Diệp đi rồi...
Chỉ còn tôi thẫn thờ ngồi bó gối suy nghĩ một mình. Về cái giấc mơ kì lạ đó, là thế nào, rốt cục ý nghĩa của nó là gì? Lần trước thì mơ về Minh Lam, còn lần này thì mơ về zombie và gặp mặt một cậu con trai lạ, nhưng cậu ta có vẻ thân quen với tôi, lại còn biết cả họ tên tôi nữa. Là sao chứ? Tại sao tôi lại mơ về chúng?
“Cạch”
Tiếng cánh cửa bật mở, Ngọc Diệp bước vào. Với một cái giọng rất ư là kênh kiệu, nó nói:
- Cuộc hôn ước của chị đã được hủy bỏ. Chúc mừng!
Tôi trố mắt:
- Ồ,... Vậy sao... Vậy là chị được trả tự do rồi à?
- Ừm, cũng có thể gọi như vậy. À, em có chút chuyện, em đi trước...
Yawn, vậy là mình được trả tự do. Tôi gào lên sung sướng:
- Đi ăn thôi Diệp...
- Hả?
- Đi đi... đi ăn kem bơ, được không? Coi như mừng chiến thắng đi?
Mắt Diệp sáng rỡ khi nghe tôi nói đến hai từ “kem bơ”. Tất nhiên, con bé cũng rất thích món này không kém gì tôi. Và tôi biết được rằng, chỉ có món kem bơ mới dụ dỗ được nó quay lại mà thôi.
- Okie~ - Diệp cười. – Đi luôn bây giờ chứ?
- Ừ.
**
Đứng khuất sau cánh cửa là bà Lam và bà Hương, hai người vui mừng ra mặt. Hiếm khi bà Lam lại thấy đứa con gái nuôi của mình lại vui tới vậy, vì từ trước tới nay nó luôn là đứa trầm tính, ít nói và không thể hiểu được cái đầu lạnh của nó đang nghĩ gì.
- Vậy là, chúng ta đã đi sai đường ngay từ đầu? Đúng không? Lam Hương? – Bà Hương nói.
- Vâng, nhưng chúng ta biết sửa chữa lỗi lầm là được. Hiếm khi... – Bà Lam cười. – hiếm khi em thấy Ngọc Mai vui vẻ tới vậy. Lần đầu tiên em thấy nó cười.
- Vậy ư? Lần đầu tiên nó cười sao? – Bà Hương ngạc nhiên hỏi lại.
Lam Hương gật đầu ra vẻ đồng tình, bà kể:
- Vâng! Nó là đứa rất kì quái... Nó...
“Cạch”
- Ớ, mẹ? Sao hai người lại ở đây? – Ngọc Diệp trố mắt khi thấy cả hai bà mẹ đứng trước cửa phòng, chút bối rối thoáng qua, nhưng Diệp lại lấy được bình tĩnh.
- Không có gì đâu, chỉ là mẹ tiện đường đi qua đây thôi... – Hai bà đồng thanh chống chế, nhìn nhau rồi vội chạy đi.
Chờ hai bà đi khuất, Mai bèn lên tiếng:
- Đi chứ? Muộn rồi đấy?
- Ok! Đi thôi.
Diệp tung tăng như một đứa trẻ, Ngọc Mai phì cười trước dáng vẻ của nó, rất đáng yêu và ngây thơ, đây mới chính là con người thật của con bé. Còn những lúc thường, nó luôn làm mặt lạnh lùng và ra vẻ không quan tâm.
***
Sáng dậy, tôi cảm thấy cổ họng mình đau rát, giọng khản tới nỗi không nói được gì hết. Tôi cố nén một con ho dồn dập từ cổ họng, nhưng không nén nổi.
- Khụ khụ...
Ngọc Diệp vừa hay bước vào, thấy tôi ho, vội lôi ra chiếc khăn trắng từ trong balo của nó rồi quàng vào cổ tôi, mắng:
- Chết chưa? Ai kêu hôm qua ăn nhiều kem lắm vào, hôm nay ho khù khụ ra. Chả được cái gì!
Tôi biết nó đang lo lắng cho tôi. Như vậy tôi vui lắm.
Sau khi nói một vài chuyện và cho tôi ăn sáng, Diệp mới đi học.
