Càng Chơi Càng Lớn

Chương 62: Quen Thuộc




Editor: Esley


Những người tại đương trường, ngoại trừ Tề Thấm Khải và Thư Kiệt, ai cũng cho đây là một câu giới thiệu bản thân quá đỗi bình thường, vì vậy vẻ mặt ai cũng không có lấy một tia biến hóa.


Trước đó bởi vì Diệp Duệ luôn cúi đầu đứng phía sau Neils, nên Tề Thấm Khải chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cô, thế nhưng bây giờ cô lại đứng ngay trước mặt nàng, gương mặt tưởng chừng như thân quen lại quá đỗi xa lạ kia cũng đủ khiến nàng hoảng sợ. Tay nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt nhìn trân trân gương mặt ngây ngô không hiểu gì của Diệp Duệ.


Vũ Trung...người này là Vũ Trung.


Trong trí nhớ của nàng, dung mạo giống nhau...ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.


''Vũ Trung...'' Tề Thấm Khải hầu như mất luôn khả năng tự khống chế bản thân, lẩm bẩm một mình, hoàn toàn quên mất nàng đang ở nơi công cộng, hơn nữa nàng còn đang nghênh đón một khách hàng lớn.


Tuy rằng Thư Kiệt cũng kinh ngạc không thua kém gì Tề Thấm Khải, nhưng anh vẫn còn biết xử sự theo lý trí, anh vừa nhìn thấy Tề Thấm Khải như quên mất mình là ai, thì vội lên tiếng, ''Vậy cuộc đối thoại giữa chúng tôi và Neils tiên sinh đây phải làm phiền Diệp tiểu thư.'' Thư Kiệt mỉm cười nhưng ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Duệ, anh cũng muốn thốt lên, thật sự rất giống! Cứ như là cùng một người vậy.


Tề Thấm Khải vừa nghe anh ta nói vậy thì mới miễn cưỡng hồi tỉnh lại, lý trí cũng dần khôi phục lại bình thường. Trong lòng nàng thật sự có vô số nghi vấn và cảm xúc. Thế nhưng hiện tại ở trước mặt nhiều người như thế này, lại còn bị vướng vị khách quan trọng Neils nên nàng chỉ có thể cố gắng đè nén những súc động trong nội tâm xuống. Thư Kiệt hơi nhíu mày nhìn về phía nàng, Tề Thấm Khải hiểu anh ta đang cố nhắc nhở nàng điều chỉnh lại tâm tình, nàng mỉm cười nói, ''Thư Kiệt nói rất đúng, cuộc hợp hôm nay phải làm phiền Diệp tiểu thư giúp chúng tôi đàm phán với Neils tiên sinh.''


Diệp Duệ đối với sự khách khí và tôn trọng của hai người này có hơi kinh ngạc, nhưng cô bất quá chỉ cho rằng Tề tổng là một người rất hiểu lễ nghĩa, làm việc luôn tỏ ra khách khí, cũng không khiến cô quá mức bận tâm trong lòng.


Sau màn chào hỏi nhờ tài thông dịch của Diệp Duệ mà cuộc hợp đơn giản được chính thức diễn ra một cách suông sẻ. Tề Thấm Khải cũng không hề có yêu cầu nào xảo trá tai quái gây khó dễ cho cô, nhưng không biết cô có bị ảo giác hay không, nhưng cô luôn có cảm giác vị tổng giám đốc xinh đẹp kia, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đầy khó hiểu chăm chú quan sát đánh giá cô trong suốt cuộc hợp. Sở dĩ cô hoài nghi ánh nhìn đó bởi cô chợt phát hiện một chút tình ý trong đôi mắt đó.


Thật vất vả Diệp Duệ mới vượt qua được cuộc hợp dài lê thê này. Cô đang âm thầm vui mừng vì rốt cục cũng có thể thoát khỏi áp lực công việc. Đúng lúc này cô tuyệt đối không ngờ rằng, vị Tề tổng thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại luôn mang đến cảm giác sợ hãi cho người khác, như một mỹ nhân rắn rết kia, sau khi tiễn xong ông Neils thì lập tức kêu cô nán lại.


''Diệp tiểu thư xin dừng bước.'' Thư Kiệt nói với theo.


Diệp Duệ vừa định đi theo Neils rời khỏi phòng thì bị kêu lại nên hơi sững sờ, Neils cũng lập tức dừng bước lại, nghi hoặc nhìn bọn họ.


