Càng Chơi Càng Lớn

Chương 83: Thỏa hiệp




Editor: Esley


Màn đêm chậm rãi bị ánh bình minh xua tan, một vệt dài màu trắng bạc dần hiện ra nơi phía cuối chân trời, mặt trời mới mọc xuyên qua chín tầng mây, chiếu vào tấm cửa kính sát đất.


Khuôn mặt Thôi Tuyết Cảnh cũng dần được từng tia từng tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Nàng đã ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách trọn một đêm. Chuyến bay khiến nàng rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại càng mệt mỏi hơn, khiến nàng không tài nào ngủ nổi. Từng tơ máu đã bắt đầu hiện lên trong mắt nàng, ngồi cả đêm ở phòng khách, trong đầu nàng xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, mà càng nghĩ lại càng loạn.


Nàng bất chợt giật mình khi nghe tiếng mở cửa truyền đến. Thôi Tuyết Cảnh nhìn về phía tiếng vang, ánh mắt vừa vặn chạm phải Diệp Vũ Trung mới vừa bước ra từ phòng ngủ.


Bây giờ vẫn còn sớm, chỉ mới 6 giờ sáng, Diệp Vũ Trung hiển nhiên không thể ngờ rằng, Thôi Tuyết Cảnh lại ngồi trong phòng khách vào lúc này. Vẫn dung nhan tuyệt sắc, vẫn bộ đồ nàng mặc đêm hôm qua. Diệp Vũ Trung sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng về phía Thôi Tuyết Cảnh.


Cuối cùng, vẫn là do Thôi Tuyết Cảnh lên tiếng trước, nàng hơi cong môi, cùng giọng điệu bình thản nhất nói, "Em dậy sớm vậy?''


Diệp Vũ Trung không phải dậy sớm, mà kỳ thực cả đêm hôm qua cô không tài nào ngủ nổi, liên tục nhiều lần gặp ác mộng, cho dù đến cuối cùng vẫn ngủ được một chút, nhưng tâm lý đã chịu đủ dằn vặt. Đơn giản vì cô không ngủ được nên mới dậy sớm. Cô đương nhiên không nghĩ rằng cả đêm hôm qua Thôi Tuyết Cảnh không hề ngủ chút nào, nên mới sáng sớm đã ngồi ở phòng khách.


"Chị còn sớm hơn." Một lát sau Diệp Vũ Trung rốt cuộc tìm được đầu lưỡi của mình.


Thôi Tuyết Cảnh nói: "Không nên phản ứng như vậy. Nhớ không lầm thì lần trước, chúng ta còn cãi nhau một trận, em còn hận không thể giết chết tôi. Bây giờ lại bình tĩnh như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Nàng vừa nhắc tới cuộc nói chuyện lần trước, đã khiến tim Diệp Vũ Trung đập mạnh đến lợi hại, cô thực sự không thể khống chế lòng hận thù đối với Thôi Tuyết Cảnh, thế nhưng cô lại rất bất lực. Cho dù Thôi Tuyết Cảnh nói cho cô biết tất cả, cho dù Thôi Tuyết Cảnh thả cô đi, cho dù cô có cơ hội đến nói với Tề Thấm Khải, nhưng cô vẫn không có cách nào xoay chuyển cục diện ngày hôm nay, bởi vì Thôi Tuyết Cảnh đã sớm đoán được hết rồi.


"Nếu không tôi phải làm sao?'' Diệp Vũ Trung trào phúng hỏi ngược lại, cô bước tới trước mặt Thôi Tuyết Cảnh, trừng mắt nhìn Thôi Tuyết Cảnh từ trên cao xuống, ''Chị không phải đã sớm lên kế hoạch sao? Hôm đó chị cố ý thả tôi đi, để tôi đến nói cho Tề Thấm Khải biết chân tướng sự thật không phải sao?''


Thôi Tuyết Cảnh nửa dựa vào ghế, đôi môi khẽ nhếch, yên tĩnh nghe cô nói.


''Phải.''


