Edit: Nhật Nhật
...
Nghe giọng của Quỳnh Nhân, đạo diễn cảm động khôn cùng, ông quyết định, sau này kiểu gì cũng phải thêm cảnh cho Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân từ dưới bóng cây đi ra chỗ sáng đèn, mái tóc quăn hơi dài che khuất vầng trán, lông mi dài rũ xuống làm con ngươi có cảm giác nhạt màu hơn, lúc được ánh đèn chiếu vào, trong mắt đặc biệt sáng, giống như có ánh sao rơi vào đó.
Khuôn mặt nhe nanh trợn mắt tỏ vẻ dữ tợn của chồn mốc đột nhiên dịu lại, nó xoa nhẹ lên mặt, ẩn lớp lông ngắn màu đen đi, răng nanh cũng rụt vào.
"Là anh à." Trông còn rất ngượng ngùng, "Anh không té xỉu hả?"
Đạo diễn: "..." Thế giới này thật là chân thật.
Quỳnh Nhân mỉm cười nói: "Anh muốn hỏi nhóc mấy câu."
Ngọc Diện đại vương mau mắn trả lời: "Anh hỏi đi."
Hợp tác dữ vậy?
Tim đạo diễn lại càng đau. Móng vuốt của mấy con chồn mốc này đã tạo thành vết thương vĩnh viễn không thể chữa khỏi trong lòng ông.
Quỳnh Nhân gật đầu, nở một nụ cười hiền lành thân thiện, sau đó, dồn khí, quát vang như sấm mùa xuân:
"Nhóc học trường nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai? Bài tập hè đã làm xong hết chưa? Thi học kỳ xếp thứ mấy?"
Đạo diễn hoang mang. Ông còn tưởng Quỳnh Nhân muốn nói gì, hóa ra lại là cái này? Mấy câu như vậy ngoại trừ học sinh tiểu học ra, ai mà có phản ứng chứ?
Không ngờ Ngọc Diện đại vương lại ôm ngực, bịch bịch bịch lùi ra phía sau ba bước, trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ do bị thế giới làm tổn thương: "Anh, trông anh đẹp như vậy, mà sao lòng dạ lại độc ác thế?"
Đạo diễn khiếp sợ, lời này độc ác chỗ nào? Chẳng lẽ bọn nó đúng là học sinh tiểu học thật à?
Đương nhiên bọn nó đúng là học sinh tiểu học rồi. Quỳnh Nhân với tư cách là ông vua của trại trẻ mồ côi, bây giờ vẫn thỉnh thoảng quay về giúp viện trưởng trông chừng mấy nhóc con kia, hoàn toàn nắm rõ đặc tính của mấy đứa nhóc nghịch như quỷ đó. Quỳnh Nhân trưng ra bộ mặt vô cảm: "Anh đếm từ một đến ba, đến tiếng thứ ba mấy nhóc phải thả hết người ra cho anh."
"Một."
Mấy đứa chồn mốc thành tinh này bắt đầu khóc hưng hức: "Tui không muốn bị mời phụ huynh, không muốn bị mách với cô giáo, tui còn chưa làm xong bài tập hè nữa, hu hu hu hu."
Ngọc Diện đại vương nỗ lực ổn định lòng quân: "Đừng nghe anh ta nói điêu, anh ta là con người, biết đi đâu tìm phụ huynh của chúng ta chứ?"
"Ba!"
Ngọc Diện đại vương hốt hoảng: "Sao đã ba luôn rồi, hai đâu?"
Quỳnh Nhân: "Đếm thầm trong bụng rồi."
Cậu chậm rãi nở một nụ cười hoa hậu thân thiện: "Đếm xong còn chưa chịu thả người, là mấy nhóc ép anh đấy nhé."
Ngọc Diện đại vương bị nụ cười của cậu dọa cho run rẩy, chỉ có thể cố lấy dũng khí nói: "Tui không sợ, tui là yêu quái, anh là con người, anh không đánh lại được tui, hu hu hu hu."
