- Này,... mau lấy chiếu hay chăn hay cái gì đó tương tự đắp kín người cô gái này vào... chút nữa học sinh sẽ tới đây đấy. 6 giờ 27 rồi, hừm, vẫn sớm. - Anh chàng kia chăm chú nhìn đồng hồ.
- Vâng! Thưa đại ca!
Mấy anh to cao kia tuân theo răm rắp, vội vàng chạy đi tìm đồ để che Hải Yến. Đấy, tôi đoán không sai mà! Anh chàng kia rõ ràng là đại boss, nói một câu thôi mà cả tụi kia đã nghe lời rồi. Chắc chắn anh ta là một nhân vật điển hình nào đấy trong ngôi trường này... Tốt nhất là không nên dây dưa vào anh ta, kẻo rước vạ vào thân!
Trung Hiếu nhìn tôi một hồi lâu, rồi day trán:
- Thành Duy, cậu có cần phải làm như vậy không?
À, anh ta tên Duy sao...
Thành Duy không trả lời, lặng lẽ châm thuốc hút. Trung Hiếu giựt điếu thuốc trên môi anh ta, vứt xuống đất, giẫm giầy lên, day day và nói với cái giọng nghiêm túc chưa từng thấy:
- Học sinh không được hút thuốc. Nếu bị các thầy trong Đoàn bắt gặp thì hậu quả sẽ...
- Cực nặng chứ gì? Câu này xưa như trái đất rồi... - Anh chàng Duy tiếp lời, nhếch môi mỉm cười. - Bảo sao mày đẹp trai mà vẫn chưa có người yêu. Lúc nào cũng lụ khụ như một ông cụ non, lúc nào cũng bày vẽ ra một tràng dài toàn nhưng nội quy ngớ ngẩn. Hừ...
Rồi anh Duy bỗng quay sang tôi:
- Em quen với bạn nữ này...?
- Vâng, tụi em cùng lớp. Bạn ấy là Hội trưởng nữ học sinh-Vương Hải Yến.
Mặt anh ta bỗng tối sầm lại, y như tôi nhắc phải kẻ thù của anh ta vậy. Híc... thế này thì tôi cũng run... anh ta không cười, mặt cứ hầm hầm như sa
- Cái gì? Vương Hải Yến? - Trung Hiếu có vẻ rất ngạc nhiên.
Ơ lạ nhỉ. Hai người đó là nữ hội trưởng và nam hội trưởng. Làm gì có chuyện chưa biết nhau. Nếu ít thì cũng từng giáp mặt nhau ki đi họp tại văn phòng Đoàn.
- Vâng... Hải Yến... lớp... lớp em... - Dung nói trong tiếng nấc.
Bây giờ tôi mới thấy Mỹ Dung lên tiếng. Nó làm tôi lo mãi, tại từ nãy đến giờ nó cứ khóc hoài. Chắc cái chết của Hải Yến làm Dung shock tới mức chỉ biết khóc và khóc.
- Vậy sao? Em có gặp em ấy trước đó sao? - Anh Thành Duy liếc chúng tôi sắc lẻm.
- Ơ,... không có ạ. Em chưa từng gặp bạn ấy hôm nay. - Tôi nói dối ngay.
- Thật chứ?
Thành Duy mỉm cười, tiến về phía tôi. Tôi cảm thấy nụ cười đó có chút gì đó... Tên này... lại định làm trò gì vậy?
- Này, đừng làm em ấy sợ... - Trung Hiếu lên tiếng đỡ cho tôi.
- Tao có làm gì đâu mà mày phải lo. Bộ con bé này là người yêu của mày hả? - Thành Duy quắc mắt.
Hóa ra anh Thành Duy cũng là một tên đểu cáng, dê già. Làm tôi cứ nghĩ hắn tốt tính lắm cơ, ra là anh chàng Duy và Trung Hiếu vẫn cùng một thuyền, cả hai đều đẹp trai, nai tơ nhưng ai biết sau tấm mặt nạ kia lại là một người hoàn toàn khác. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
- Không hẳn... - Trung Hiếu lúng túng thấy rõ. Chắc lại bị sa mạc lời đây mà. Dẫu sao thì tôi với Hiếu cũng không có quan hệ gì đặc biệt.
Cộp... cộp... cộp...