''Chị đã sớm biết, cho dù tôi có mang tất cả ra nói cho Tề Thấm Khải biết, chị ấy cũng sẽ không tin tôi, thậm chí sẽ còn hoài nghi tôi bụng dạ khó lường không phải sao?''


''Phải.'' Nàng vẫn trả lời vẻn vẹn một chữ mà không có quá nhiều giải thích.


Thôi Tuyết Cảnh càng bình tĩnh, lửa giận của Diệp Vũ Trung càng cháy lớn, ''Chị biết Tề Thấm Khải sẽ hoài nghi thân phận của tôi, đương nhiên cũng sẽ đi nghiệm DNA của tôi, chị liền sắp xếp một bác sĩ thân tín bên cạnh Tề Thấm Khải, vì lẽ đó...'' Diệp Vũ Trung hít một hơi, nhớ tới những hành vi vừa giễu cợt vừa xem thường đầy tàn nhẫn của Tề Thấm Khải đối với cô, lòng của cô liền vô cùng đau đớn, "Vì lẽ đó báo cáo DNA kia mới có thể chứng minh, tôi không phải Diệp Vũ Trung!''


''Phải.'' Vẫn là câu trả lời cũ, Thôi Tuyết Cảnh không nhìn đến tâm tình kích động của Diệp Vũ Trung mà chỉ nhàn nhạt trả lời, cứ như những gì cô đang nói hoàn toàn không liên quan đến nàng.


Một mặt Diệp Vũ Trung không khống chế được tức giận của chính mình, mặt khác cô cũng không nhịn được nước mắt đang chờ chực tuông rơi, một giọt, hai giọt, từng giọt từng giọt nước mắt trượt dài trên má cô, nhỏ xuống nền nhà dưới chân Thôi Tuyết Cảnh.


Thôi Tuyết Cảnh cúi đầu nhìn những giọt lệ nóng bỏng, nhưng gương mặt trước sau vẫn giữ vững bình tĩnh.


''Để em chịu khổ rồi.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.


Diệp Vũ Trung kinh ngạc, dùng đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn nàng.


''Nhưng tôi có thể làm gì đây?'' Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Nếu khi xưa Tề Thấm Khải không đối xử với em trai tôi như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện này.'' Nàng chắc chắn sẽ buông tay.


Diệp Vũ Trung căm phẫn nhìn cô với dáng vẻ 'Tôi mới là kẻ vô tội':


"Đủ rồi!'' Cô lớn tiếng quát Thôi Tuyết Cảnh, ''Chị làm ơn hãy thu hồi lại vẻ mặt giả tạo đó của chị đi. Chị thật sự làm vậy chỉ vì em trai của chị sao? Nếu tôi nhớ không lầm, sở dĩ Tề Thấm Khải đối với em trai chị như vậy là bởi vì em trai chị đã bắt cóc tôi, còn muốn giết tôi không phải sao? Chị hãy nghĩ kỹ cho tôi, kẻ khởi xướng tất cả là người nhà họ Thôi các người. Còn nữa, chị trả thù Tề Thấm Khải như vậy, e rằng còn là vì dã tâm của chị nữa, không phải sao?'' Thế lực trong giới xã hội đen của Thôi Tuyết Cảnh và Tề Thấm Khải hoàn toàn lực lượng ngang nhau, dành địa bàng, dành thế lực, lật đổ đối phương, những chuyện như vậy trong giới xã hội đen là bình thường đến không thể bình thường hơn.


Nếu đơn thuần là vì Thôi Dật báo thù, Thôi Tuyết Cảnh cũng không nhất thiết phải ẩn mình trong suốt hai năm qua.


''Em thật sự không nhớ?'' Thôi Tuyết Cảnh không phẫn nộ, mà chỉ tiếc hận lắc đầu một cái, ''Tiểu Dật quả thật đã bắt cóc em, nhưng mà, Vũ Trung, em không nhớ rõ sao? Lúc Tiểu Dật nhốt em lại, tôi đã dắt em trốn thoát. Nếu không phải do tôi cố tình thả, em có thể dễ dàng chạy thoát vậy sao? Hơn nữa, khi đó em không ghét tôi như bây giờ... Thậm chí, em còn có chút yêu thích tôi.''


