Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 6




Edit: Nhật Nhật

Hự... mấy ngày nay tôi bận muốn tắc thở, không edit được thêm từ nào luôn, may mà vẫn còn hàng dự trữ. Tiện thể có thím nào đang hóng bộ "Nuôi con trai" bên đây thì tôi báo luôn là mai không có chương mới nhé. Lý do thì ở bên trên rồi đó.

...

Lộ Ngạn là bác sĩ cố vấn tâm lý nổi tiếng ở Long Thành. Phòng khám của anh ta có độ bảo mật rất tốt, nhân viên y tá làm việc có trách nhiệm, miệng ngậm chặt đến độ giống như tì hưu, chỉ có vào không có ra, cho nên bệnh nhân tới đây có chín phần mười là người trong giới giải trí.

Bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm nay chính là một cậu thanh niên vô cùng đẹp trai, tới để chữa chứng sợ ma của mình

Bác sĩ Lộ trò chuyện với cậu gần ba mươi phút, làm kiểm tra đơn giản một lượt, sau đó bắt đầu có suy nghĩ muốn giới thiệu bệnh nhân đi khoa tâm thần khám thử.

Trong đầu vừa có suy nghĩ này, anh ta lập tức nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân.

Anh ta không thể vì bệnh nhân có thể thản nhiên đối mặt với những nhân vật như ác quỷ ma sơ Valak [1], cảm thấy búp bê Annabelle [2] hết sức bình thường, không có gì đặc biệt, lại bị vai Nhiếp Tiểu Thiến của Vương Tổ Hiền [3] dọa cho khóc thét mà ghim người ta ở trong lòng được.

Vậy thì thực sự quá là không có đạo đức nghề nghiệp.

Vương Tổ Hiền là nữ thần của anh ta, bệnh nhân là trách nhiệm của anh ta, anh ta phải xử lý thật công bằng khách quan.

Chứng sợ hãi của bệnh nhân thực tế chỉ tính cho quỷ hồn, hồn ma các loại, cho nên đối với những nhân vật có tạo hình gớm ghiếc như sơ Valak hay Annabelle thì không thấy chút hoảng sợ nào, dù sao hai vị này xét theo phân loại khoa học thì không phải quỷ hồn ác linh.

Bệnh nhân hoàn toàn không có phản ứng với Jump Scare [4], cũng không sợ bóng tối. Tuy sợ ma, nhưng lại cho rằng bọn họ rất thân thiện, thậm chí còn rất thích bản thân. (Lưu ý số 1)

Này hoàn toàn khác với chứng sợ ma của những người khác.

Nếu bệnh nhân không phải cố tình bịa ra những triệu chứng này này để tới đây trêu đùa anh ta, vậy anh ta thấy rất nên chuyển người này đến khoa tâm thần.

Đối phương dường như đọc được suy nghĩ trong đầu bác sĩ Lộ.

"Bác sĩ, tôi từng đi kiểm tra thang đánh giá tâm thần ngắn rồi [5], cách điểm xác định có bệnh vẫn còn một khoảng. Tôi không bị tâm thần đâu."

Bác sĩ Lộ: "..."

Người bình thường ai lại đi làm kiểm tra thang đánh giá tâm thần?

Mốc để xác định người làm kiểm tra có bệnh hay không là 35 điểm, điểm càng cao, mức độ bệnh càng nặng. Người bình thường đương nhiên là có khoảng cách với con số 35 này rồi, nhưng mà 100 điểm với 35 điểm thì cũng là có khoảng cách đó...

Bác sĩ Lộ thử dò hỏi: "Sao cậu lại đột nhiên nghĩ ra mà đi làm kiểm tra đánh giá tâm thần thế?"

Bệnh nhân: "À, có một hôm lúc về nhà, trên đường tôi thấy có một món đồ chơi, là một con thỏ bông trông rất đáng yêu, tôi bèn nhặt nó mang về nhà, sau đó tôi phát hiện, con thỏ bông đó, nó..."

Bác sĩ Lộ: "Thỏ bông... Cử động hả?"

