hoạt một
tháng.
Cuối cùng Dư Y chú tâm vào cái máy kéo ăn tiền (Cat không biết nên dịch sang tiếng Việt là gì, tiếng Anh là ‘slot machine’, các bạn google sẽ thấy có rất nhiều hình minh hoạ). Nguỵ Tông Thao cười nhìn vào camera theo dõi, hỏi: “Có thể khiến cho cô ấy thắng không?”
Nhân viên công tác hơi do dự một chút. Nguỵ Tông Thao nói: “Sổ sách đều tính trên đầu tôi. Tôi sẽ nói với ông chủ của các người.”
Nhân viên công tác vội hỏi: “Xin anh Nguỵ chờ chút!”
Dư Y không ngờ là vận may của mình lại tốt như vậy, hôm nay đã thắng rất nhiều. Cô biết lý lẽ
mười ván thua chín, tính toán chơi một lần cuối cùng thì rời đi. Ai ngờ
lần này kéo cái cần xuống, hình trong máy kéo lăn qua vài vòng, cùng
đứng lại vô cùng kỳ diệu, đúng là giống nhau như đúc. Người chung quanh
còn muốn hưng phấn hơn so với cô, không ngừng chúc mừng cô, nóng lòng
muốn chơi thử một chút xem sao.
Dư Y như là đang nằm mơ,
bỗng nhiên lại giàu to với một khoản tiền phi nghĩa. Cô ngơ ngẩn nhìn
Nguỵ Tông Thao đi về phía cô, nói: “Tôi trúng giải thưởng lớn!”
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ, hỏi: “Còn muốn chơi nữa không?”
Dư Y lắc mạnh đầu: “Không chơi nữa.”
Nguỵ Tông Thao quàng qua
eo cô, mang cô rời khỏi sòng bạc. Hành khách vây xem đều chiếm lấy cái
máy kéo ăn tiền này. Ra đến bên ngoài sòng bạc, được gió biển lành lạnh
thổi tỉnh táo một chút, Dư Y cuối cùng đã cảm thấy kích thích, che lấy
trái tim đang đập bịch bịch, không dám tin hôm nay mình thật là may mắn.
Nguỵ Tông Thao cũng đi sờ vào tim của cô, bị Dư Y phủi mạnh ra. Anh cười ôm cô: “Ở cùng với tôi
sẽ có được may mắn, em đánh bài nhất định thắng.”
Dư Y liếc mắt nhìn anh
một cái, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tôi biết du thuyền này không phải của
anh. Anh với ông chủ của du thuyền là quan hệ gì?”
Chiếc du thuyền này được
chế tạo xong vào ba năm trước, là một trong năm du thuyền lớn, xa hoa
nhất dưới cờ của công ty tàu biển chở khách chạy định kỳ. Trong tài liệu cũng có tra ra, ông chủ đều là người Âu Mỹ.
Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi và bọn họ tính ra người cùng nghề. Bọn họ cho tôi một chút mặt mũi.”
Cho nên trên du thuyền
này, bất kể là cấp cao hay là nhân viên bình thường, nhìn thấy Nguỵ Tông Thao đều cung kính, đối với anh thì nói gì nghe nấy, thậm chí mặc cho
anh ảnh hưởng đến hành khách đang giải trí bình thường. Nói vậy thì “vài phần” mặt mũi này vô cùng quý trọng. Dư Y không hỏi nhiều nữa.
Nguỵ Tông Thao đã cho
chuyển hành lý của cô từ cabin đến phòng có ban công. Dư Y không có phản đối gì. Sau khi kiểm tra xong thì phát hiện không thấy cái quạt nhỏ, cô đã gọi nhân viên phục vụ đi tìm một chút. Nguỵ Tông Thao nói: “Ở với
tôi chỉ có máy điều hoà nhiệt độ, quạt không có tác dụng, muốn nó làm
cái gì?”
Dư Y không để ý tới anh,
vẫn kêu nhân viên phục vụ đi tìm. Cuối cùng cũng không tìm được cái gì,
cô vô cùng bất mãn với chuyện này. Càng nghĩ cô càng nghi ngờ nhìn Nguỵ
Tông Thao. Nguỵ Tông Thao không thay đổi sắc mặt, cơm chiều vẫn đưa hoa
tươi đến như cũ, hơn nữa còn thắp lên ba ngọn nến. Dư Y lại phá vỡ sự
lãng mạn, khi cắt thịt bò thì hỏi anh: “Trần Chi Nghị ăn chưa?”
Nguỵ Tông Thao không có trả lời. Dư Y cười cười: “Tôi biết ngay mà.”