"Oa oa ——"
Nó vừa che mặt khóc, những đứa khác cũng khóc theo, vừa khóc cả người vừa co rút lại, sau đó hiện nguyên hình làm một đám nhóc chưa đến mười tuổi.
Trên đỉnh đầu vẫn còn hai lỗ tai xù xù giống cún con, nói đến cái này, trông còn rất dễ thương.
Đạo diễn: "Đúng là học sinh tiểu học thật này..."
Ông đường đường là một đạo diễn nổi tiếng, thế mà lại bị một đám học sinh tiểu học lừa vào thôn quay chương trình. Tinh thần đạo diễn nhất thời suy sụp, cái ác danh chương trình giải trí Chu lột da của ông mất thật rồi.
Quỳnh Nhân đột nhiên có cảm giác áy náy khi bắt nạt các bạn nhỏ...
Không được.
"Đừng có giả vờ." Ngữ khí của Quỳnh Nhân vô cùng lạnh lùng, "Anh thấy mấy nhóc đang hé tay nhìn trộm đấy."
Ngọc Diện đại vương không cam lòng, bỏ tay xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người lớn thật là xảo quyệt."
Nó ưỡn ngực đứng chống nạnh, hung hăng chỉ tay về phía cậu: "Anh chính là mẹ kế ác độc của công chúa Bạch Tuyết."
Quỳnh Nhân hờ hững nói: "Điểm ngữ văn của nhóc có phải toàn trứng với ngỗng không hả, anh đây chỉ có thể làm bố dượng thôi."
Ngọc Diện đại vương ông ngực nằm vật xuống, sắc mặt trắng bệch, yên lặng rơi lệ.
"Tiểu Tranh! Tiểu Tranh không ổn rồi!" Mấy đứa nhóc còn lại vội vây quanh nó, khóc hu hu, "Tiểu Tranh, cậu không thể có chuyện gì được, mẹ tớ sẽ cào chết tớ mất."
Tiểu Tranh nắm chặt tay bạn mình: "Kẻ địch... Quá mạnh... Chúng ta không thể làm gì được... Không cần vì tớ mà khóc, năm sau, trên mộ tớ..."
Quỳnh Nhân nghe hết nổi, cậu xách nhóc con kia lên, lắc lắc mấy cái: "Điểm kém thì chịu khó làm thêm bài tập. Anh đây có tấm lòng nhân hậu, có thể tốt bụng tài trợ thêm cho mấy nhóc sách bài tập tham khảo."
Tiểu Tranh càng khiếp sợ hơn, nó liều mạng giãy giụa, nhưng không tài nào thoát được khỏi tay Quỳnh Nhân.
Đúng lúc này, Lâm Xuân Sinh và Mạnh Thâm chạy đến.
Đám chồn mốc nhìn thấy Lâm Xuân Sinh đến thì y như gặp được thân nhân, Tiểu Tranh duỗi móng vuốt về phía ông, thảm thiết gọi: "Ông Lâm ——"
Lâm Xuân Sinh còn chưa hiểu là chuyện gì đã bị lôi đến đây, thấy tai của mấy nhóc này thì lập tức nhận ra: "Mấy đứa chính là đám cầy vòi hay đến vườn cây ăn quả của ông hái trộm trái cây đấy hả..."
Tiểu Tranh lau nước mắt, hai mắt trợn to: "Chuyện cầy vòi làm sao có thể gọi là trộm được."
Lúc Lâm Xuân Sinh còn sống ống đã phát hiện ra, vườn trái cây ông trồng cho chim hay có chồn mốc đến thăm, cho nên bèn trồng luôn mấy cây gừa [1] và lát hoa [2], tiện cho bọn nó kiếm ăn.
Không ngờ đám chồn mốc này lại là yêu quái thành tinh, vẫn còn nhớ ân của ông, thấy sau khi ông chết, khu quan sát chim bị cải tạo thành nơi cắm trại, camera cùng kính viễn vọng đều bị đem bán thì cả đám đều nổi giận, muốn giúp Lâm Xuân Sinh dạy dỗ lại đứa con bất hiếu kia.