Bệnh nhân: "Ha ha ha ha, thỏ bông làm sao mà cử động được chứ? Bác sĩ, anh nói chuyện hài hước thật đấy. Tóm lại, ngày hôm đó tôi đã đi làm kiểm tra đánh giá tâm thần rồi, thực sự không có bệnh gì hết, anh yên tâm đi."

Bác sĩ Lộ: "..." Nghe thế này ai mà yên tâm cho nổi?

Lúc gần đi bệnh nhân còn hỏi anh ta xem gần đây có nhà ma nào không.

Đã sợ ma rồi lại còn muốn đi nhà ma?

Quả nhiên, bệnh không nhẹ tí nào.

Bạn của bác sĩ Lộ là một bác sĩ rất giỏi điều trị chứng tâm thần phân liệt, đã có nhiều thành tích đáng kể, anh ta viết tên bạn mình cùng bệnh viện nơi đối phương làm việc ra giấy, đưa cho người bệnh, nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu sợ đến khoa tâm thần một mình thì buổi chiều tôi có thể đi cùng cậu."

Bệnh nhân yên lặng nhìn anh ta vài giây, giống như có điều muốn nói, xong cuối cùng lại không nói gì cả, chắc là cảm động quá không nói nổi ra lời rồi. Dù sao bác sĩ vừa có trách nhiệm lại còn săn sóc như anh ta bây giờ cũng có mấy ai.

Lúc anh ta tiễn bệnh nhân tên Quỳnh Nhân này ra khỏi phòng làm việc, bệnh nhân kế tiếp đã chờ sẵn ở ngoài cửa.

Bệnh nhân thứ hai này dáng người rất cao, mái tóc màu đen vuốt gọn ra phía sau tai, da dẻ trắng bóc, đẹp trai đến khó tin.

Tầm mắt của hai bệnh nhân giao nhau trong không trung, dừng trên người đối phương vài giây, dường như đều cảm thấy kinh ngạc vì diện mạo của đối phương.

Hình ảnh khi hai người đứng đối diện nhau quả thực vô cùng chói mắt, khiến bác sĩ Lộ bất chợt nhớ đến một câu nói —— Sinh ra để dành cho nhau.

Thực muốn lôi điện thoại ra chụp lấy mười tấm, tám tấm hình làm kỷ niệm.

Anh ta dẫn người bệnh thứ hai vào trong phòng.

Người bệnh này tên là Diêm Ma La Già, không biết do ngôi sao nào giới thiệu đến đây.

Tên đặc biệt thế này, chắc là người dân tộc thiểu số nhỉ?

Lộ Ngạn: "Yêu cầu của anh là chữa chứng mất ngủ?"

Người đàn ông đẹp trai phía đối diện lẳng lặng gật đầu.

Lộ Ngạn: "Tình trạng này của anh đã diễn ra trong bao rồi? Có từng uống loại thuốc gì không?"

Người đàn ông nghĩ một chút: "Hai năm chín tháng. Từng uống thuốc ngủ, nhưng không có hiệu quả."

Lộ Ngạn: "Có thể kể cho tôi biết nguyên nhân ban đầu khiến anh mất ngủ không?"

"Đương nhiên."

Người nọ nghĩ một chút, bắt đầu kể.

"Ta có một người thư ký, lúc làm việc cô ấy sẽ không tự chủ ca hát. Từ đầu đến cuối chỉ hát duy nhất có một bài, vô cùng khó nghe."

Người đàn ông không nhịn được ấn ấn huyệt thái dương, "Từ khi nghe cô ấy hát bài kia xong, ta không tài nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là giai điệu ta đa ta đa kia sẽ liên tục vang lên không ngừng."

Lộ Ngạn: "Sao anh không bảo cô ấy đừng hát nữa?"

"Công việc của cô ấy rất nhiều, ca hát có thể giữ cho tình thần của cô ấy tỉnh táo, không đến nỗi vì phải tăng ca mà thần trí mơ hồ. Để đảm bảo hiệu quả công việc, ta không thể ngăn cô ấy ca hát được."

Bác sĩ Lộ khiếp sợ không thôi.

Quả thực là tư bản hút máu danh bất hư truyền, thà để bản thân mất ngủ hai năm chín tháng, cũng không từ bỏ việc nghiền ép giá trị thặng dư từ người lao động.

Vô liêm sỉ!