Cô làm trò trước mặt Nguỵ Tông Thao gọi điện thoại cho Trang Hữu Bách, ra lệnh cho Trang Hữu Bách kêu nhà bếp nấu cháo đem đến. Sau khi ngắt điện thoại thì thấy Nguỵ
Tông Thao mặt trầm như nước, Dư Y coi như không có chuyện gì, nói: “Nếu
anh bị anh ta nhốt, tôi sẽ không chỉ kêu người nấu cháo cho anh, tôi còn nghĩ biện pháp tìm người cứu anh!”
Rốt cuộc vẻ mặt Nguỵ Tông Thao tươi lên. Sau khi ăn xong thì mang Dư Y đến rạp hát xem phim, nhỏ
giọng ở bên tai cô nói: “Ngày hôm qua tôi đã ở vị trí bên phải em…”
Lỗ tai Dư Y hồng lên. Sau khi trở về lại bị Nguỵ Tông Thao dày vò một lần. Lúc này Nguỵ Tông Thao không kiềm chế giống như này hôm qua. Anh đã ba tháng không có được Dư
Y, chỉ chốc lát sau là bắt đầu không khống chế được. Dư Y thiếu chút nữa là khóc lên, cắn anh hồi lâu mới tính như là trả hết thù.
Rốt cuộc đã đến Việt Nam
ngày hôm kia. Phong cảnh trong quá trình du thuyền cập bờ đẹp không sao
tả xiết – biển xanh sóng biếc dập dờn, núi non nhấp nhô trùng điệp, bầu
trời xanh thẳm không gợn mây. Tàu như đang chạy giữa một bức tranh sơn
thuỷ.
Nơi này là chung quanh
Vịnh Hạ Long, còn chưa phải là Vịnh Hạ Long thật sự, thế nhưng lại đẹp
đến như vậy. Dư Y vô cùng chờ mong có thể thưởng thức cảnh đẹp, đáng
tiếc là Nguỵ Tông Thao không muốn rời tàu. Lúc này đây anh đang ôm Dư Y
đứng trên boong tàu, chỉ về phía đám đông xa xa, nói: “Thấy rõ chưa, tôi đã thả anh ta đi.”
Dư Y giơ ống nhòm, nhìn
thấy Trần Chi Nghị vừa gọi điện thoại vừa đi về phía trước. Bước đi có
chút chậm, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại. Cho đến khi Trần Chi Nghị cúp điện thoại quay đầu lại thì cô mới nhìn thấy rõ vết thương trên mặt anh ta, chân mày cô không khỏi nhăn chặt lại.
Trần Chi Nghị hướng tầm
mắt về phía này, cách xa như vậy, anh ta nhất định nhìn không thấy Dư Y. Nhưng mà trong ống kính Dư Y lại có thể cảm giác được ánh mắt của anh
ta tập trung trên người cô, dịu dàng trước sau như một. Loại cảm giác
này mãnh liệt mà chân thật. Cô nhớ tới trước đây thật lâu, lần đầu tiên
cô bước vào sân trường đại học. Trần Chi Nghị đi báo danh với cô, lau
cái trán đầy mồ hôi cho cô, vẫn luôn nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn rồi mới đi, cho đến trước khi cô biến mất. Sau đó, mỗi lần đều như
vậy, bất kể là mùa đông hay mùa hè, cô đi phía trước, anh luôn dõi theo.
Dư Y giơ ống nhòm lên,
nhìn bóng dáng anh ta một lần cuối cùng, hy vọng từ này về sau anh ta cứ đi về phía trước như vậy, không bao giờ quay đầu lại nữa, trên đường
luôn luôn có những người khác có thể làm bạn với anh ta.
Cổ họng của cô có chút
khô khốc, trên lưng đột nhiên đau nhói, ống nhòm trong tay bị người nào
đó giật lấy ném xuống đất. Nguỵ Tông Thao thản nhiên nói: “Nhìn đủ
chưa?”
Dư Y cười cười, đột nhiên nói: “Anh nói muốn nói chuyện yêu đương, với ai?”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày
lại, nghe Dư Y nói tiếp: “Nói chuyện yêu đương là chuyện của hai người.
Anh chưa từng hỏi qua tôi, tôi đồng ý với anh khi nào?” Mắt cô cụp
xuống, thấp giọng nói: “Cho dù nói chuyện yêu đương đi nữa, bắt đầu của
chúng ta vốn đã không bình thường. Nam nữ bình thường không giống như
chúng ta. Anh cũng không có cách nào giống như một người bạn trai bình
thường.”
Dư Y nhìn về phía Nguỵ
Tông Thao: “Tôi tạm thời không muốn quay về Singapore với anh. Tôi còn
có việc phải làm. Chuyến du thuyền lần này tôi sẽ tiếp tục đi đến cùng.
Anh trở về trước, sau này tôi sẽ đến tìm anh.”