Đạo diễn hô to oan uổng: "Các bạn nhỏ anh hùng ơi, hiểu lầm rồi, tôi không phải con của ông ấy đâu!"
Ông quay lại gật đầu với Lâm Xuân Sinh, vẻ mặt hết sức chân thành: "Tôi vô cùng ngưỡng mộ tấm lòng tốt đẹp cùng phong cách đạo đức của ngài đây. Nếu ngài đồng ý dùng thân phận quỷ hồn xuất hiện trước ống kính, giúp tôi quay một chương trình về các hiện tượng siêu nhiên, tôi tình nguyện nhận ngài làm cha. Cha, ngài suy nghĩ một chút đi."
Quỳnh Nhân biết đạo diễn chỉ quan tâm đến đề tài, không màng đến tính mạng, nhưng tận mắt nhìn thấy hành vi mặt dày không biết xấu hổ này của ông, cậu vẫn cảm thấy bội phục vô cùng.
Lâm Xuân Sinh nhìn đạo diễn, cũng cảm thấy kỳ lạ: "Người này và con trai của ông không giống nhau một chút nào, con trai của ông nào có hiếu thuận như thế, sao mấy đứa lại nhận nhầm người được vậy?"
Một cô bé con trông rất mũm mĩm, nghẹo cổ nhìn: "Thật ạ? Nhưng hai người họ trông đều xấu như nhau cả, bọn tui không phân biệt được ~"
"Đúng, rõ ràng rất giống nhau mà, trông đều xấu cả." Mấy đứa chồn mốc thành tinh khác đều gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.
Giọng nói mềm mại cùng hình ảnh dễ thương này giống như một con dao sắc nhọn ghim sâu vào trong lòng đạo diễn.
Ôi, tim đau quá man.
"Nhìn đẹp thì thế nào, nhìn càng đẹp thì trong lòng lại càng ác độc, dưới lớp da xinh đẹp, thường thường chính là một bụng xấu xa." Ngữ khí của Tiểu Tranh vô cùng bi thương, rõ ràng là có dụng ý riêng.
Quỳnh Nhân cầm cây bút dầu, lấy điện thoại ra, rồi mỉm cười hiền lành: "Đúng thế thật."
Tiểu Tranh chạy tới núp sau người Lâm Xuân Sinh, ông lão vội vàng khuyên lơn: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với bọn nó nha. Dù sao về nhà chúng nó cũng phải chịu đòn rồi."
Mạnh Thâm nhìn cười: "Vừa nãy tôi đã báo cáo tình huống ở bên đây lên rồi, lát nữa sẽ có người tới đón bọn nó về nhà."
"Ồ, vừa nhắc đến xong, tới rồi kìa."
Trên trời có một quầng sáng bay tới, Tiểu Tranh vừa nhìn thấy đã sợ hết hồn lập tức chạy tới chỗ Quỳnh Nhân, túm ống quần cậu run lẩy bẩy, hai mắt nhắm nghiền, nói lẩm bẩm: "Đằng trước có sói, phía sau có hổ, vậy thì phải lấy độc trị độc."
"Độc" Quỳnh Nhân nhịn, nhịn lắm mới kiềm chế được, không vung tay vẽ một còn rùa lên mặt nhóc quỷ sứ này.
Quả cầu sáng nhỏ kia bay đến xong thì hóa thành một làn khói, cụm khói tụ lại, hóa thành một người phụ nữ xinh đẹp, cũng là kiểu mắt to cằm nhỏ, hai bên tóc còn cài một cặp bông màu trắng, trông rất đẹp.
"Vạn Ngọc Tranh!" Giọng cô gái nghe rất dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run, "Xem ra bài tập vẫn còn quá ít nhỉ?"
Tiểu Tranh sợ đến độ nước mắt giàn giụa, co cụm trốn phía sau Quỳnh Nhân.
Cô ngước mắt lên: "Cậu Quỳnh Nhân, khiến cậu thêm phiền phức rồi. Tôi là tổng biên tập của tạp chí "Bách khoa toàn thư các loại hình cụ", Vạn Mạn, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với cậu."