Bác sĩ Lộ đau lòng thay cho cô thư ký mình chưa từng gặp, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng, anh ta nhìn lên đỉnh đầu đối phương, mái tóc vừa đen vừa dày trên đó khiến người ta nhìn mà đố kỵ muốn chết.

Người này đến đây là muốn trêu trọc anh ta sao?

Hai năm chín tháng không ngủ được giấc nào ra hồn, đây không còn là chuyện làm sao để khỏi bị rụng tóc nữa, người bình thường thì đã sớm xuống dưới âm đăng ký hộ khẩu thường trú từ tám đời rồi thì có!

"Trong đầu không ngừng nghĩ đến giai điệu bài hát là một hành vi mang tính ám ảnh cưỡng chế. Tôi đề nghị anh chuyển đến khoa tâm thần, muốn chữa trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [ 6] này, bảy phần dựa vào uống thuốc, ba phần dựa vào tư vấn, tôi chỉ có thể giúp anh ba phần mà thôi."

Người đàn ông nghe vậy, biểu cảm trên mặt không có một chút biến hóa nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía bác sĩ Lộ bằng con ngươi đen đặc của mình: "Thuốc đối với ta không có hiệu quả. Còn phương pháp nào khác không?"

Bị đôi mắt sâu như đầm nước của đối phương nhìn chằm chằm, trong lòng bác sĩ Lộ không hiểu sao thấy sởn hết tóc gáy, mồ hôi lạnh vô thức vã ra, ướt cả lưng áo.

Rõ ràng biểu hiện của người này vẫn luôn lịch sự lễ độ, nhưng anh ta vẫn không khỏi sợ hãi.

Anh ta nơm nớp lo sợ đề nghị: "Cái này... Nếu không... Anh đã từng thử thay đổi hoàn cảnh ngủ chưa? Chọn một nơi mà bản thân cảm thấy thoải mái thư giãn, có thể bật một số loại âm thanh khiến anh thả lỏng tinh thần, ví dụ như là tiếng mưa, tiếng sóng biển, hoặc là một số loại tiếng ồn trắng [7] khác, nói không chừng sẽ có tác dụng."

Người đàn ông: "Ồ. Như vậy à."

Hắn rũ mắt trầm tư một lát, đứng lên hỏi: "Vô cùng cảm ơn lời đề nghị của anh. Xin hỏi, gần đây có nhà ma nào không?"

"Anh muốn tới đó chơi à?"

Diêm Ma La Già: "Không, đi ngủ. Tiếng nhạc nền trong nhà ma cùng tiếng khách tham quan gào thét, luôn rất dễ chịu."

Bác sĩ Lộ: "...?"

*

"Công viên giải trí ngừng kinh doanh, giảm giá vẻ vào cửa, vé vào nhà ma giảm xuống chỉ còn 30 tệ, anh đẹp trai, mua một vé đi."

Quỳnh Nhân liếc nhìn tấm áp phích đã phai màu trên quầy vé mấy lần, đè thấp vành mũ, ngẩng đầu nói: "Cho tôi một vé."

Khuôn mặt tươi cười công thức hóa của nhân viên bán vé đột nhiên ửng hồng, đưa ra một tờ cam kết miễn trách nhiệm*, "Ký xong xin anh chờ thêm một chút, nhà ma của tôi có quy định, một lần ít nhất phải có hai khách đi vào."

*Cam kết miễn trách nhiệm này thường thì khi chơi mấy trò chơi mạo hiểm, độ nguy hiểm cao người ta sẽ cho người chơi ký, đại khái là nếu có vấn đề gì sẽ miễn truy cứu trách nhiệm với đơn vị tổ chức, có thể thấy nó trong bệnh viện nữa.

Cậu ký tên xong, người bán vé lại đưa cho một cái vòng tay.

"Nếu anh sợ quá, thì cứ ấn nút màu hồng trên vòng tay, nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ đi vào đưa anh ra ngoài."

Quỳnh Nhân cài vòng tay thật chặt, đảm bảo nó sẽ không rơi xuống.

Trên sổ tay tham quan nhà ma có nói, diễn viên đóng vai quỷ trong đây ai cũng có diễn xuất siêu đỉnh, lại xuất quỷ nhập thần y như quỷ thật.

