Edit: Nhật Nhật
...
Quỳnh Nhân nhớ lại một ngày của mấy tháng trước, sau khi tập luyện xong quay về nhà, cậu thấy ven đường có một con thỏ bông màu tím nhạt đang ngồi.
Lúc ấy cậu chỉ nghĩ mình nhặt lại đồ người khác bỏ đi, coi nó thành bảo bối của mình, không ngờ...
Cậu giơ thỏ nhỏ lên cao: "Mày cố ý ngồi ở ven đường chờ tao trở về hả?"
Thỏ bông gật gật đầu.
"Nhưng tao lại quên mất mày..." Quỳnh Nhân ôm nó vào lòng, nhẹ cà cà, giọng nói trầm xuống, "Xin lỗi nha."
Thỏ bông mềm mềm vỗ chân lên cánh tay cậu.
Không sao hết. Thỏ nhỏ biết chủ nhân rất yêu nó. Chú nhân không phải tình nguyện quên nó đi.
"Là ai ném mày xuống vậy? Liên Thanh Tuyền à?"
Thỏ nhỏ lắc đầu, nó không nói chuyện được, sốt ruột quơ quơ chân ngắn của mình, Ngôn Mặc giơ điện thoại di động, ra hiệu cho nó đánh chữ: "Viết vào đây."
Cái chân bông bông của thỏ nhỏ nhấn một cái, lập tức che mất nguyên nửa cái màn hình.
Mỗi nhần nhìn thấy cảnh tượng này, Quỳnh Nhân đều cảm thấy hết sức thần kỳ, nó rốt cuộc đánh chữ trên màn hình cảm ứng kiểu gì nhỉ...
Thỏ bông viết:
[ Khi đó còn chưa phải tiểu yêu quái, nhớ không rõ mặt.]
[ Ở trên tàu, chủ nhân bị bệnh, Liên Thanh Tuyền đi ra ngoài, người lạ bèn ném thỏ nhỏ đi.]
Ngôn Mặc trầm tư nói: "Mười năm trước ta ra ngoài công tác, là vì Thành hoàng Châu Thành vùng Lĩnh Châu mắc phải sai lầm lớn, khiến một nhóm âm hồn chạy thoát, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Thành hoàng Châu Thành bị ta cách chức, bây giờ vẫn đang làm ngục tốt ở Hàn Băng Địa ngục.
"Cậu sinh bệnh trên xe lửa, lại quên mất thỏ nhỏ, nói không chừng có liên quan đến chuyện này."
Ngôn Mặc nhớ đến một chuyện: "Cậu bắt đầu sợ ma từ bao giờ vậy?"
Cá tính của Quỳnh Nhân thế này, có nói là không sợ trời không sợ đất cũng chẳng quá, tại sao lại chỉ sợ mỗi quỷ, lại còn sợ đến mức ngất xỉu.
Quỳnh Nhân cố gắng nhớ lại: "Hình như chính là sau khi bị Liên Thanh Tuyền đưa đi... Cái khúc sinh bệnh trên xe lửa này, trí nhớ của tôi rất mơ hồ, lẽ nào tôi thật sự gặp quỷ ở trên tàu hỏa, bóng ma tâm lý trong lòng quá lớn cho nên mới mắc chứng PTSD [1] với quỷ.
Ngôn Mặc: "Rất có thể."
Viện trưởng gọi hai người: "Hai đứa các con nếu không muốn thì cứ ở bên kia tâm sự là được rồi, hiếm khi có dịp trở về không phải nên ở cùng chú nhiều hơn à?"
Quỳnh Nhân ôm thỏ nhỏ cùng Ngôn Mặc đi tới.
Viện trưởng nâng chén nước dừa: "Nhà chúng ta không có ai biết uống rượu cả, mọi người cùng uống đồ ngọt đi vậy, chúc cả nhà thân thể khỏe mạnh, ngày càng tấn tới, trăm năm hòa hợp."