Đã rất lâu rồi Nguỵ Tông
Thao không có nghe được người khác dùng giọng điệu ra lệnh này nói
chuyện với anh. Anh chưa bao giờ làm lớn chuyện tìm kiếm một người phụ
nữ, khiến cho người ta cười nhạo khắp nơi. Anh cũng chưa bao giờ muốn
buộc một người phụ nữ ở bên cạnh nói chuyện yêu đương. Nhưng mà người
phụ nữ duy nhất này lại cố tình không cảm kích, thậm chí cho rằng anh có cũng được không có cũng không sao.
Sắc mặt Nguỵ Tông Thao u
ám, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới cười giễu cợt: “Em khẳng định sau này
tôi còn muốn em? Em cảm thấy rằng em có thể tiếp tục đi đến cùng?”
Dư Y nhướn nhướn mày lên: “Tôi cũng không khẳng định được bản thân mình sau này có còn muốn anh
hay không. Về phần tiếp tục đi đến cùng…” Dư Y bỗng nhiên nói lớn tiếng, dùng tiếng Anh nói: “Anh không có quyền ép buộc tôi, không thể lấy đi
giấy tờ tuỳ thân của tôi, cũng không có thể kêu nhân viên của du thuyền
nhốt tôi lại. Tôi sẽ cùng mọi người xuống tàu, đi tham quan Hàn Quốc và
Nhật Bản. Cuối cùng tôi sẽ rời tàu ở Trung Quốc!”
Cô xoay người, mặt hướng
về phía mọi người ở trên boong tàu. Gió biển đưa lời của cô vào trong
tai của mọi người: “Tôi tên là Dư Y, hai mươi lăm tuổi, người Trung
Quốc. Nếu tôi không có bình an rời tàu ở Trung Quốc, xin các vị báo cảnh sát giúp tôi, tố cáo chiếc du thuyền này, tất cả nhân viên của du
thuyền này đều là đồng loã!”
Nhân viên công tác trên
boong tàu lập tức báo cáo qua bộ đàm. Nhóm hành khách ồn ào nghị luận,
thậm chí có người còn đi về phía Dư Y, muốn hỏi cô có cần giúp đỡ gì
không. Sắc mặt Nguỵ Tông Thao xám xịt, cười lạnh nói: “Tuyên bố cho mọi
người đều biết, cho là tôi không dám làm gì em giữa ban ngày ban mặt?”
Dư Y nhún nhún vai:
“Chiếc du thuyền này cũng không phải là của anh. Người ta nể mặt anh tới đâu đi nữa cũng sẽ không lấy tính mạng của người khác và danh dự của
mình ra đùa.”
“Vậy à?” Nguỵ Tông Thao
bỗng nhiên cười một tiếng, giây tiếp theo kéo Dư Y vào lòng, cúi đầu hôn cô. Dư Y cả kinh, lập tức giãy dụa. Nguỵ Tông Thao bất chấp, ôm chặt cô như gông cùm. Ân thanh ồn ào nổi lên ở chung quanh. Nụ hôn dài chấm
dứt, Nguỵ Tông Thao mạnh mẽ vác Dư Y lên vai, đi thẳng xuống cửa tàu. Dư Y càng không ngừng đánh anh, đá chân giãy dụa kêu to “Cứu mạng”. Nguỵ
Tông Thao giữ vững cô, dùng sức vỗ lên mông cô, rồi nghiêng đầu hôn một
cái, nói: “Thủ tục sẽ có người lo liệu. Em yên tâm rời tàu với tôi. Biết vì sao không cho em du lịch Việt Nam không?”
Anh đã xuống khỏi du
thuyền, tài xế chờ đợi đã lâu. Dư Y bị anh chổng ngược xuống, máu dồn
lên đầu, nhìn về phía du thuyền, tuyệt nhiên không có người cứu. Nguỵ
Tông Thao nhét cô vào trong xe, kêu tài xế cởi dây nịch ra, trói chặt
hai tay không ngừng phản kháng của cô lại, chỉ chốc lát sau xe đã chạy
đến một nơi trống trải. Giờ phút này Dư Y đã đầu đầy mồ hôi, lại bị Nguỵ Tông Thao ôm ra.
Trên sân có một chiếc máy bay trực thăng đang đậu, chú Tuyền cung kính chờ ở một bên, thấy bọn họ xuất hiện thì mới ngồi vào khoang điều khiển.
Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y
vào ghế hành khách. Cánh quạt chậm rãi quay tròn, bụi đất bị thổi bay
bốn phía, tiếng ồn càng lúc càng lớn. Dư Y trơ mắt nhìn thấy mình dần
dần rời khỏi mặt đất, hoảng hốt nói không nên lời.
Nguỵ Tông Thao nghiêng
người qua, hôn lấy cô, rốt cuộc nói: “Tôi đã sớm không kịp chờ mang em
về nhà, còn muốn đi sao? Tôi cho phép em thỉnh thoảng nằm mơ.”