Diệp Duệ bị chỉ đích danh liền hỏi, ''Tôi sao?''


''Phải.'' Thư Kiệt nói, ''Liên quan tới cuộc hợp với Neils tiên sinh lần này, Tề tổng của chúng tôi có một số chuyện muốn bàn bạc riêng với Diệp tiểu thư, hi vọng ngài có thể tạm thời nán lại một lúc.''


Diệp Duệ cảm thấy rất kỳ quái, không phải vừa rồi hợp rất suông sẻ sao? Lẽ nào vị Tề tổng kia không được hài lòng? Cô len lén liếc nhìn Tề Thấm Khải thì phát hiện nàng cũng đang nhìn cô, lúng túng trong nhất thời khiến cô vội dời tầm mắt sang hướng khác, ''Ừm...được.''


Diệp Duệ nói với Neils vài câu bằng tiếng Đức, Neils hiển nhiên đồng ý, trước khi đi anh ta còn cố ý nán lại nhìn Diệp Duệ một lúc. Diệp Duệ không cảm thấy có gì khác thường nhưng biểu hiện đơn giản đó đều bị Tề Thấm Khải thâu hết vào đôi mắt sắc bén.


Sau khi Neils rời khỏi, Tề Thấm Khải cũng không nói gì, ưu nhã một mình cất bước quay về phòng làm việc. Diệp Duệ đối với người phụ nữ thâm trầm khó đoán này mơ hồ có chút kiêng kỵ, thậm chí còn có chút bối rối, Thư Kiệt nhìn bóng lưng Tề Thấm Khải, quay lại nói với Diệp Duệ, ''Xin mời Diệp tiểu thư.''


Diệp Duệ mới vừa vào văn phòng, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh đã cảm thấy trời đất quay cuồng, khi cô định thần lại thì chỉ thấy khuôn mặt yêu nghiệt mang theo địch ý nồng đậm của Tề Thấm Khải. Diệp Duệ mở to hai mắt, sững sờ nhìn người đối diện. Cô bị nàng ép sát vào vách tường, đôi tay bị tay nàng trói chặt, cường thế hùng hổ đến doạ người khiến cô vô cùng hồi hộp.


''Nói! Là ai phái cô tới đây?'' Giọng điệu Tề Thấm Khải không hề mang theo sự tức giận và thúc ép như trong tưởng tượng của cô, ngược lại là sự lạnh lùng và bình tĩnh.


''Ai phái tôi tới?'' Diệp Duệ rất nghi hoặc, cô thật sự chỉ đến đây làm tròn chức trách và công tác mà thôi. Người ta mời thì cô phải tới làm thông dịch viên, thế thôi? Người ta thường nói doanh nhân hay suy nghĩ sâu xa, nhưng e là người phụ nữ này còn suy nghĩ sâu xa hơn những người đó nữa?


''Cô không phải tên là Diệp Vũ Trung đúng không?'' Gương mặt Tề Thấm Khải vẫn bày ra thái độ lạnh lùng, nhưng Diệp Duệ nhìn ra được ánh mắt nàng như có chút lay động không hề cố định, nàng tựa hồ đang né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.


''...'' Do Diệp Duệ tập trung hết lực chú ý đánh giá biểu cảm của Tề Thấm Khải nên hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của nàng.


Tề Thấm Khải thấy cô nửa ngày cũng không thèm trả lời mà còn bày ra một bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc, khó tránh khỏi lại nhớ tới Diệp Vũ Trung. Nàng nhớ khi nàng ba lần bốn lượt mặt dày theo đuổi Vũ Trung, cô cũng có bộ dáng như vậy. Khuôn mặt này, cái tên này, ngay cả giọng cô khi phát âm tiếng Đức, tất cả những thứ này khiến tâm Tề Thấm Khải chợt nổi lên một tia hy vọng mong manh, cô gái này, có thể chính là Vũ Trung? Nếu không vì sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy?


''Tôi hỏi cô đó.'' Tề Thấm Khải nhấn mạnh thêm một lần nữa, cố gắng gây sự chú ý với người trước mặt nàng.


Diệp Duệ cả kinh, ''Tôi thật sự tên Diệp Vũ Trung, Tề tổng có ý kiến gì về tên của tôi sao?'' Trước khi cô rời khỏi nước Đức, Thôi Tuyết Cảnh đã kêu cô đổi tên thành Diệp Vũ Trung. Lúc đó cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng do Thôi Tuyết Cảnh sợ thân phận của cô với nàng bị bại lộ nên mới kêu cô đổi tên lại, để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết. Cô hoàn toàn không biết cái tên ''Diệp Vũ Trung'' này lại quan trọng đối với Tề Thấm Khải đến vậy. Nàng hỏi như vậy, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra được gì sao?