Phù hợp với nhu cầu luyện gan của Quỳnh Nhân một cách hoàn mỹ.

Có thể thấy việc làm ăn của nhà ma này thực sự không được tốt, Quỳnh Nhân đợi phải tầm nửa tiếng, mới thấy vị khách thứ hai xuất hiện.

Lại còn là người quen, hai người mới vừa chạm mặt ở chỗ bác sĩ Lộ xong.

Một người không mẫn cảm với ngoại hình của người khác như Quỳnh Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp trai của người này.

Quỳnh Nhân gật đầu với anh ta, "Trùng hợp thật, lại gặp mặt rồi."

"Xin chào." Người chung phòng khám cũng gật đầu với cậu.

Người chung phòng khám mặc một bộ âu phục màu xám, cà vạt đeo rất chỉnh chu, khuy măng sét, kẹp cà vạt đầy đủ, không thiếu thứ gì. Khuôn mặt điềm tĩnh, có loại cảm giác dù trời đất có sụp xuống cũng không thể làm đối phương biến sắc.

Người như vậy xuất hiện ở nhà ma, giống như đang từ tiệc rượu bị lôi tới đây vậy, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xung quanh.

Người bán vé đột nhiên run lên cầm cập, giống như đang để chân trần mà lại giẫm lên dây điện bị rò vậy.

"Sao ngài lại đột nhiên đại giá quang lâm đến đây, đây, đây ~"

Người chung phòng khám nhìn nhân viên bán vé mấy lượt, "Văn phòng Dương à?"

Nhân viên bán vé gật đầu.

"Hóa ra nhà ma này là do các cậu mở." Người chung phòng khám nói, "Ta muốn mua vé, có thể quét mã Alipay [8] không?"

Nhân viên bán vé vẫn nơm nớp lo sợ y như trước: "Chúng tôi làm sao dám thu tiền của ngài."

Người chung phòng khám nhíu mày, quay lại hỏi Quỳnh Nhân: "Xin lỗi, xin hỏi giám vé vào cửa là bao nhiêu?"

Quỳnh Nhân: "Ba mươi."

Người chung phòng khám nói cảm ơn với cậu, sau đó quét mã trả tiền, hỏi: "Lối vào ở đâu?"

Nhân viên bán vé tay chân nhũn nhẽo chỉ về phía bên trái.

Người chung phòng khám mở cảnh cửa phía bên đó đi vào. Quỳnh Nhân bám sát theo sau đối phương, cậu muốn đi cùng người chung phòng khám, để lỡ cậu có sợ quá té xỉu, người ta còn có thể giúp cậu gọi nhân viên công tác.

Ánh sáng trong nhà ma rất mờ, Quỳnh Nhân vừa mới vào không nhìn rõ mọi thứ, bèn đứng yên một chỗ chờ hai mắt thích ứng.

Cậu lơ đễnh nghĩ, người chung phòng khám vừa cao vừa lịch sự, còn có tiền nữa, kiểu đàn ông như vậy lẽ ra phải rất được hoan nghênh chứ nhỉ, sao trông nhân viên bán vé lại sợ sệt thế?

Mà văn phòng Dương là đơn vị nào, cậu mới chỉ nghe qua có Văn phòng Bắc Kinh thôi*.

*Chỗ này giải thích một chút, văn phòng Dương gốc là trú Dương, một cách gọi giống như đại sứ quan hoặc cơ quan làm việc của chính phủ vậy, nên bạn Nhân mới nhắc đến văn phòng Bắc Kinh.

Đôi mắt dần quen với bóng tối, trước mặt là một cánh cửa chống trộm khép hờ, người chung phòng khám đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong nhà ma có tiếng nhạc âm u khủng bố không ngừng vang lên, âm lượng rất nhỏ, như có như không, trái lại càng có cảm giác kinh dị hơn. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên khẽ khẽ, giống như có người đang đi theo phía sau vậy.

Hiệu ứng âm thanh cực kỳ giống cõi âm.

Sau cửa chống trộm là một phòng khách nhỏ, Quỳnh Nhân lấy điện thoại ra chiếu sáng, nhìn quanh một vòng.