Người lớn và trẻ nhỏ cùng nhau nâng cốc uống, sau đó lại bắt đầu ồn ào, muốn Quỳnh Nhân biểu diễn tiết mục.
Quỳnh Nhân tính hát một bài hát cũ từ năm 83 – "Nguyện người dài lâu", cậu đưa điện thoại cho Ngôn Mặc, nhờ Ngôn Mặc quay video hộ mình.
Người đại diện chua lè, nói: "Trước đây đều là tôi quay."
Ngôn Mặc không nói gì. Dù sao sau này người quay cũng là hắn.
Địa Phủ.
Tống Đế Vương và thư ký Kim cùng tám vị Diêm Quân khác tụ hội, tiếng thông báo có tin nhắn WeChat cùng lúc vang lên, Quỳnh Nhân gửi một video vào trong nhóm.
Trong video Quỳnh Nhân ngồi dưới ánh trăng, cất lời hát: "Trăng sáng tự bao giờ, nâng chén hỏi trời cao."
Trong mắt thư ký Kim hiện lên đầy hoài niệm, đây là ca khúc từ thời anh ta.
Lúc cậu hát đến câu cuối cùng "Chỉ nguyện người dài lâu, thiên lý cùng thiền quyên", hai người không khỏi liếc nhau một cái, sau đó thư ký Kim ngoảnh mặt đi trước.
"Chúc mọi người tết trung thu vui vẻ nha." Quỳnh Nhân trong video mỉm cười ngọt ngào.
Điện thoại của hai người lại vang lên, Quỳnh Nhân lần lượt phát lì xì 999 tệ cho mỗi người.
Thư ký Kim khoa trương thở dài một hơi: "Ài, đứa nhỏ trong nhà quá hiểu chuyện, nghèo như vậy mà còn gửi lì xì cho chúng ta, thực ra tiền dương gian này với chúng ta đâu có tác dụng gì đâu. Ầy, lại còn gửi những 999 tệ nữa chứ, quá lãng phí!"
Tống Đế Vương cũng nhíu mày, không biết là vô tình hay cố ý mà giơ màn hình về phía người khác: "Đúng vậy, còn cố ý quay clip hát cho chúng ta nghe nữa, sao phải phiền phức như vậy chứ? Hơn nữa, làm thần tượng, video như này đáng lý phải đăng lên cho fan hâm mộ để quảng cáo mới phải, thằng bé lại chỉ gửi cho mỗi ta và thư ký Kim, thực sự là không biết cách tranh thủ lấy lòng người hâm mộ. Mấy ông thấy có đúng không?"
Thư ký Kim và Tống Đế Vương cùng nhau nhìn về phía tám vị Diêm Quân còn lại.
Lúc này chỉ có hai từ câm nín mới có thể diễn tả được tâm trạng của các Diêm Quân, khoe khoang thì cứ khoe khoang đi, sao cứ nhất định phải vòng vo tam quốc thế không biết?
Tần Quảng Vương đi tới: "Gửi một bản video sang cho ta đi."
*
Lúc hai người quay về vườn Ngọc Uẩn thì đã hơn mười hai giờ.
Ngôn Mặc dừng xe xong, hai người chầm chậm đi dưới ánh trăng, quay về phòng mình.
Quỳnh Nhân ôm chặt thỏ bông, nói với Ngôn Mặc: "Cám ơn phần thưởng của anh. Nếu không có anh, tôi sẽ không biết chuyện của thỏ nhỏ."
Ngôn Mặc mỉm cười: "Không cần cám ơn."
Quỳnh Nhân dừng bước, có hơi căng thẳng: "Tôi cũng muốn thưởng cho anh, anh muốn cái gì?"
Cậu còn cố ý nhấn mạnh: "Cái gì cũng được."
Cậu luôn có cảm giác, với tính cách của bạn hàng xóm, nhất định sẽ đưa ra một yêu cầu hết sức bình thường, bởi vì bạn hàng xóm chính là như vây, làm việc tốt chưa bao giờ kể công, không lưu danh cũng chằng cần báo đáp.
Nhưng cậu vẫn muốn báo đáp người này một chút.