Nghĩ tới đây Diệp Duệ có hơi chột dạ, ánh mắt vội dời đi nơi khác, xem như không nghe, không biết Tề Thấm Khải đang hỏi cô những gì.


Tề Thấm Khải dùng ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Duệ đăm đăm, không phút giây nào chịu buông tha. Phản ứng của cô rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, nàng bèn nói, ''Không thể trả lời? Rõ ràng cô đang nói dối.'' Trùng hợp đến mức độ này, quả là bất khả tư nghị, nhưng nàng thật sự hy vọng, cô gái này chính là Diệp Vũ Trung. Chỉ cần cô còn sống, mặc kệ có thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn còn cơ hội ở bên cô.


Mặt Tề Thấm Khải gần Diệp Duệ trong gang tấc, chỉ cần cô khẽ động nhẹ thôi cũng có thể khiến môi cô chạm phải môi nàng. Hơi thở Tề Thấm Khải không ngừng rót vào lòng cô. Khuôn mặt trắng nõn này, đôi lông mày liễu khẽ cong kia, tuy Tề Thấm Khải rất xinh đẹp và quyến rũ nhưng nét mặt nàng lại như ẩn như hiện một loại khí chất ngang tàn, mà không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể sở hữu. Diệp Duệ thất thần trong nhất thời, trái tim nhỏ bé dĩ nhiên cũng đập nhanh hơn, cảm giác hồi hợp khiến miệng cô khô đắng, nhịn không được đành phải nuốt một ngụm nước bọt để giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng.


''Cô không tin? Tề tổng cũng hơi lo chuyện bao đồng rồi. Tôi...một không trộm hai không cướp, ba không có ý đồ không an phận gì, tại sao ngài lại có hứng thú đặc biệt với tên của tôi như vậy?'' Hoa đẹp là hoa có gai, Diệp Duệ rất rõ ràng người phụ nữ này hiện đang có vô vàn địch ý với cô, tuy rằng cô không biết vì sao nàng lại nẩy sinh địch ý với cô.


Tề Thấm Khải buông cô ra, xoay người lại, nhìn vào gương mặt cô lâu hơn một chút, thì lòng nàng lại đau thêm một phần.


''Tôi chỉ quan tâm sự an nguy của Neils tiên sinh thôi, nếu chẳng may bên cạnh ông ấy xuất hiện một người bụng dạ khó lường, thì...'' Tề Thấm Khải càng nói càng khiến Diệp Duệ tức giận.


Diệp Duệ khí thế lôi từ trong túi ra giấy chứng minh thư, đập mạnh lên bàn nói, ''Cô xem cho kỹ đi, xem tôi có phải kẻ bụng dạ khó lường như cô nghĩ không!?''


Tề Thấm Khải chậm rãi cầm lấy chứng minh thư đặt trên bàn, bên trên quả thật đề ba chữ Diệp Vũ Trung. Chỉ có điều...ngày tháng năm sinh của cô lại khác xa Vũ Trung.


''Thư Kiệt, anh ra ngoài trước đi.'' Tề Thấm Khải bình tĩnh nói với Thư Kiệt.


Thư Kiệt không biết Tề Thấm Khải lấy được tin tức gì từ tấm chứng minh thư kia, nói đi nói lại anh cũng có cả ngàn nghi vấn muốn biết về Diệp Duệ, thế nhưng Tề Thấm Khải đã lên tiếng nên anh cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.


''Lại đây.'' Tề Thấm Khải dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Duệ.


Diệp Duệ luôn cảm thấy nàng rất nguy hiểm, nhưng tựa hồ có một loại sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển cô, khiến cô phải nghe theo chỉ thị của nàng mà ngoan ngoãn tiến lại gần nàng.


''Cô....cô muốn gì...'' Lời còn chưa dứt môi cô đã bị đôi môi lạnh lẽo của Tề Thấm Khải phong bế. Diệp Duệ từ kinh ngạc dần chuyển sang giãy dụa kịch liệt, nhưng thân thể cô sớm đã bị Tề Thấm Khải ôm chặt lấy, đôi môi trước sau vẫn không có ý định buông tha cô.


