Khi tới cửa, bỗng có một thằng con trai chạy xô vào nhà tôi. Lại còn chạy hồng hộc như thằng bệnh vậy.
Cốp
Chưa cả hiểu cái quái gì thì tôi đã đập đầu vào chậu cây trước cửa. Đau điếng đến mức dường như đầu tôi đang bị vỡ ra. Tôi lồm cồm bò dậy, quát một tràng dài ngoằng:
- Mày có mắt không hả thằng kia? Mắt mày để đằng sau gáy à? Tao đi thế này mà mày vẫn còn va vào tao à?
- Ơ, xin lỗi. Tại tôi không đeo kính. Xin lỗi...
- Ờ, vậy lần sau nhớ đeo vào.
Cậu ta có tóc màu nâu, môi mỏng, da trắng bóc không thua gì con gái. Tự nhận ra, thằng cha này có làn da trắng vãi. Không biết nó có đi tắm trắng hay bôi kem không ta?
-Khoan, làm quen được chứ. - Lúc này, cậu ta mới đứng dậy, rút trong túi ra một cặp kính gọng kính, vội vàng đeo vào. Cậu ta cười, chìa tay ra:
- Chào cậu!
Tay cậu ta vẫn dứ dứ trước tôi. Từ chân đến đầu cậu ta chả có gì đặc biệt cả. Sơ mi trắng, có phần hơi xộc xệch. Quần vải đen, giầy converse đen. Trên cổ có đeo một chiếc headphone màu xanh dương. Có vẻ cha này rất yêu âm nhạc đấy!
- Không.
Nụ cười trên mặt cậu ta tắt ngúm. Tôi tiếp:
- Có gì đặc biệt à? Tôi đi đây.
Và tôi xoay người đi luôn, không quên ném cho cậu ta một cái lườm khinh bỉ rồi bước ra ngoài. Vừa đi vừa rủa thầm, cái ngày gì mà xui xẻo dữ vầy?
Ơ, nhưng thằng đó, sao mình thấy quen quá. Mái tóc nâu bồng bềnh...
Tóc nâu?
Là Gia Bảo?
Tự dưng da gà tôi dựng hết lên. Thằng đó là Gia Bảo á?
Một hôm ta đi với nhau. Mưa rất nhiều và rất lâu...
- Alo?
-...
- Tao sẽ tới. Chờ chút.
Là con nhỏ Dung gọi. Nghĩ lại thì nó luôn gọi vào những dịp đặc biệt như sau: Hôm tôi bị gãy chân thì nó kêu tôi đi đón nó vì xe nó hỏng. Khi tôi bị khản giọng, cổ họng sưng vù thì con bé lại rủ đi nhốc kem dâu. và vô vàn, vô vàn những điều khác.
Như hôm nay chẳng hạn, tôi bỏ nhà đi thì nó lại gọi tôi đi chơi. Đấy, thấy chưa? Nó luôn là một con bạn rất đặc biệt, đặc biệt tới nỗi, lúc nào nó cần đến tôi là tôi gặp nạn ngay. Khắc tinh đây rồi.
Chụp chiếc headphone vào tai, bật loa thật to và nghe những bài buồn nhất. Thói quen của tôi là vậy!
“Một hôm ta đi với nhau... “
Tôi rút điện thoại, gào một tràng vào máy:
- Mày gọi đệch gì mà nhiều thế con điên kia, gọi một cuộc thôi là tao biết rồi.
- Tao sợ mày lại kiếu nên gọi lại cho chắc ăn. Thôi, tao cúp máy đây, từ nãy đến giờ gọi cho mày làm tao tốn tiền điện thoại quá.
Nói xong, nó cúp máy luôn, không cho tôi một phút, à không chỉ nửa phút thôi để bùng nổ cảm xúc gì cả.
Thấy chưa? Nó ki bo keo bẩn thế cơ mà. Đồ kẹt sỉ, tốn mấy nghìn điện thoại mà không để người ta xả cơn tức này chứ? Tao sẽ bóp cổ mày đấy Dung.
À, lí do mà tôi biết có người gọi trong khi đang nghe nhạc hết cỡ là nhờ chức năng rung của điện thoại. May là để điện thoại rung chứ không Dung nó bấm mòn máy vẫn chưa thấy tôi nghe điện thoại.
Sau một hồi cuốc bộ mất hơn mười lăm phút, tôi đã đứng trước quán kem bơ ruột của Dung. Quán không hề có tên, hay nói chính xác là có đúng một cái biển đóng bằng gỗ có sơn chữ màu xanh lá “ Kem bơ cô Linh “. Nhưng thực chất là chả có ai quan tâm đến tên của quán này, vậy cái biển có cũng nhưng không mà thôi.
Quán rất nhỏ, chỉ có tầm gần chục cái bàn nhưng lúc nào cũng đông nghịt khách. Trước cửa quán là một giàn nho con con, bên dưới giàn nho là một chiếc bàn con con. Trong chiếc bàn con con là con nhỏ Dung và Phương ú đang ngồi chờ kem, nhưng chúng nó không hề nhỏ nhỏ con con chút nào.