"Bách khoa toàn thư các loại hình cụ", cái tên này nghe rất có mùi Địa Phủ, chắc giống với kiểu tạp chí dành cho người mê súng ống đạn dược nhỉ.
"Chào cô. Tôi muốn tặng một ít sách bài tập tham khảo cho mấy đứa nhỏ này, cô có thể để lại địa chỉ cho tôi không?"
Mấy nhóc chồn mốc khiếp hãi, không thể tin được trên đời này lại có người đàn ông ác độc đến chừng ấy.
Cô nhóc dễ thương nhất trong cả đám, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, giọng sữa mềm mềm gọi: "Anh ơi ~"
Quỳnh Nhân khom lưng mỉm cười, hiền lành xoa xoa đầu cô nhóc: "Em gái, em thích bài tập của môn gì nào? Nói anh nghe."
Cô nhóc oa một tiếng khóc thét lên.
"Tên này lòng dạ sắt đá lắm, sẽ không bị mê hoặc đâu." Tiểu Tranh tức giận nói.
Quỳnh Nhân xách nhóc này lên, đau lòng nhìn ống quần bị nắm nhăn thành một cục của mình: "Biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây là tốt, nhưng chuyện quan trọng nhất mà các bạn nhỏ cần làm trong kỳ nghỉ hè là gì, nhóc có biết không?"
Tiểu Tranh nhìn chằm chằm thành phần "Độc" này, không dám không trả lời, chỉ đành nước mắt vòng quanh, ấm ức nói: "Làm bài tập hè."
"Không phải." Quỳnh Nhân nghiêm túc nói, "Là đảm bảo bản thân khỏe mạnh an toàn. Nếu anh là người xấu, hôm nay mấy nhóc sẽ thế nào hả? Nói không chừng tháng sau anh có thể mặc áo khoác làm bằng da mấy đứa rồi đấy."
Toàn bộ ngôi làng này đều cho ảo thuật biến ra, đương nhiên là không có điện. Mấy nhóc này vì lừa đạo diễn, không biết kéo được từ đâu mấy đường dây diện, lắp đèn điện vào trong mấy ngôi nhà giả kia. Chuyện này rõ là nguy hiểm, bọn nó không sợ mình bị điện giật cháy thành cầy thui sao?
Mấy đứa yêu quái nhỏ khóc thút thít nghe phê bình. Quỳnh Nhân nói liền một lèo từ đề phòng đuối nước đến chuyện không thể tự ý mở cửa cho người lạ vào nhà xong, mới thỏa mãn hỏi: "Đã nhớ kỹ chưa?"
Cậu trước đây cũng thường xuyên dạy về vấn đề an toàn trong kỳ nghỉ cho mấy đứa bé ở cô nhi viện, nói nói một lúc thì không kìm lại được, tuôn ra cả tràng.
Mấy nhóc yêu quái đứa nào đứa nấy ủ rũ cúi đầu cụp tai: "Nhớ rồi ạ."
"Tất cả tư liệu quay được tối nay, tôi không được dùng tí nào ư?" Đạo diễn nhìn kết cục có hậu này, bật khóc.
Vạn Mạn mỉm cười xinh đẹp: "Chuyện này đơn giản thôi, để tôi xử lý."
*
"Tiểu Đồng, tỉnh tỉnh."
Tiểu Đồng từ từ mở mắt ra.
"Tiểu Đồng, còn chưa quay xong mà sao cậu đã lăn ra ngủ rồi thế?" Đồng nghiệp cằn nhằn nói.
Ớ? Cô không phải đang ngủ trên cây à? Sao lại đứng dựa vai đồng nghiệp thế này. Đồng Tiểu Đồng xoa xoa mặt, cô nhớ mình nhìn thấy rất nhiều yêu quái nữa người nửa thú, sau đó lúc đang nghe "Kim cương kinh" thì thiếp đi mất.
Đồng nghiệp: "Đến phần biểu diễn cuối cùng rồi, chịu khó tập trung chút."
Đồng Tiểu Đồng gật đầu.
Nhưng rõ ràng cô nhớ là mình đã xem Thanh Hành cùng Phó Gia Trạch biểu diễn rồi mà...
