Càng Muốn Ép Buộc - Mã Đễ Nhĩ Đáp

Chương 43: Anh yêu em ở tuổi hai mươi chín




Màn hình điện thoại của Tư Cẩn sáng lên, cô liếc nhìn, theo phản xạ đọc to nội dung trên đó, "Tiểu Cẩn, chúc mừng sinh nhật. Mình và Dịch Chi Vũ đều cảm thấy đối phương là người xứng đáng để đồng hành cả đời, tụi mình đã sẵn sàng và sẽ sớm trở về nước để kết hôn..." 

Cô không đọc tiếp. "Kết hôn" là chủ đề cấm kỵ giữa cô và Lục Phóng Tranh.

Lục Phóng Tranh đang ngồi đối diện trên chiếc bàn trắng khẽ cúi đầu cắt miếng bò bít tết trong đĩa một cách chăm chú, tiện thể hỏi một câu bâng quơ, "Là Trình Hân sao? Chúc mừng cô ấy."

Tư Cẩn cũng cúi đầu, dùng nĩa lấy một miếng bò mà Lục Phóng Tranh đã cắt sẵn cho cô. Cô không biết nên nói gì với anh, chọn đại một chủ đề tệ nhất, "Về việc Margaret gia nhập "BELLA", sao anh không nói trước với em?"

Tay Lục Phóng Tranh ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, "Lori chuyển sang làm việc ở Mỹ, còn Margo là người thích hợp nhất hiện tại." 

Anh luôn trìu mến gọi Margaret là "Margo". 

"Việc bổ nhiệm cô ấy làm giám đốc nhân sự mới, tổng bộ đã gửi email cho toàn bộ nhân viên "BELLA", em không nhận được sao?" 

Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh nhìn nhau, cô mở hộp thư công việc của mình, lục lại các email từ cả tháng trước mà vẫn không tìm thấy email anh nhắc đến. Có lẽ Margaret đã làm gì đó để ngăn cô nhận được thông báo, cố tình khiến cô trở tay không kịp.

Trong lòng Tư Cẩn có chút không vui, hoặc cũng có thể là do ly rượu vừa uống khiến cô cảm thấy nóng bức, hay là sự bực tức cô không thể dứt được với những thách thức từ Margaret. 

"Nhưng sao anh không nói trước với em?" 

Điều cô quan tâm nhất vẫn là bản thân mình, đặc biệt là sau khi tin đồn anh và Margaret đã đính hôn lan truyền.

Lục Phóng Tranh đặt dao nĩa xuống, "Anh không cho rằng Margo sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, anh thấy cô ấy không đáng nhắc đến."

Những lời muốn nói của Tư Cẩn bị thái độ của anh làm tan biến, cô không còn chút khẩu vị nào nữa. Cô ra hiệu cho nhạc công violin dừng lại, dùng khăn ăn lau tay, "Em thấy hơi mệt rồi, muốn đi nghỉ sớm." 

Tối nay, cô và Lục Phóng Tranh không ở Hạ Thành mà ở trong một câu lạc bộ tư nhân tại một công viên bên rìa thành phố. Cô đã uống rượu và không chắc liệu có tìm được tài xế thay thế không.

Tư Cẩn vừa định đứng lên thì Lục Phóng Tranh đã nắm lấy cổ tay cô, "Margo đã làm gì?"

"Cô ấy chẳng làm gì cả."

Cô giữ nụ cười, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, "Cô ấy chỉ thực hiện trách nhiệm của một giám đốc nhân sự thôi."

Cũng tiện đường tiếp tục vai trò "vị hôn thê" thất bại của Lục Phóng Tranh và là bạn tốt của người bạn đã yên nghỉ vào tháng tư - Anne.

"Margo là một kẻ điên, như anh đã nói."

Đối diện với sự thay đổi thái độ bất ngờ của cô, Lục Phóng Tranh chỉ còn biết bất lực, "Rốt cuộc cô ấy đã làm gì?"

Tư Cẩn rút tay ra, giữ bình tĩnh và kiểm soát cảm xúc, "Không có gì cả, cô ấy chỉ nghĩ rằng vài trợ lý bên cạnh em không đạt chuẩn cá nhân của cô ấy, nên định sẽ đánh giá họ."

"Đây không phải là chủ đề thích hợp để bàn trong bữa tối. Cảm ơn anh vì bữa tối."

Cô có thể chấp nhận việc anh an ủi cô về những ấm ức trong gia đình hay cuộc sống, nhưng công việc thì không. Thực ra Margaret cũng không làm gì sai, không cần phải bị trách mắng vì chuyện này. Cô không muốn, và cũng không cần Lục Phóng Tranh làm gì vì mình.

"Tiểu Cẩn." Lục Phóng Tranh đứng lên, "Cô ấy còn nói gì khác với em, là chuyện của anh và cô ấy, đúng không?" 