Không biết là bởi vì Diệp Duệ cảm thấy giãy dụa chỉ vô dụng, hay bởi vì cô vốn dĩ không tài nào chống cự lại được nụ hôn này, dần dần, cô nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn dịu dàng chấp nhận nụ hôn vốn dĩ không nên thuộc về cô.


Không biết qua bao lâu, Diệp Duệ cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa mở mắt ra đã thấy Tề Thấm Khải vừa hôn cô vừa rơi nước mắt, những ngọt lệ nóng bỏng chạm đến gò má cô, điều này khiến gương mặt cường thế và hung hăng nãy giờ của nàng chợt trở nên điềm đạm đến đáng yêu. Thậm chí còn khiến Diệp Duệ đau lòng.


''Xin lỗi...tôi...'' Diệp Duệ chủ động đẩy nàng ra, chậm rãi nói, ''Tuy tôi không rõ vì sao cô lại rất có hứng thú với tên của tôi, cũng không rõ vì sao cô phải....cô lại hôn tôi...'' Diệp Duệ dừng một chút, ''Nhưng nhìn cô thương tâm như vậy, có phải tôi khiến cô nhớ đến một người nào đó không?''


Tề Thấm Khải cũng ý thức được bản thân nàng đã có chút thất thố, nàng vội quay lưng lau đi những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi. Cho dù ông trời có ban cho nàng một Diệp Vũ Trung giống như người yêu đã khuất của nàng, thì người này vĩnh viễn cũng không phải Diệp Vũ Trung của hai năm trước, loại cảm giác tuyệt vọng này cũng đủ khiến nàng tan nát cõi lòng, bất luận ai gặp phải trường hợp này cũng sẽ có cảm nhận như nàng. Huống hồ cho dù nàng có cố kiên cường hơn nữa, hay cố gắng mạnh mẽ đến đâu thì nàng bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ....có khát vọng muốn được yêu thương.


''Tại sao phải nói xin lỗi?'' Sau một hồi, Tề Thấm Khải mới bình phục lại tâm tình.


Diệp Duệ cụ thể cũng không nói ra được lý do, cô chỉ có thể miễn cưỡng nói, ''Tôi...có phải tôi đã khiến cô nhớ lại những ký ức không vui?''


''Không phải như cô nghĩ đâu.'' Tề Thấm Khải nhẹ giọng nói, có chút mất tập trung, ''Quên đi, cô về đi.'' Câu cuối cùng của nàng còn nhợt nhạt mang theo một tiếng thở dài và sự tiếc nuối.


''Tôi...'' Diệp Duệ còn muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại sợ nàng tưởng cô nghĩ ai cũng mê mình thì khổ, vội cầm lấy chứng minh thư, ''Tạm biệt.''


''Chờ một chút.'' Diệp Duệ mới vừa đi tới cạnh cửa đã bị Tề Thấm Khải gọi lại. Diệp Duệ quay đầu lại, vẻ mặt ngây ngốc này lập tức khiến Tề Thấm Khải nhớ tới lần đầu gặp gỡ Diệp Vũ Trung, lúc đó cô cũng trông như thế này.


''Vừa nãy, là nụ hôn đầu sao?'' Tề Thấm Khải tà ác hỏi.


Diệp Duệ vừa nghe xong thì mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, không biết đây có phải là nụ hôn đầu của cô hay không, nhưng chí ít đây là nụ hôn đầu trong trí nhớ hiện tại của cô. Những người bị mất trí nhớ như cô chính là những người đáng thương như vậy. Nghĩ tới đây cô chỉ tỏ ra một chút ngượng ngùng và do dự, cũng không nói gì thêm mà lặng lẻ rời khỏi phòng.


Tề Thấm Khải im lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên khi nàng hôn Vũ Trung, nàng đã từng trêu chọc hỏi Vũ Trung, ''Không phải là nụ hôn đầu tiên đi?''


Có thể vào lúc ấy Vũ Trung thật sự đã chịu quá nhiều ủy khuất nên mới khóc lớn lên như một đứa trẻ. Thực sự là rất đáng yêu.


''Mới có vậy mà em đã khóc rồi, ''đêm đầu tiên'' phải biết làm sao bây giờ?''


....


Nàng nhớ tới, lúc đó mặt nàng thật sự rất dày nên mới dám nói với cô như vậy.