Trên bàn trà trong phòng khách đặt một tờ báo, tiêu đề thật lớn trải dài khắp cả trang đầu, giống như chỉ sợ du khách không nhìn thấy.

"Sốc! Vì đâu một fan nữ lại nhảy lầu lúc giữa khuya?"

Nội dung trong báo viết về một cô gái tên là Trâu Dung, trong lúc theo đuổi thần tượng cô bị các fan lớn trong fandom kích động*, sau đó, đến một ngày, cô nhảy từ tầng mười chín xuống vào lúc giữa đêm, rơi xuống toàn thân vỡ nát. Trên báo có đăng ảnh chụp của Trâu Dung, phần mắt bị làm mờ, trên má trái có dính một vết máu.

*Gốc ở đây là Pua. Pua là hình thức lừa đảo bẫy cảm xúc theo 5 giai đoạn "Tò mò-khám phá-mê hoặc-phá hủy-lạm dụng cảm xúc", từ đó thông qua kiểm soát tâm lý, khiến cảm xúc của bên kia sụp đổ và trở nên phi lý trí. Đọc giải thích tôi thấy nó khá giống với kiểu kích động tâm lý và cảm xúc. Ở dưới tôi sẽ để chú thích dài hơn, các cô có thể đọc thử.

Quỳnh Nhân đọc xong tờ báo, thì đặt nó về lại chỗ chỗ cũ, giấy báo ma sát với mặt bàn, phát ra tiếng "Sàn sạt" rất nhẹ.

"Aiz..."

Tiếng than thở vang lên như từ nơi xa xôi vọng về, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, chớp lóe liên hồi.

Quỳnh Nhật đột nhiên ngẩng đầu, cô gái mặc đồ trắng xuất hiện bên kia bàn trà, trên má trái có một vết máu, thân hình nửa trong suốt.

Nhìn thế nào cũng thấy chính là quỷ hồn của Trâu Dung.

Đầu óc Quỳnh Nhân nhất thời trống rỗng, cậu co cẳng bỏ chạy.

Dáng người cậu mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn y như thỏ, lập tức xông ra khỏi phòng khách.

Cô gái kia vẫn bay bay tại chỗ, ngây ra vài giây sau đó đột nhiên mừng rỡ phát cuồng.

"A —— Là con gái ngỗng cưng* của Mị kìa!!"

*Gốc là con gái ngỗng, biệt danh các fan mẹ đặt cho thần tượng của mình, xuất phát từ phim "Đông Cung".

Cô lập tức lấy điện thoại của mình ra, nhắn vào trong nhóm:

[ Quỳnh Nhân đến nhà ma của chúng ta chơi, nhanh đuổi hết mấy khách tham quan khác đi, để bà đây theo đuổi thần tượng!]

[ Ấu siệt, nghe nói cậu ấy sợ ma lắm đó, bà đừng có dọa hỏng chồng tôi.]

[ Tới đây.]

*

Quỳnh Nhân sợ hãi không lựa đường, chạy bừa ở trong nhà ma, hoàn toàn đã quên mất mình có thế ấn vòng tay để cầu cứu.

Cậu nghe như có tiếng người xì xào bàn tán, còn nhắc đến cả tên của mình.

Nhịp tim lập tức tăng vọt không có dấu hiệu dừng lại, ánh đèn mờ mờ trong hành lang u ám đã hoàn toàn tối thui, chỉ còn tiếng bước chân của cậu không ngừng vang vọng, phối với tiếng xẹt xẹt của dòng điện, càng khiến bầu không khí ở đây càng trở nên kinh hoàng tột độ.

Cậu chạy rồi lại chạy, đột nhiên cảm thấy không đúng, nhà ma này lớn như vậy sao? Sao chạy mãi mà vẫn chưa ra đến cửa vậy, lẽ nào cậu không cẩn thận chạy ngược lại mất rồi?

[ Xuỵt, đừng nói chuyện nữa, lên Wechat đi.]

[ Đã bảo là đừng có dọa cậu ấy cơ mà, sao không bảo quỷ đánh tường* rút lui?]

*Quỷ Đánh Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đánh tường thật ra là do trong người thiếu vi-ta-min.