Anh nói với vẻ ngập ngừng, càng làm Tư Cẩn thêm bối rối và đau khổ. Cô quay người đi, thở dài trong lòng, "Điều đó không liên quan đến em. "Lover" chịu trách nhiệm phần tình yêu."

Việc cô sinh ra chưa bao giờ nhận được bất kỳ lời chúc phúc hay yêu thương nào từ cha mẹ, vì vậy sinh nhật luôn phải như thế, qua loa và không vui. Cô đã chấp nhận số phận từ lâu rồi.

Lục Phóng Tranh nhanh chóng bước vòng qua bàn, một lần nữa nắm lấy cổ tay cô, "Tiểu Cẩn, nếu em không nói gì, anh sẽ đi tìm Margo."

Hàng phòng thủ của Tư Cẩn bỗng dưng bị phá vỡ, cô nhìn anh, nước mắt bất chợt tuôn rơi xuống vạt áo. 

"Anh muốn hỏi Margaret rằng lúc đó em thảm hại như thế nào trước mặt cô ấy à?"

Lúc họ đến đây, Lục Phóng Tranh đã mang ra món quà sinh nhật cho cô - một chiếc váy mới của nhà thiết kế Zora Moore được đặt làm riêng cho cô. Nước mắt rơi xuống chiếc váy lụa vàng óng ánh, để lại vết đen trên vải. 

Cô theo phản xạ dùng tay lau, nhưng càng lau, vết càng không phai, một cảm giác bất lực bao trùm lấy cô. Tất cả dường như là những thứ anh đã ban tặng cho cô, nếu không có tình yêu của anh, cô thực sự là gì trong thế gian này?

"Margo đúng là sinh ra trong một gia đình giàu có và hoàn chỉnh hơn em, nhưng trong mắt anh, đó là tất cả những gì cô ấy hơn em. Anh không hiểu..."

"Tất nhiên anh không hiểu."Tư Cẩn dùng ngón tay lau nước mắt, cười với Lục Phóng Tranh rồi lại lần nữa rút tay ra khỏi anh, "Em sẽ không bao giờ có được sự tự tin như các anh, em sẽ không bao giờ có thể so sánh với các anh."

Margaret nghĩ cô không thể sánh bằng Anne, nghĩ rằng cô không xứng đáng với chai nước hoa Lục Phóng Tranh tặng, và cũng cho rằng cô không xứng đáng ngồi ở vị trí tổng biên tập của "BELLA". 

Cô mới bước đi vài bước, hơi thở của Lục Phóng Tranh đã đuổi kịp. Anh ôm cô từ phía sau, "Mọi việc anh có thể giao cho em tự giải quyết, nhưng em có thể đừng bỏ rơi anh không?"

"Những gì em có hay những gì đã mất đi đều không phải do em kiểm soát."

"Anh chỉ muốn em cảm thấy hạnh phúc, nhưng từ khi chúng ta tái hợp, anh thấy điều này chưa bao giờ khó đến vậy."

Tư Cẩn hiểu mình không thể trốn thoát.

"Em không còn là đứa trẻ mười chín tuổi nữa, Lục Phóng Tranh, em đã hai mươi chín rồi." 

Căn phòng này tràn ngập hoa tươi, tất cả đều được hái từ Hillsborough, được vận chuyển bằng đường hàng không từ Anh đến đây. 

Dù trong nước có thể tìm thấy loại hoa tốt hơn, nhưng anh vẫn khăng khăng làm như vậy, không ngần ngại muốn khơi dậy ký ức về Hillsborough trong lòng cô.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cô, cho dù anh có làm thế nào để không nhắc đến tuổi tác trong cách trang trí phòng này, thời gian vẫn không ngừng trôi. Những năm tháng này cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô đã trưởng thành hơn nhiều so với trước kia.

"Anh yêu em ở tuổi hai mươi chín, cũng như từng yêu em ở tuổi mười chín tuổi." Anh nhẹ nhàng áp mặt vào cô, "Giữa anh và Margo không có gì cả, anh biết em không đến mức nghi ngờ những điều đó." 

"Sự kiêu ngạo mà cô ấy thể hiện cũng là do bẩm sinh mà có, ngay cả với những người thân cận nhất cũng thế." 

"Nhưng anh hiểu cô ấy, dù có điên đến đâu, cô ấy sẽ không hành động thiếu thận trọng trong công việc."

"Vậy điều khiến em buồn thực sự là chuyện gì?" 

Nếu lần này cô không nói ra, có lẽ cả đời này cô cũng không còn cơ hội nói với anh về người đó nữa. 

Trước khi dũng khí kịp tan biến, Tư Cẩn lên tiếng, "Cô ấy nói rằng cô ấy có một người bạn tên là Anne, và Anne cũng là bạn của anh." 

Lục Phóng Tranh khựng lại, yết hầu của anh khẽ chuyển động trong chốc lát. 