Ngôn Mặc nghĩ một hồi: "Hát "Người đuổi theo ánh sáng" cho ta nghe đi."
Quỳnh Nhân: "Há?"
Bài hát này... Không phải lúc ở trong nhà ma chính anh bảo là cấm kỵ không thể đụng vào à, sao giờ lại tự dưng muốn nghe...
Hàng xóm, anh tỉnh táo chút đi, hát bài hát khiến anh mất ngủ thì sao có thể tính là phần thưởng chứ?
Quỳnh Nhân bất đắc dĩ lườm Ngôn Mặc: "Tốt cuộc thì anh có hiểu cái gì gọi là thưởng không thế hả?"
Ngôn Mặc đột nhiên tiến sát lại, hắn hơi cúi người, để bản thân có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Quỳnh Nhân: "A Nhiên, hát cho ta nghe đi."
Thanh âm người này vừa trầm vừa ấm, còn như mang theo cả điện, hô hấp của Quỳnh Nhân nghẹn lại, quyết đoán lùi về về phía sau: "Anh không thể dùng loại thủ đoạn công kích không nói lý này để làm nũng được, nhỡ mà bệnh mất ngủ càng nghiêm trọng hơn thì làm sao giờ?"
Ngôn Mặc nhìn cậu: "Có mất ngủ ba nghìn năm cũng muốn nghe."
Quỳnh Nhân cạn lời.
Căn bản là không thể từ chối nổi.
Ngôn Mặc đề nghị: "Ra đình ngồi hát đi."
Quỳnh Nhân và đối phương đi đến đình nghỉ mát nhỏ trên hồ sen, bị Ngôn Mặc không ngừng thúc giục, Quỳnh Nhân chỉ có thể vô cùng cẩn thận cất tiếng, vừa hát vừa cẩn thận tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Ngôn Mặc, chỉ cần có một chút biểu cảm không đúng nào thôi là cậu sẽ lập tức dừng lại ngay.
Chờ cậu hát xong cả phần phối âm ta đa đa, cuối cùng, Ngôn Mặc cũng không hề lộ ra biểu cảm suy sụp, Quỳnh Nhân cắn môi dưới, nắn nắn cẳng chân thỏ nhỏ: "Sao, thế nào? Địa Phủ không có chuyện gì chứ, sông Tam Lộ có bị nổ tung không?"
Ngôn Mặc lắc lắc đầu, hai mắt mông lung nhìn lên hư không, thấp giọng nói: "Ta không dám nghe bài hát này lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì..."
Quỳnh Nhân dường như đoán ra gì đó từ trong biểu cảm mờ mịt của đối phương, nói: "Có phải thư ký Nam hát lạc tông lắm không? Anh có ghi âm đoạn hát của cô ấy không, để tôi nghe thử."
Hai mắt Ngôn Mặc thất thần, tay mò xuống túi quần rút điện thoại di động ra, nghiêm trọng cảnh báo: "Nghe có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đấy."
Nhưng lòng hiếu kỳ của Quỳnh Nhân đã trồi dậy, cậu che tai thỏ bông lại, dũng cảm nói: "Tới đi."
Ngôn Mặc ấn phát, tiếng thư ký Nam từ trong điện thoại truyền ra.
Chỉ nghe một câu, mặt Quỳnh Nhân đã xanh mét. Tại sao trần đời lại có một giọng hát tàn ác như vậy... Chẳng lẽ thư ký Nam là hiện thân của chúng sinh cõi ngạ quỷ* ư? Nếu không sao có thể hát ra kiểu âm thanh khiến người nghe muốn giựt luôn tai ra vứt đi thế này?