Diệp Vũ Trung nhớ tới Chu Vy từng nói với cô, Thôi Tuyết Cảnh đã từng cố ý thả cô đi. Nhưng khi đó rốt cuộc là tình huống như thế nào, thì cô đã hoàn toàn quên mất, Chu Vy cũng không hề nói rõ. Thôi Tuyết Cảnh còn nói cô từng thích nàng, cái này... Không khỏi quá giật mình đi..., nhưng mà thoạt nhìn cũng không giống bịa đặt...


''Sao tôi có thể yêu thích chị?''


''Em đã biết tôi sắp xếp thân tín bên cạnh Tề Thấm Khải, mà qua lâu như vậy Tề Thấm Khải cũng không phát hiện ra, nói như vậy chắc em đã hiểu bây giờ em nên trở về bên cạnh ai rồi chứ?'' Thôi Tuyết Cảnh không trả lời câu hỏi của cô, nàng đứng lên, bước tới trước cửa kính vừa nhìn mặt trời trên cao vừa nói.


''Chị muốn tôi phải làm sao?'' Diệp Vũ Trung bất đắc dĩ hỏi, Thôi Tuyết Cảnh có thể giấu diếm Tề Thấm Khải lâu như vậy, thậm chí cho dù nàng đứng ngay trước mặt Tề Thấm Khải, Tề Thấm Khải cũng không biết nàng chính là Thôi Tuyết Cảnh. Điều này thôi cũng đủ thấy được, Thôi Tuyết Cảnh có bao nhiêu đáng sợ, lòng dạ có bao nhiêu sâu. Diệp Vũ Trung hiện tại không còn lựa chọn nào khác.


''Em không cần lo lắng, tôi sẽ không cố tình giữ em lại. Tôi chỉ muốn nói cho em biết, đừng tự cho rằng mình thông minh tính mưu toan cái gì khiến tôi mất hứng.''


Diệp Vũ Trung trầm mặc.


''Em chuẩn bị đi, bản hợp đồng lần trước Neils đưa cho em phiên dịch, đã dịch xong chưa?'' Thôi Tuyết Cảnh xoay người hỏi cô, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết nhìn thẳng vào cô.


''Sắp xong.'' Diệp Vũ Trung trả lời.


''Vậy thì tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn em tới bàn công việc với Tề Thấm Khải, hi vọng đến lúc đó, em không phạm sai lầm gì.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.


Diệp Vũ Trung giận dữ, nhưng cũng đành bó tay hết cách, cô tàn nhẫn dùng đôi mắt ai oán nhìn Thôi Tuyết Cảnh, sau đó quay về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.


Phòng khách lại một lần nữa được khôi phục sự yên tĩnh, Thôi Tuyết Cảnh quay nhìn cửa phòng đóng chặt của Diệp Vũ Trung hồi lâu.


Đúng vậy, làm sao em có thể yêu chị đây? Chị đối xử như vậy với em, gần như phá huỷ cuộc đời của em, em không hận chị đã là may mắn lắm rồi, sao có thể yêu thích chị? Thôi Tuyết Cảnh nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Diệp Vũ Trung khi hỏi, ''Sao tôi có thể yêu thích chị?'', thì trong lòng nàng bỗng dân lên một cảm giác chua xót, tâm đau đến không thể nói thành lời.


Một lát sau, nàng cũng quay về gian phòng của mình, bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp trong kế hoạch.


Thư Kiệt không hiểu vì sao mấy ngày nay Tề Thấm Khải luôn hồn bay phách lạc, tinh thần và dáng vẻ uể oải đến lạ thường. Mấy ngày nay nàng về Tề gia ở, không về nhà riêng, chẳng lẽ là muốn chuyển về đây sống?