Nhưng anh vẫn nhanh chóng mở lời với một thái độ thành thật, "Anne là bạn tốt của tụi anh. Ông của cô ấy khi còn trẻ đã từng theo đuổi bà của anh." 

"Dù kết cục thật đáng tiếc, mỗi người đều đi theo đường riêng của mình, hai gia đình vẫn giữ mối quan hệ bạn bè." 

"Hồi nhỏ anh sống với bố mẹ ở Hillsborough, mẹ của cô ấy thường dẫn cô ấy đến đây nghỉ hè."

"Sau đó, khi Hillsborough bắt đầu hợp tác với Garcia, Margo cùng trang lứa với tụi anh, nên thường xuyên ở cùng nhóm." 

"Margo thích lâu đài nhất, và cũng yêu thích Hillsborough. Cô ấy luôn nghĩ rằng trong lâu đài có ma, nửa đêm cô ấy gõ cửa phòng tụi anh, đòi cùng tụi anh khám phá lâu đài." 

"Nhưng chính cô ấy lại nói không cần sợ ma, vì ma sẽ sợ cô ấy, cô ấy chính là Bloody Mary sống từ thế kỷ nào đó đến giờ. Anh vẫn nghĩ cô ấy là phù thủy."

Trọng tâm câu chuyện của anh vẫn xoay quanh Margaret. 

Tư Cẩn không khỏi nhớ đến cách Margaret mô tả về Anne, "Cô ấy như một đóa hoa chuông xanh, thứ có thể thấy khắp các khu rừng ở Anh." 

Anne không đáng bị lãng quên, nhưng cô không dám hỏi sâu hơn, sợ chạm vào nơi đau đớn nhất trong lòng Lục Phóng Tranh, rồi bị anh từ chối. 

"Hồi nhỏ Margo không thích Anne cho lắm, cô ấy cho rằng Anne quá yếu đuối, luôn theo sát anh, dù bị anh chán ghét cũng không chịu rời đi."

Vòng tay Lục Phóng Tranh dần nới lỏng, Tư Cẩn không quay lại, có lẽ anh khẽ cười, "Em biết mà, trước đây tính cách của anh rất tệ, nếu không nhờ gia đình và địa vị, chắc không ai muốn ở cạnh anh cả." 

Nhưng Anne thích anh, mọi Anne đều như vậy. Tư Cẩn thầm nghĩ trong lòng. 

Lục Phóng Tranh lùi lại vài bước, im lặng một lúc, cô không biết anh đang nghĩ gì. Cuối cùng anh lên tiếng, "Anne đã qua đời rồi, trước khi anh gặp em." 

Dường như anh hoàn toàn không biết gì về những điều cô đã biết. 

Anh không biết rằng, khi cô ngồi trong phòng đọc sách của anh, trong lúc lật xem tập thơ sonnet của Shakespeare, cô vô tình thấy một bức thư kẹp trong đó.

Có lẽ cũng không hẳn là một bức thư, vì nó chỉ là một bài thơ tình chép tay, thêm phần mở đầu và kết thúc. Phần mở đầu là: "Dear Anne, (Gửi người yêu quý Anne,)" 

Và phần kết là, "Yours Sincerely, Edward Lu. (Chân thành của em, Edward Lu.)" 

Đó là bài sonnet số 81 của Shakespeare: 

"Or I shall live your epitaph to make, 

Or you survive when I in earth am rotten, 

From hence your memory death cannot take, 

Although in me each part will be forgotten."

(Dù ta sống để viết văn bia cho nàng, 

Hay nàng sống khi ta đã mục rữa trong lòng đất, 

Từ nay về sau, cái chết cũng không thể lấy đi ký ức về nàng, 

Dù trong ta mọi thứ đã bị lãng quên.)


Anh cũng không biết rằng, có lần gần đến kỳ nghỉ Giáng Sinh, người khác ở Hillsborough đều đã về nhà, Winfried bị thương khi làm vườn, chính cô là người vào phòng thay thuốc cho ông ấy. 

Trên bàn của Winfried có một bức ảnh, trong đó là Lục Phóng Tranh khi mười tám tuổi và Anne lúc đó mười sáu tuổi. 

Họ đứng giữa một vùng hoang vu rộng lớn, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đầy ngạo nghễ, là một niềm kiêu hãnh tuổi trẻ ngút trời. Một tay anh đặt lên vai Anne, cô mỉm cười nhìn vào ống kính, như thể đã trọn vẹn mọi ước nguyện của mình trên thế gian này. Ở góc bức ảnh, Winfried viết một dòng chữ tiếng Anh. 

"Puppy love."

" in Scottish Highlands." 

(Tình yêu non nớt của tuổi trẻ.) 

(Ở cao nguyên Scotland.)

Anh không biết, cô thậm chí đã thấy dáng vẻ của Anne. Một Anne thực sự.

"Quan trọng hơn, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về cái chết của cô ấy."