Là tiếng giày...? Lại còn bước đi khá đều nữa. Không lẽ là con ma nữ đeo hài đỏ gặp ở hành lang? Tôi nuốt nước bọt ừng ực, trán bắt đầu vã mồ hôi.
Cộp...cộp...
Tiếng giày càng gần hơn. Tôi vội nép vào sau người Thành Duy. Mặc kệ hắn là cái gì cũng được, dẫu sao là không gặp phải con ma nữ này lần nữa...
- Có chuyện gì vậy....?
Một giọng nữ cao vút vang lên. Tôi thập thò từ sau Duy, ngó ra xem là ai. Bộ trang phục quen thuộc này, áo thụng đen sì dài ngang bắp chân, giày cao cổ đen. Kính gọng đen có đính đá... Phong cách ăn mặc độc-dị-lạ này không ai khác chính là Phan An Vi Quỳnh.
Vi Quỳnh ngó lơ cái xác dưới nền gạch. Tuy cái xác đã được che bằng áo khoác nhưng vũng máu loang dài một mảng lớn. Vi Quỳnh có thể đoán ngay được cái gì đang diễn ra ở đây, mặt Quỳnh hơi chút biến sắc nhưng ngay sau đó, nó đã bình tĩnh lại được.
Bằng giọng thật dịu dàng cùng nụ cười tỏa nắng, Vi Quỳnh đã dẫn được tôi và Mỹ Dung đi, con bé kéo hai chúng tôi ra phái sau dãy nhà ba tầng đó. Rồi xong, con bé nhìn chúng tôi, hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Vương Hải Yến nhảy lầu tự tử... - Tôi trả lời.
- Thật chứ? - Vi Quỳnh hỏi vặn lại.
- Không... Cậu ta không tự tử... Cậu ta bị quỷ hãm hại... là con quỷ đeo giày đỏ...
Tôi bào chữa:
- Hài đỏ chứ không phải giày đỏ...
- Kệ bố nó là hài hay giày,... - Mỹ Dung hậm hực, mắt vẫn còn ngấn nước. - Nó đã hãm hại Hải Yến. Vậy nạn nhân tiếp theo của nó là ai? Tao, hay mày, hay là Vi Quỳnh?
- Kể lại cho tôi, mọi chuyện... - Vi Quỳnh cắt lời nói của Dung, con bé gạt gọng kính đầy uyên bác của mình lên.
- Lúc đó, khi Ngọc Mai nói chuyện riêng với Trung Hiếu thì tôi bỗng thấy có một cái bóng đen lướt qua, nó cứ bay lên, bay lên,... bay lên. Không phải chỉ mỗi mình tôi, mà rất nhiều người nhìn thấy nữa. Rồi tôi chợt thấy một bóng người lẻ loi trên lan can tần thượng. Người đó dang hai tay rộng ra, cứ kiểu như chuẩn bị bay vậy... - Mỹ Dung kể lại, mặt vẫn hơi hốt hoảng.
- Bay? Bay á? - Tôi trợn mắt.
- Rồi tôi cùng mọi người ngăn cản,... nhưng Yến dường như không nghe thấy. Cậu ấy dang tay thật rộng ra, lấy đà rồi nhảy xuống. Nhưng, một điều rất lạ là...
- Rất lạ? - Vi Quỳnh nhíu mày.
- Anh Hiếu bảo cậu ấy đã chết được vài tiếng rồi, nhưng chúng tôi còn gặp mặt và cãi nhau với cậu ấy chưa đầy 30 phút trước đó. Rất lạ, anh ấy bảo cậu ấy bị ám sát chứ không phải tự sát. Và hung thủ có lẽ là...
Nói tới đây, tôi ngập ngừng. Thực ra cũng không muốn nhắc lại bất kì từ nào về việc con quỷ đeo giày đỏ. Nhưng ánh mắt của Quỳnh đang dò xét tôi. Vậy là, một lúc sau tôi đã kể hết mọi việc không chừa một chi tiết nhỏ nhặt nào. Vi Quỳnh chỉ mỉm cười dịu dàng và gật gù ra vẻ hiểu biết. Đúng là thầy pháp có khác, cái gì cũng biết, trong khi hai đứa tôi vẫn ngu ngơ như con gà tây, hai đứa hết nhìn nhau rồi lại nhìn Quỳnh.