Đạo diễn kiêm luôn nhiệm vụ dẫn chương trình, ông đi lên trên giới thiệu tiết mục: "Màn biểu diễn tiếp theo đây chính là của Thanh Hành và Phó Gia Trạch, bài hát "Cực quang"."
Màn biểu diễn giống y như trong trí nhớ của Đồng Tiểu Đồng, nhảy chán òm, lại còn hát nhép, chán phải gọi bằng cụ.
Nhưng mà... Cô dụi dụi mắt, tại sao ngồi xem phía dưới lại là một đám trẻ con nhỉ, cô nhớ rõ bên dưới đều là dân làng, lớn lên trông ngoại hình khá giống nhau mà.
Bên dưới khán đài còn có một chị gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi, một người đàn ông mặc đồ đen, cùng một ông già, lúc Liễu Tự cùng Lý Kỳ Hiên biểu diễn "Đua ngựa" đâu có thấy ba người này đâu.
Đồng Tiểu Đồng hoang mang dữ dội.
Thanh Hành và Phó Gia Trạch biểu diễn xong, các bạn nhỏ kia bắt đầu bỏ phiếu. Quỳnh Nhân và Trần Duệ Trạch dùng ưu thế tuyệt đối lấy được hạng nhất.
Trước khi trao giải cho bọn họ, đạo diễn lại đột nhiên nở một nụ cười hết sức xấu xa.
Trần Duệ Trạch lập tức cảnh giác: "Cận thận, đạo diễn mỉm cười, lúc ông ấy không muốn làm người thì thực sự rất không có tình người luôn ấy."
Đạo diễn cầm micro nói: "Màn biểu diễn vừa rồi, có phải mọi người cảm thấy vẫn xem chưa đã đúng không? Tôi đột nhiên nhớ ra, Quỳnh Nhân, Thanh Hành cả Tiểu Phó nữa đều cùng chung một công ty, không thì ba người cùng nhau nhảy một đoạn "Cực quang" đi, thế nào?"
Các bạn nhỏ phía dưới vô cùng ủng hộ ý kiến này: "Nhảy đi nhảy đi! Em muốn xem anh Quỳnh Nhân nhảy."
"Nhảy đi nhảy đi nhảy đi!"
Không biết có phải ảo giác không mà Đồng Tiểu Đồng cứ thấy giọng của mấy bạn nhỏ này nghẹn ngào sao đó.
Quỳnh Nhân híp mắt, cười nói: "Được thôi."
Sắc mặt Phó Gia Trạch tức thì thay đổi.
Thanh Hành biết Quỳnh Nhân nhảy rất tốt, cậu ta không muốn đứng cạnh làm nền cho đối phương, bèn nói như vậy thì mình phải nhảy hai lần, không muốn tham gia. Dù sao nhân vật chính cũng không phải cậu ta, đạo diễn cũng đồng ý.
Ca khúc "Cực quang" này năm đó chính là bản hit nổi tiếng nhất, tốc độ lan truyền rất khủng khiếp, cũng góp phần đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển sau này của Phó Gia Trạch. Thanh Hành sở dĩ thích gã một phần cùng vì vũ đạo của Phó Gia Trạch trong bài hát này, khiến cậu ta không kìm được mà rung động.
Cậu ta ngồi dưới khán đài, vừa thấy động tác nhảy của Phó Gia Trạch đã thấy mềm lòng.
Nhưng rất nhanh, tầm mắt của cậu ta đã bị Quỳnh Nhân hấp dẫn, tất cả là vì đối phương nhảy thực sự quá đẹp, Thanh Hành dù có muốn làm lơ cũng không thể làm được, nhịn không được nhìn theo động tác của Quỳnh Nhân.
Cậu ta không hiểu, tại sao "Cực quang" là bản hit của Phó Gia Trạch mà Quỳnh Nhân lại nhảy còn tốt hơn cả ca sĩ gốc?