Bây giờ, Thư Kiệt đang quan sát Tề Thấm Khải một tay chống cằm, hiển nhiên đã thất thần rất lâu, yên lặng thở dài trong lòng.


Hồi lâu sau, Thư Kiệt đành phải gõ gõ lên cánh cửa đã mở từ lâu, ra hiệu anh có việc tìm nàng.


Tề Thấm Khải nghe thấy tiếng gõ cửa bèn quay đầu lại, ''Thư Kiệt, có chuyện gì?''


Thư Kiệt bước vào trong nói với nàng, ''Tề tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của Neils tiên sinh, ông ta nói nếu ngài không có vấn đề, vậy thì cho ông ấy một cái hẹn để ký kết hợp đồng hôm nọ. Hình như.... Phiên dịch viên... Phiên dịch viên bên họ đã dịch xong hợp đồng, chỉ cần hai bên cẩn thận đối chiếu hợp đồng, không có thay đồi gì, thì có thể ký hợp đồng.'' Thư Kiệt đang nói đến phiên dịch viên thì hơi dừng một chút, vì phiên dịch viên là Diệp Vũ Trung, anh lo sẽ khiến Tề Thấm Khải nhớ đến hồi ức thống khổ kia.


Tề Thấm Khải mím môi suy nghĩ một hồi, ''Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ điện thoại trả lời.''


Thư Kiệt gật đầu, không có gì liền chuẩn bị đi ra ngoài.


Tề Thấm Khải đột nhiên gọi anh lại, ''Mấy ngày nay, Doãn Diệc có động tĩnh gì không?''


''Nếu tôi nhớ không lầm thì điều tra được, xế chiều hôm nay vào lúc ba giờ, cô ta sẽ đáp máy bay về quốc nội.''


''Một mình?''


Thư Kiệt gật đầu, ''Một mình.''


''Tôi biết rồi.'' Tề Thấm Khải gật gù,, tựa hồ đang toan tính gì đó, ''Lá thư đó còn ở chỗ anh chứ? Gần đây có ai khả nghi muốn đoạt lại bức thư không?''


Nói đến lá thư đó, Thư Kiệt tràn đầy tự tin, ''Ngài yên tâm, lá thư đó là do tôi tự mình bảo quản, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Cứ coi như Chu Vy mang thiên binh thiên tướng đến, cũng đừng hòng cướp nó đi.'' Không những vậy, anh còn bảo quản mấy cái áo lót khiêu gợi của Chu Vy rất kỹ.


''Đừng lơ là.'' Tề Thấm Khải bồi thêm một câu, lá thư đó rất quan trọng.


''Dạ.''


Sau khi Thư Kiệt rời khỏi phòng, Tề Thấm Khải nhìn đồng hồ, nàng suy nghĩ một lúc, rồi cầm lấy áo khoác cùng túi bước ra ngoài.


''Đại tiểu thư ngài muốn đi đâu? Tôi đưa ngài đi.'' Thư Kiệt thấy Tề Thấm Khải ăn mặc chỉnh tề còn cầm theo túi bước xuống cầu thang, dường như muốn ra ngoài.


Tề Thấm Khải vừa xuống lầu vừa nói, ''Không cần, tôi tự mình lái xe được rồi.''


''Nhưng Đại tiểu thư, mắt của ngài...'' Thư Kiệt có chút chần chờ, hai năm về trước sau khi được giải phẫu, đôi mắt của Tề Thấm Khải không còn bất chợt mất đi thị lực, nhưng khối máu trong não vẫn còn chưa được lấy ra hoàn toàn, chỉ có thể chờ nó tự tan. Dưới tình huống này, thị lực của Tề Thấm Khải kém hơn so với người bình thường, tốt nhất là không nên lái xe. Thư Kiệt chỉ lo nàng sẽ xảy ra chuyện, trong lòng vẫn rất lo lắng.