[ Tui cũng muốn lui lắm, nhưng mà không hiểu sao không sức mạnh không xài được. Làm sao bây giờ hu hu hu hu? Nhìn con trai tôi sợ hãi như vậy, thực là đau lòng muốn chết mà.]

[ Hay là để tôi tới dẫn cậu ấy ra ngoài nhé?]

[Trên đầu mi còn đang cắm nguyên cái rìu kia kìa, mi thò ra thì có mà dọa chết chồng bà mất thôi.]

[ Nghe nói Diêm La Vương muốn tới nhà ma của chúng ta đi ngủ, quản lý chạy đi mua giường đệm mất rồi, bên đây có mỗi anh ta là người sống thôi, làm sao đây?]

Quỳnh Nhân chạy nhanh như một cơn gió, lướt qua một người đang nằm trên mặt đất.

Dù đang chạy với tốc độ cao nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu cũng có thể nhận ra, tỷ lệ dáng người của đối phương rất tốt, cao ráo, chân dài miên man.

Người có vóc dáng tốt như vậy không phải dễ dàng thấy được, Quỳnh Nhân sợ hãi khiếp vía, đừng nói là người chung phòng khám bị dọa ngất rồi nhé?

Làm sao đây? Có nên quay lại cứu người không?

Quay lại rồi liệu có đụng trúng ma nữ ban nãy không?

Không được, không thể thấy chết mà không cứu được.

Quỳnh Nhân cắn răng, quẹt nước mắt mới chảy ra ban nãy vì bị dọa sợ, quay người chạy ngược lại.

Dựa vào ánh đèn mờ ảo xung quanh, cậu nhận ra người đang nằm trên đất đúng là người chung phòng khám với mình thật, Quỳnh Nhân khom người bế đối phương lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Diêm La Vương cố mãi mới có tí cảm giác buồn ngủ: "?"

Chuyện gì vậy?

Hắn khó lắm mới thấy có chút buồn ngủ, sao đột nhiên lại bị người ta ôm chạy?

Thiếu nữ mặc đồ trắng yên lặng đi theo Quỳnh Nhân từ nãy đến giờ thốt lên một tiếng "Đậu", sau đó lập tức nấp sau chỗ rẽ, ngón tay đánh chữ như bay.

[ Đậu đậu đậu, báo cáo, Diêm La Vương đến! Tất cả rút lui!]

[ Báo cáo! Đại Vương bị ngỗng cưng của Mị bế trong lòng. P/s: Là bế công chúa.]

[ Có một hình ảnh lướt qua trong tâm trí.]

[ Nhà mi đừng có nói nữa, quả thực là có chút mùi vị.]

[ Mùi gì? Diêm La Vương độc đoán cùng vợ đẹp tỷ fan của ngài ư?]

*

Diêm Ma La Già là người đứng đầu Địa Phủ, người sống cùng quỷ hồn hắn gặp qua nhiều vô số kể.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

Hắn.

Diêm La Vương.

Bị người khác bế lên, lại còn bế kiểu công chúa.

Hắn muốn bảo Quỳnh Nhân buông mình ra, nhưng lời còn chưa đến miệng lại bị đụng trở lại.

Chỗ đụng vào vừa mềm, vừa trơn, lại còn đàn hồi.

Đụng đến nỗi Diêm Ma La Già toàn thân cứng đờ, như bị đông cứng tám trăm năm ở địa ngục Hàn Băng vậy.

Quỳnh Nhân chạy ra được đến nơi, nhưng trong tay còn đang bế người, không đẩy được cửa, chỉ có thể nghiêng người, dùng vai huých.

Mặt Diêm Ma La Già bị động tác này của Quỳnh Nhân áp toàn bộ lên người cậu, trong mũi tràn ngập hương vị của vải vóc mềm mại.

Trong thoáng chốc, dường như tất cả mọi giác quan đều bị mùi hương trên người Quỳnh Nhân bao bọc lại.

Thơm nồng mà mát lạnh.

Dễ chịu muốn chết.

Đôi môi không cẩn thận cọ qua cái gì đó, nhỏ nhỏ cộm ở bên má.

Hai mắt luôn bình lặng như nước của Diêm Ma La Già đột nhiên trợn to.