Tôi nói rằng mình khỏe rồi, nhưng mẹ Lam bắt tôi nằm viện, bà nói rằng sợ những di chứng về sau. Thật tình, chỉ là ngất xỉu thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy không trời?! Sức khỏe của mình, tôi là người biết rõ hơn ai hết mà. Nhưng đành ngậm ngùi nghe lời mẹ, tôi nằm viện đến hết hôm nay vậy.
Trong phòng tôi toàn mấy ông bà già. Ngủ thì không xong với họ, vì họ toàn khua khoắng giấc ngủ của tôi. Tôi bật dậy, mang theo áo khoác và đi dạo quanh bệnh viện, đi thăm tất cả các khoa. Như vậy còn hơn cứ ngồi tự kỉ với mấy ông bà già trong phòng, phiền thấy mồ.
Gần trưa, tôi đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Hầu như chỉ có mấy ông bà già đi ra ngoài hít thở không khí. Bỗng có tiếng gọi chua loét từ phía sau lưng tôi:
- Hú... Phan Ngọc Mai, tụi tao tới thăm mày nè!
Không cần quay lại xem mặt mũi đứa dám goi cả họ tên cúng xôi của mình. Vì tôi biết cái giọng chua loát không lẫn đi đâu được chỉ có thể là Trần Mỹ Dung- đứa bạn thân nhất quả đất của tôi. Đi cùng nó là Phương phì.
Tôi ngồi xuống ghế đá, nhìn hai chúng nó đang chạy, à không, là lăn thì đúng hơn (!) Hai đứa cầm khá nhiều đồ. Vừa chạy vùa thở hồng hộc, vẫn còn mặc nguyên áo đồng phục trường Thanh Đằng, vẫn đeo thẻ học sinh, hình như chúng nó chạy tới viện luôn sau khi mới tan trường tiết ba thì phải.
- Dạo này sao mày lại nghỉ, đã thế còn nghỉ những ba ngày lận nữa. Mày biết mọi người lo cho mày như nào không?
Chưa tới nơi, Mỹ Dung đã oang oang gào. Nó vứt toẹt đồ xuống cái bàn tròn trước mặt tôi rồi hai chúng nó ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với tôi. Trong hai chiếc túi có rất nhiều đồ: cặp lồng, bánh mặn, bánh qui, ô mai... Híc, chúng mày có cần phải mang nhiều đồ tới như vầy không? Khi tao khỏe thì chúng mày không mua nhiều để tao ăn, còn khi tao ốm như này thì chúng mày mua về làm cái gì chứ?
Tôi nhăn mày, cố hắng lấy chút giọng ”trong” để nói với hai quả bom hẹn giờ sắp nổ:
- Làm gì mà ghê vậy, tao bị ốm nên nhập viện mấy hôm thôi.
- Mấy hôm? Hôm nay là ngày thứ ba rồi đó má nội ạ! Trời ơi, mày phải biết rằng cái gì liên quan tới mày là cái lũ ở lớp xô tới hỏi tao không? - Nó chống nạnh nói. -Mày đã thành hoa khôi của trường Thanh Đằng rồi đấy! Oa, toàn mấy anh đẹp trai đến hỏi thăm mày thôi. Hai hôm nay tụi tao được ngắm trai đẹp đã mắt luôn.
Mỹ Dung ôm má mơ màng, trong đầu nó chắc toàn hình ảnh của mấy oppa chứ có cái gì đâu! Phương phì phụ họa theo bằng cách gật gù, và làm điểm nhấn mạnh giọng của Mỹ Dung bằng cách... nhai bánh gấu (!) Hơ cái con kia, mua cho tao cơ mà... sao mày lại ăn chứ?
- Được rồi, tao xin lỗi mà... – Tôi nói.
- Này, giọng mày bị khàn à? Bị đau họng à? – Phương phì nhăn mày.
- Ừ... khụ khụ... – Tôi ra vẻ cái họng của tôi đang rất đau. – Tao đã phải cố gắng trả lời thật nhanh cho tụi mày rồi đấy. Nhìn cái cổ tao coi. – Nói đoạn tôi chỉ vào cái khăn trắng. – Tao đã phải quàng hai cái khăn để chống chọi với cái sự đau họng đấy! Mày thấy chưa?
- Ô, vậy sao, cho tao xin lỗi.
Mỹ Dung cuống quýt. Tôi mỉm cười, ngó mấy chiếc túi trên bàn:
- Không có gì... khụ khụ... Mà sao chúng mày mang nhiều đồ đến đây vậy? Tao đang ốm, chỉ cần mua cháo là được mà?