''Tôi không sao. Anh ở nhà bảo vệ cho tốt, lúc tôi không ở nhà, người của Chu Vy rất có thể sẽ đến.'' Tề Thấm Khải quay sang nói với những tên thủ hạ khác, ''Các người nhớ phải tuần tra cẩn thận, nếu như lá thư đó bị mất thì liệu hồn đó.'' Tề Thấm Khải nói xong những lời hung ác thì liền bỏ đi.


Hai hàng lông mày Thư Kiệt cau lại, Đại tiểu thư, hình như đang rất không vui.


Anh nghĩ rồi nói với mấy tên thủ hạ, ''Đại tiểu thư nói gì các người cũng đều nghe thấy hết rồi, đề cao cảnh giác một chút. Thư mất thì ai cũng không có kết quả tốt!!"


Tề Thấm Khải một thân một mình lái xe từ Tề gia thẳng ra đường cao tốc, cuối cùng chạy về hướng sân bay. Sau khi nàng dừng xe xong thì một thân một mình hòa vào dòng người ở sân bay.


Chen qua tầng tầng lớp lớp người mới đến được nơi đón hành khách xuống máy bay.


Một lát sau, Doãn Diệc đang đeo một cặp mắt kính mát, tóc quăn dài xõa trên vai, ăn mặc thời thượng bước ra từ cổng sân bay. Sau khi thấy nàng, Tề Thấm Khải hòa vào vòng người, lặng lẽ theo sau Doãn Diệc.


Sau khi Doãn Diệc leo lên taxi, Tề Thấm Khải cũng vội vàng leo lên xe đuổi theo.


Tề Thấm Khải trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với xe taxi của Doãn Diệc, hết sức chuyên chú cẩn thận theo sát chiếc xe phía trước. Sau hơn một giờ lái xe, Tề Thấm Khải theo taxi đến nơi ở của Doãn Diệc.


Sau khi Doãn Diệc xuống xe, liền đi vào một khu dân cư, Tề Thấm Khải đậu tấp vào lề, bên dưới một thân cây rất lớn, nhưng tuyệt nhiên lại không xuống xe mà ngồi mãi bên trong.


Màn đêm buông xuống, Tề Thấm Khải vẫn ngồi trong xe. Nàng đang hút thuốc, làn khói xám lượn lờ quanh quẩn trong xe, nàng kéo cửa sổ xe xuống để gió đêm lùa vào trong xe, làn khói xám bên trong xe lập tức bị gió cuốn đi, chỉ để lại một mùi thuốc lá nồng đậm.


Tề Thấm Khải nhìn đồng hồ đeo tay, kim giờ đã chỉ đến số chín, nàng thu tay về, sau khi hút xong hơi thuốc cuối cùng rồi mới dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ lái xe rời đi.


Doãn Diệc đứng bên bệ cửa sổ nhìn xe của Tề Thấm Khải lẳng lặng khuất sau màn đêm. Trên đường về nàng đã phát hiện xe của Tề Thấm Khải chạy theo phía sau, tuy rằng Tề Thấm Khải vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng Doãn Diệc vẫn nhận ra được. Nàng không hiểu tại sao Tề Thấm Khải phải theo dõi nàng, cũng không hiểu tại sao đã đến rồi mà Tề Thấm Khải lại không xuống xe, thậm chí còn ở trong xe hơn năm tiếng đồng hồ. Doãn Diệc nhiều lần muốn xuống chất vấn nàng, nhưng mỗi lần đều tự khắc chế được bản thân.


Nhiều lần mở lời đều bị Tề Thấm Khải cự tuyệt khiến nàng không dám quá kích động. Nàng không muốn Tề Thấm Khải càng căm ghét nàng hơn, nàng chỉ muốn Tề Thấm Khải yêu nàng, vì lẽ đó khi còn chưa biết Tề Thấm Khải muốn làm gì, nàng chỉ có thể yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Tề Thấm Khải.


Nếu Tề Thấm Khải đã muốn tới tìm nàng, thì nàng cũng không cần phải nóng lòng. Tề Thấm Khải chắc chắn sẽ trở lại.


Doãn Diệc thu hồi tầm mắt, rời khỏi bệ cửa sổ.