Thanh Hành lần đầu tiên phát hiện, vũ đạo nhẹ nhàng mang đậm tính nghệ thuật như thế này cũng có thể dựa vào vị trí và khả năng khống thể tứ chi để tạo thành hiệu ứng chuyển động trên sân khấu.
Càng khiến cậu ta cảm thấy khó tin chính là, Quỳnh Nhân thực hiện nó một cách vô cùng nhuần nhuyễn, điệu nhảy uyển chuyển, từng động tác đều chính xác đến độ khiến người xem có cảm giác mình đang ấn tua ngược video vậy.
Cậu ta nghe từng câu từng câu hát trong "Cực quang".
[ Nếu anh nhìn thấy cực quang, xin để thời gian quay ngược về quá khứ, liệu em còn có thể, anh còn có thể, một lần nữa nếm thử mùi vị viên kẹo dâu.]
[ Nếu anh nhìn thấy cực quang, xin hình ảnh hãy lui trở lại, liệu em còn có thể, anh còn có thể, thu lại nhưng lời tổn thương đã thốt ra.]
[ Nếu thời gian có quay ngược trở lại, như lùi ngược hình ảnh làm lại từ đầu, em có còn đồng ý không.]
Thanh Hành yêu tha thiết ca khúc này đột nhiên nhận ra một chuyện, màn biểu diễn của Quỳnh Nhân mới thực sự chính xác. Bởi vì dưới sự diễn tả hoàn mỹ của Quỳnh Nhân, khi lời ca "Lùi ngược lại hình ảnh" vang lên, Quỳnh Nhân thực sự đã tua ngược lại được động tác của mình.
Phó Gia Trạch không thể thực hiện được chính xác như vậy, màn biểu diễn của gã không thể tạo thành hiệu ứng thị giác giống như đang đảo ngược thời gian, cho nên từ trước đến giờ Thanh Hành cũng không nhận ra, vũ đạo này vốn nên như vậy.
Không ai chú ý đến thay đổi trên biểu cảm của Thanh Hành, ánh mắt bọn từ chỉ mãi nhìn theo một người. Mãi cho đến khi màn biểu diễn kết thúc được nửa phút, tiếng vỗ tay mới bắt đầu thưa thớt vang lên.
Người khác vẫn còn đang bận thất thần, nhớ lại màn trình diễn vừa rồi, nhưng đạo diễn không hổ là chiến sĩ thi đua, ngay cả khói mê của yêu quái cũng không thể làm ông mơ hồ: "Gia Trạch, Quỳnh Nhân nhảy bài này tốt như vậy, có phải là do cậu bí mật truyền thụ bí kíp gì cho cậu ấy không thế."
Phó Gia Trạch miễn cưỡng cười cười, trong cổ họng gã giống như có một mảnh xương cứng đang mắc ngang: "Vũ đạo của bài hát này là Quỳnh Nhân biên soạn. Đương nhiên là phải nhảy đẹp rồi."
Gã không muốn nói ra, nhưng bây giờ Quỳnh Nhân đang có mặt ở đây, để gã tự nói dù sao cũng đỡ mất mặt hơn là để Quỳnh Nhân chính miệng nói ra.
Biểu cảm trên mặt Thanh Hành hoàn toàn vỡ vụn, là một đệ tử huyền môn thế hệ thứ N, tham gia giới giải trí chỉ để theo đuổi thần tượng, cậu ta hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, buột miệng hỏi: "Nhưng không phải anh nói với em, vũ đạo của bài hát này là anh tự biên tập sao?"
Câu này mọi người đều nghe được.
Mặt Phó Gia Trạch tức thì còn trắng hơn cả giấy.
Ố, bóc phốt à?
Tuyệt vời!!!
Vốn chỉ định thêm cảnh cho Quỳnh Nhân tiện thể tạo chút đề tài, đạo diễn lập tức phấn khởi. Không ngờ còn có tin tức lớn hơn đằng sau. Xem ra chờ chương trình phát sóng, ông không cần bỏ tiền mua hot search nữa rồi.
Phó Gia Trạch, cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi bớt đi một khoản phí tuyên truyền rất lớn đó.
Ê kíp chương trình đời đời nhớ ơn công lao của cậu.