- Ừ... nhưng mày có biết người ta của mày lo lắng đến nhường nào không? Cậu ta mua cho mày mấy thứ ăn vặt kia đấy. Tụi tao chả mua cái gì hết...
Dung chun mũi nói. Tôi ngạc nhiên, cố lục lọi cái người mà Mỹ Dung bảo “người ta” là ai? Gia Bảo? Chắc không phải đâu. Đăng Kiên? Một người mới gặp một lần, sao biết mình là ai mà mua nhiều vầy được?
- Sao, không đoán ra được đúng không, đó là cái thằng nhóc... À, mà tao quên mịa tên nó rồi. Này Phương phì... – Mỹ Dung huých cùi chỏ Phương, thì thầm –Mày có nhớ thằng nhóc tỏ tình với Ngọc Mai gần ao sen không nhể? Nó tên gì hả mày?
Phương phì vừa nhai bánh gấu vừa thở:
- Thằng đó á? Tên nó đâu như là Ngọc Minh thì phải...
- À, à... chính là thằng nhóc họ Dương đó đó. – Mỹ Dung cười tươi, nhìn tôi ghen tị.
Khóe mắt tôi giật giật. Cái gì cơ? Thằng đó? Thằng đó mang bánh cho tôi á? Mịa, chả nhẽ nó lại đếch thấy xấu hổ khi tôi từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của nó. Ôi, công nhận mặt thằng nhóc này dày thật, dày phải bằng chục cái đít xoong cộng lại.
- Mang chúng vứt đi, hay tụi mày mang về ăn dần cũng được. Tóm lại đừng để tao thấy mấy hộp bánh kẹo này.
Phương phì vỗ tay cảm thán:
- Ù uôi, tự dưng hôm nay bạn Mai tốt bụng ghê ha. Lại có cái để ăn rồi...
- Đủ rồi đấy Phương phì. Mà này Ngọc Mai, mày chưa ăn trưa đúng không, vậy thì ăn đi này.
Dung khịt mũi, đưa cặp lồng ra trước mặt tôi:
- Là cháo trứng, của ông anh Huy của mày nấu cho đấy. Sướng ghê nha. Có ông anh nấu ăn giỏi là hạnh phúc nhất rồi còn gì. Mà anh mày đẹp trai vãi nhái, đẹp kinh dị luôn á. Mà ổng có người yêu chưa, có thể giới thiệu cho tao được không?
Tôi chỉ cười đáp lại, vui vẻ nhận cặp lồng từ tay Mỹ Dung.
Yawn, vậy là anh hai về rồi, vậy là mình không lo nấu ăn nữa. Tôi mở cặp lồng ra, một làn khói mờ mờ bay lên, cùng mùi thơm nức mũi lan tỏa ra.
- Thơm quá nha... – Phương hít hà mùi thơm, tít mắt khen.
- Chuyện... anh tao mà lại. – Tôi hếch mặt.
- Tự dưng tao cũng muốn có một ông anh trai mày ạ... – Phương nói với cái giọng ghen tị.
- Ừ, ừ... Tao biết mà... – Tôi vỗ vai an ủi Phương. - Đợi kiếp sau đi mày...
Rồi Phương trề môi, tiếp tục sự nghiệp táp bánh gấu liên tiếp vào miệng, không chuyện trò gì hết. Còn tôi vừa ăn vừa nói chuyện với Mỹ Dung. Tôi chỉ gật gù nghe cái loa phát thanh của nó, chứ cũng không đủ sức để gào theo. Chả mấy chốc, đã hơn mười hai giờ trưa, Phương phì ra vẻ tiếc nuối.
“Tiếc cái qué gì, dẫu sao nó cũng ăn hết hai túi bánh gấu, một túi bánh qui, một hộp ô mai mơ, uống hết một cốc côca cỡ lớn rồi còn đâu! Đúng là Phương phì lợn đầu thai, ăn mấy cũng không thấy no. “– Tôi thầm nghĩ.
- Tao đi về đây... Mai nhớ đi học nha! Bye bye! – Mỹ Dung xách cặp đứng dậy, vẫy tay.
- Ờ... Chào nha.
Chúng nó đi luôn. Bỏ lại bãi chiến trường cho tôi dọn.
Tôi ngán ngẩm lắc đầu, nhặt rác và ném vào thùng. Chậc, cái lũ này rốt cục đến thăm tôi hay tới ăn chực vậy?
Sau khi dọn xong xuôi, tôi nặng nề bước về phòng.