Chỉ đáng tiếc, những điều này đã sớm hóa thành những hồn ức tuyệt đẹp, trôi qua không bao giờ trở lại. Tề Thấm Khải nhớ tới Diệp Duệ, tên của cô giống, dung mạo của cô giống, cô còn biết cả tiếng Đức, chỉ cần ba điểm này thôi cũng đủ khiến nàng hoài nghi cô là gian tế do Thôi Tuyết Cảnh phái tới. Dù sao cô gái này cũng rất kỳ lạ.


''Thư Kiệt, anh giúp tôi đi điều tra một chút về tất cả mọi hồ sơ có liên quan đến cô gái 'Diệp Vũ Trung' kia. Phải nhanh một chút!'' Tề Thấm Khải nắm chặt tay, Vũ Trung, rốt cuộc có phải là em hay không? Em khiến tôi rơi vào bể khổ sâu vạn trượng, nếu như thật sự là em...cầu xin em, cầu xin em đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.


Nàng suy nghĩ một hồi thì lập tức bắt máy gọi một cú điện thoại đến tìm trợ lý của Neils, ''Tôi muốn xin ông đổi phiên dịch viên khác.''


Rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai đã tới...


''Tề Thấm Khải, tôi muốn gặp cô.'' Diệp Duệ nói mà như hét bên đầu dây bên kia của điện thoại, ''Cô dựa vào cái gì mà kêu Neils tiên sinh đổi tôi!!!''


Tề Thấm Khải uống một hớp cà phê, nhàn nhã đặt cốc xuống, không nhanh không chậm nói, ''Tôi thích vậy.''


Câu trả lời đê tiện đến hết chỗ nói! Diệp Duệ bức bối cúp điện thoại, vừa tức giận vừa bất bình gọi về Đức tố cáo với Thôi Tuyết Cảnh. Lúc này tại nước Đức chỉ mới là hừng đông. Thôi Tuyết Cảnh thật vất vả lắm mới lim dim ngủ được một lát, kết quả lại bị một cú điện thoại của Diệp Duệ làm cho cơn buồn ngủ tiêu tan không còn tung tích. Nàng nhắm hai mắt lại, mệt không tả nổi, vỗ về thái dương, nhíu mày hỏi, ''Rốt cuộc là ai lại muốn làm vậy với em? Em chọc giận ai sao?'' Nàng cũng không biết ông chủ lớn người Đức của Diệp Duệ sẽ hợp tác cùng Tề Thấm Khải.


''Tề Thấm Khải! Người phụ nữ xấu xa đó tên là Tề Thấm Khải!!!'' Thiệt thòi cô còn thương cảm nàng, hóa ra nàng chỉ giả bộ đáng thương!


Cô vừa nói liền khiến bao tâm tình buồn bực của Thôi Tuyết Cảnh vơi đi hơn một nửa, ''Tề Thấm Khải?''


''Phải, chị biết cô ta sao?''


''Có từng nghe qua.'' Thôi Tuyết Cảnh đúng là đang rất thoải mái nói, ''Cô ta... Giữa các người xảy ra chuyện gì?''


Diệp Duệ mang những chuyện đã xảy ra nói hết một lần, ý cười trên môi Thôi Tuyết Cảnh càng nồng đậm hơn. Nàng biết, nếu Diệp Duệ muốn về nước, một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp lại Tề Thấm Khải, cho nên nàng mới đặc biệt sắp xếp cho Diệp Duệ đổi tên lại thành Diệp Vũ Trung, mục đích chỉ có một....chính là hành hạ Tề Thấm Khải...


''Đừng lo lắng, mấy ngày nữa chị cũng phải về nước, em cứ an tâm đợi đi. Về phần Neils tiên sinh, hẳn là sẽ không răm rắp nghe theo lời Tề Thấm Khải như vậy...''


Sau khi cúp điện thoại, Thôi Tuyết Cảnh trở nên trầm tư hơn, không biết nàng lại muốn lên kế hoạch gì, một hồi lâu nàng mới quay về giường. Trước khi nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng của Thôi Tuyết Cảnh chính là, tôi ngược lại muốn xem xem, em yêu Diệp Vũ Trung sâu đến cỡ nào....?


Bên này đêm đã khuya, bầu trời đêm thâm trầm đến lợi hại, nhưng còn bên kia, mặt trời chỉ mới vừa ló ra khỏi chín tầng mây. Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi...


Đôi lời: Ta nói chưa thấy ai đê tiện như Chế tề, hôn con người ta đã cái đuổi việc luôn, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát gì đâu á :v


000X-