Tôi ngán ngẩm lắc đầu, sao ông trời lại phân ra người béo, người gậy vậy? Tôi thì gầy rom, còn hai đứa kia thì toàn mỡ với thịt. Ngồi giữa hai tụi nó chả khác nào bánh mì kẹp thịt, nên tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh con Phương ú vậy, cho hai con béo này ăn thật nhiều vào, xong thì cho chúng nó lăn cũng được.
- Làm gì tới trễ vậy? Đồ Rùa bò!- Phương trề môi.
- Đến sớm lắm rồi đấy! Mày nghĩ tao đủ rảnh để đi à? - Tôi quay sang lườm con Phương ú.
- Thôi nào. Thôi nào. Chúng ta đến đây để ăn kem mà? - Dung phân trần, xoa dịu hai cặp mắt nảy lửa sắp đốt cháy quán của tôi và Phương ú.
- Kem bơ của hai bạn đây. - Cô chủ quán đặt phần kem bơ xuống bàn, với giọng Huế rất ư là dịu dàng.
Tôi mỉm cười:
- Vâng.
- Em có ăn thêm không, à, nhưng chắc bằng này kem đủ cho ba đứa ăn rồi còn đâu? Hai bạn gọi mười cốc, nhưng cô miễn phí thêm hai cốc. Chúc mấy đứa ngon miệng nha. - Cô cười tươi hơn, và cầm khay không đi vào.
- Dạ? - Tôi trố mắt, nhìn xuống bàn...
Má ơi, mười hai cốc kem bơ...
Mười hai cốc lận? Đúng là trâu bò mà, cái lũ này, dạ dày không đáy sao?
- Dạ, em cảm ơn. - Dung và Phương ú đồng thanh.
Ngay tắp lự, hai chúng nó vơ ngay hai cốc kem bơ, mỗi tay một thìa, xúc một miếng kem to tướng bỏ luôn vào mồm. Chậc! Đúng thật là, hết nói nổi với lũ này mà...
Tôi chỉ biết nín lặng lấy kem bơ về phía mình, xúc từng thìa một ăn ngon lành. Kem bơ ở quán này ngon hết sảy, ngon hơn cả kem dâu nữa. Vừa ăn vừa trầm trồ. Tôi ăn hết nửa cốc kem bơ thì hai đứa kia, mỗi đứa đã ăn hết hai cốc. Má ơi, nhìn chúng nó ăn hùng hục như trâu đã phát sợ rồi. Tôi nói:
- Chúng mày thi ăn kem nhanh nhất à?
Dung ngẩng lên, nhìn tôi, nói:
- Ông... úng ao ịnh em em ơ uán ày on ế ào ôi, ai ờ ó on uá...
Tôi có thể tạm dịch là: Không, chúng tao định xem kem bơ ở quán này ngon thế nào, ai ngờ nó ngon quá.
Dung lại cắm cúi ăn. Và tôi chỉ biết nhìn chúng nó chén no say hết cốc kem này đến cốc kem khác.Chậc, tỉ năm mới hẹn hò một lần mà khi đi thì cắm cúi ăn là sao?
Phương giơ thìa kem trước mặt tôi:
- Mày biết chứ? Tao thích thầm một thằng ở cùng lớp, nhưng nó không thích tao mày ạ...
- Vậy gọi là crush chứ gì... - Dung chẹp miệng, minh họa bằng cách... xúc một thìa kem to bự nhét vào mồm.
- Ừ,... mày có nghĩ tao nên viết một bức thư lâm li bi đát gửi cho chàng không?
Con Dung gật gù tán thưởng:
- Nên...
- Sắp tới 1/4 rồi, tao có nên tỏ tình với thằng đó không chúng mày?
- Ừ, nếu nó không chấp nhận thì đổ tội cho cá, là xong. - Dung phụ họa theo, nhưng nó phụ họa bằng cách lấy tay vỗ đùi tôi tôm tốp. Đau đến mức tôi suýt khóc.
- 1/4 năm sau nhé, bây giờ đang cuối mùa thu rồi. - Tôi nhặt hạt sạn to bự trong lời của Phương ú. Nhưng nó không để ý tới lời của tôi.
Phương xúc kem bỏ vào mồm, nói với giọng hăng say:
- Ừ hén, hay tao giả vờ uống say thật say thật say để tỏ tình với thằng đó nhỉ? Sau đó, nếu nó từ chối thì tao đổ tội là tao say rượu. Nếu thằng nào còn ho he, tao đấm cho nó gãy mũi luôn.
- Ừ, tao nghĩ nên... Ahaha... - Dung nhe nhởn.
Tôi méo hết mồm với chúng nó, hay chúng nó đang say... kem bơ nhỉ? Có thể lắm, kem ở đây ngon nhất khu phố này mà lị. Hai con bạn thân mang tên nhợn luôn làm tôi lo lắng nhất. Điển hình như bây giờ, ngay bây giờ, chúng nó đang say kem bơ đến nỗi nói lảm nhảm cái quái gì ấy.