*Cõi ngạ quỷ (hay còn gọi là cõi ma đói). Đây là cõi đau khổ vì những chúng sinh cõi ngạ quỷ luôn bị đói khát đến mức nếu họ vẫn ăn được một ít thức ăn và uống được một ít nước thì cũng không bao giờ no và hết khát được và luôn bị thời tiết nóng lạnh hành hạ, ánh Trăng mùa hè cũng khiến họ nóng bức như thiêu cháy, ánh Mặt Trời mùa đông cũng không thể khiến họ ấm hơn. Cõi này dành cho những chúng sinh có rất nhiều nghiệp ác, chủ yếu là thấy có người già, trẻ em, phụ nữ mang thai cần trợ giúp thì lại không giúp, thấy người bị bệnh hoặc gặp nạn nhưng không cứu, thấy người ăn xin vào nhà đã không cho thức ăn mà cố tình chửi bới rồi đuổi ra.
(Chắc ngạ quỷ thì thường xuyên kêu gào thảm thiết nên em Nhân mới ví tiếng hát của thư ký Nam với người ở cõi ngạ quỷ.)
Đáng sợ nhất chính là, thực ra cô hát rất ổn, âm sắc cũng hay, thậm chí lúc hát thì thanh tuyến ở một trình độ nào đó còn khá giống Quỳnh Nhân là đằng khác.
Cô cũng không hát lạc nhịp, chỉ có một số âm cao không được chuẩn lắm, nhưng đấy là chuyện hết sức bình thường, kể cả là ca sĩ chuyên nghiệp, lúc ghi âm đôi khi cũng còn phải chỉnh lại cao độ.
Thư ký Nam hát bài này, ai nghe cũng biết đó là "Người đuổi theo ánh sáng", nhưng nghe xong thực sự khiến người ta muốn rớt não*.
*Gốc là San (Sanity) là thang điểm trí lực trong game, tôi để thoát ý ra là rớt não nhé.
Quỳnh Nhân nghe đến câu thứ tư xong thì không thể cố thêm đến đoạn điệp khúc nữa, thực sự muốn "Huệ" luôn ra rồi, bèn thò tay lấy luôn điện thoại của Ngôn Mặc lại, ấn tắt âm.
Mỗi một câu hát của thư ký Nam đều khiến người ta cảm thấy cả người bứt rứt, những đứng đống lửa như ngồi đống than vậy, giống như có một sợi dây móc vào người xách lên, đứng không được, ngồi cũng không xong, nhưng lại không thể nói ra được là chỗ nào không ổn.
Nói chung...
Nói cô ấy hát, thực sự đã giấu đi rất nhiều khả năng sát thương của nó rồi.
Chẳng trách lại bị Ngôn Mặc hình dung là "Cấm kỵ không thể đụng vào".
Quỳnh Nhân đặt thỏ nhỏ sang bên cạnh, nắm chặt hai tay Ngôn Mặc, tha thiết nói: "Anh cực khổ rồi."
"Thế mà anh lại có thể nghe thứ này để làm việc trong suốt ba năm. Tôi xin thề, từ nay về sau anh chính là người, à không, là thần mà tôi kính nể nhất. Không có ai hơn được."
Hiện giờ Quỳnh Nhân cảm thấy, cho dù có một ngày nào đó, trái đất thực sự đến ngày tận thế, văn minh nhân loại biến mất, Diêm La Vương cũng là bậc tuyệt thế anh hùng, có thể dùng sức một mình mình, xây dựng lại thế giới, tái tạo nền văn minh.
"Anh ngày nào đi làm cũng phải nghe loại nhạc này, thế mà chỉ bị mất ngủ chứ không tâm thần phân liệt như Tần Quảng Vương, ôi ⸺⸺"
Quỳnh Nhân không biết nên nói như thế nào: "Không hổ là Diêm La Vương."
Ghi âm này hoàn toàn có thể đưa cho âm soa và Sở đặc vụ, quả thực chính là thứ vũ khí âm thanh tối thượng. Không thể để có mỗi cậu cà Diêm La Vương bị nó dằn vặt được, mấy quỷ hồn làm ác kia cũng nên bị tiếng hát của thư ký Nam mạnh mẽ trừng trị.
Ngôn Mặc thiệt là đáng thương mà, sao trên đời lại có vị Diêm Vương thảm thế chứ.
Cậu trìu mến nói với Ngôn Mặc: "Tối nay tôi hát ru anh ngủ nhé. Tuy không nhất định sẽ có tác dụng, nhưng nếu có thể thay thế giọng hát của thư ký Nam trong đầu anh, thì chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy."
Đang chìm sâu trong cơn hối hận cùng mê man, Ngôn Mặc tức thì ngẩng phắt lên, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt hết sức thận trọng: "Vậy có được không? Cảm ơn."
Mong đợi trong mắt đã sắp tràn cả ra ngoài.
Quỳnh Nhân không khỏi bật cười, nhân cơ hội ra điều kiện: "Tôi đối với anh tốt như vậy, sau này anh không gọi tôi là A Nhiên nữa được không?"
Ngôn Mặc: "Cậu không thích ta gọi cậu là A Nhiên à?"
Quỳnh Nhân thấy trên gương mặt anh tuấn của Ngôn Mặc lộ ra biểu cảm thất lạc, trong nháy mắt trái tim như tê rần, chả trách Tây Thi nhăn mặt lại bị nhiều người bắt chước như vậy.
Lớn lên đẹp trai quá chính là một cái tội, người ta nhíu mày tủi thân thôi mà cậu đã không đỡ được rồi, vậy thì làm sao còn nghiêm chỉnh nói ra yêu cầu của mình được nữa.
"A Nhiên." Ngôn Mặc hỏi cúi người, âm thanh vừa trầm vừa ngọt, "Ta thỉnh thoảng gọi như vậy thôi cũng không được à?"
Quỳnh Nhân vò vò vành tai, liều mạng lùi về phía sau, cố gắng dán chặt người lên trên lan can: "Anh đừng có tới đây! Thỉnh thoảng chỗ nào hả, nguyên tối nay anh đã gọi bao nhiêu lần rồi?"
"Ồ." Ngôn Mặc nhìn cậu, ánh mắt sâu hút được phủ thêm một tầng sáng, giống như hóa thành thực thể, bao phủ lên trên người Quỳnh Nhân, "Vậy ngày mai ta gọi bớt lại vài lần, được không?"
Quỳnh Nhân bị người nọ nhìn như vậy, mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Ngôn Mặc vô cùng hài lòng: "Nói rồi nhé."
Quỳnh Nhân: "..."
Chờ đã! Sao lại biến thành như vậy!
Sắc đẹp hỏng việc mà! Bạn hàng xóm càng ngày càng biết cách lừa người rồi!
*
Hai người tắm rửa xong, Quỳnh Nhân bưng một cái ghế con, ngồi xuống chỗ đầu giường Ngôn Mặc, nhìn tư thế ngủ của người kia, quả thực không biết nói gì.
Tư thế ngủ này với nằm quan tài không khác nhau tí gì, cực kỳ an tường.
"Anh nhắm mắt lại đi, tôi bắt đầu hát đây."
Ngôn Mặc nhắm mắt lại. Bây giờ hắn đã không còn quan tâm đến việc ngủ hay không nữa, trái lại trong phòng đều là hương vị của Quỳnh Nhân, cho dù không ngủ tâm trạng vẫn rất tốt.
Nhưng mà bởi vì Quỳnh Nhân đang ở đây, hương vị của cậu lại thêm rõ ràng.
Quỷnh Nhân vừa cất giọng, tiếng ca vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng của cậu, cùng hương thơm trên người đồng thời từ từ lan ra, hóa thành từng tia nhỏ, quấn quanh trên người Ngôn Mặc, làm cho hắn có cảm giác bản thân đã hoàn toàn bị sự tồn tại của Quỳnh Nhân hòa tan.
Cảm giác thoải mái khó có thể dùng lời để diễn tả tràn ra khắc cơ thể, cảm giác dường như xương cốt đều trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn mất đi trọng lượng, tan ra trong tiếng hát mềm mại của Quỳnh Nhân.
Mất ngủ hơn ba năm, rốt cuộc Ngôn Mặc lại một lần nữa say giấc.