Can You Feel The Love In The Air?

Chương 1: Chỉ là giấc mơ?




Tên tôi là Phan Ngọc Mai, 15 tuổi, đang theo học tại trường THPT Thanh Đằng.

Gia đình tôi có năm người, ba mẹ và ba anh chị em: Anh hai tôi, tôi và đứa em kém một tuổi. Ba mẹ tôi luôn luôn đi công tác xa, còn anh hai thì đang học Đại học năm hai. Tôi học lớp 10, còn đứa em lớp 9.

Mẹ tôi li hôn với ba đã khoảng hơn mười ba năm. Người mẹ hiện đang sống tại nhà tôi là mẹ kế. Anh hai và em gái tôi không hề biết đó là mẹ giả vì ba mẹ li hôn khi chúng tôi còn nhỏ. Ba mang về một người vô cùng xinh đẹp, lại cực kì giống mẹ tôi, cả họ tên - Phan Thị Lan Hương, cả năm sinh. Do vậy, chúng tôi đã cho rằng đó là mẹ và chấp nhận bà ấy sống trong gia đình. Bà ấy rất tốt tính, luôn chăm lo cho chúng tôi thay cho mẹ ruột.

Tôi tình cờ nghe được cuộc cãi vã nảy lửa của ba mẹ trong bữa cơm tối. Bữa đó, chúng tôi chuẩn bị đi dã ngoại, tôi quên đồ nên quay lại lấy. Bà ấy lôi mẹ ruột tôi vào cuộc cãi vã đó, tôi đã nghe được hết tất cả. Tôi không kể cho ai hết.

Còn người mẹ hiện giờ của tôi? Bà đang sống trong ngoại ô, tại một căn nhà nhỏ nhưng cực sang trọng.

Tôi phát hiện mẹ theo dõi tôi. Tôi đã kéo bà ấy vào quán cà phê và hỏi tất cả. Bà thú nhận là mẹ ruột của tôi. Lí do li hôn là vì bà đã xô ngã người đang sống tại nhà tôi với tư cách là mẹ ruột, làm mất đi đứa con trong bụng. Vậy là ba nổi giận, li hôn với mẹ. Vậy là hết.

Sau những hôm moi tin từ bà cô luôn luôn say khướt, tôi đã phát hiện ra ba với mẹ đến với nhau không phải tình yêu mà vì sự gượng ép của hai gia đình, nếu nói yêu thì chỉ có duy nhất mẹ tôi đơn phương. Vậy nên ba luôn luôn đi với các cô gái trẻ đẹp, về muộn khiến mẹ lo lắng. Sau đó thì ba nhất quyết li hôn với mẹ để lấy người mẹ kế hiện giờ.

Mẹ kế rất hiền dịu nhưng cũng rất độc tài. Tôi nhận thấy rất rõ, cho nên tôi không ưa bà ta mấy.

****

Ít ai biết rằng, tôi là một người đồng tính, là đồng tính nữ.

Tôi phát hiện ra điều này từ ba năm trước, khi tôi còn là một cô bé học lớp 7. Tôi chỉ thích ngồi với các bạn nữ xinh xắn, và rất thích là đằng khác. Thực sự tôi không hề có cảm tình với con trai. Một chút cũng không.

Hơn một năm trước, tôi đã từng thích một bạn nữ, và bạn ấy cũng đáp lại tình cảm của tôi, tôi vui mừng lắm, nhưng mà bố mẹ không hề biết.

Bố mẹ không biết, anh trai tôi, em gái tôi cũng không hề biết tôi là đồng tính.

Thật shock đúng không?

Tôi buồn ghê lắm, vì bạn ấy đã nói lời chia tay với tôi.

***

- Chúng ta chia tay đi!

Minh Lam nói rất chậm rãi, nhưng từ nào từ nấy khá rành rọt và hơi lớn, nên cả quán quay đầu lại nhìn chúng tôi. Tôi cứ ngồi sững ra, không nói được câu nào, rồi mãi một lúc sau, tôi mới mở miệng, lắp bắp:

- Hả? Ch... Chia tay...?

- Ừm! - Minh Lam cười. - Chúng ta chia tay đi, ai đi đường nấy, đừng quan tâm tới nhau nữa!

Mặc dù cậu ta vừa cười vừa nói trông rất tự nhiên nhưng giọng vẫn hơi run, tôi biết cậu ta đang tự trấn an mình. Tôi nuốt nước mắt, cố gắng để không khóc nhưng mắt vẫn cay sè, tôi mỉm cười:

- Ừm...!

- Vậy thì tạm biệt cậu, gặp lại sau nhé?

Lam nói, vội vơ lấy cái áo khoác màu tím nhạt, chạy vội ra cửa. Dường như Lam không muốn tôi thấy cậu ấy khóc.

Tôi ngồi thẫn thờ trong góc quán cà phê.

Tôi hiểu, vì sao Minh Lam muốn chia tay. Bố mẹ cậu ấy đã biết cậu ấy là người đồng tính cho nên đã ngăn cấm và quyết định cho Lam đi du học tại Mĩ.

Đau...

Buồn...

Nhưng tôi không muốn khóc.

Tầm hơn 30 phút sau, trời bắt đầu đổ mưa, tôi dầm mưa về nhà, người ướt sũng. Bố nhìn tôi đầy ngạc nhiên, nhưng tôi chỉ khoát tay, cười và lững thững đi về phòng.

Tôi đã khóc rất nhiều, tối đó,tôi cứ ôm gối mà khóc, rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Từ hôm đó tôi trở nên lạnh lòng, xa cách với mọi người. Tôi không hề muốn giao du kết bạn hay đơn giản là ngắm trai đẹp, mà chỉ thui thủi một mình. Có rất nhiều cậu con trai theo đuổi tôi, nhưng tôi đều dứt khoát từ chối. Tiêu biểu là cây si hơn một năm nay, cậu ta bám đuôi tôi dai như đỉa, dứt mãi không chịu ra - Ngọc Minh. Tôi đã từ chối lời tỏ tình của cậu ta tuần trước. Cậu ta tổ chức “ lễ tỏ tình “ tại chiếc cầu bắc ngang qua ao sen trường Thanh Đằng. Một cách dứt khoát và vô cùng tuyệt tình, tôi từ chối cậu ta trước mặt “ toàn dân thiên hạ “. Vâng, và sau đó tôi bị gắn cái mác “ gái chảnh lớp 10A10 “, một vài lần tôi đã từng bị chặn đánh. Haizzz... Rắc rối từ Ngọc Minh lòi ra ấy chứ! Sao lại đổ hết trách nhiệm, à nhầm, lỗi lên đầu tôi là sao?

Ngọc Minh vẫn bám theo tôi, không chịu dứt. Tôi muốn cáu và muốn xé xác cậu ta ra.

May mắn là, dạo này cậu ta không bám theo tôi nữa.

OoO

Sáng hôm nay tôi dậy khá sớm, phần vì hôm nay là chủ nhật, phần vì hôm nay, tôi phải đi học nấu ăn tại Trung tâm Trái Táo Đỏ. Tôi chạy quanh khu phố vài vòng, rồi trở về nhà lúc hơn 6 giờ sáng.

Định mở cửa phòng ăn thì có tiếng ba tôi kêu, có vẻ ba đang ngạc nhiên lắm:

- Gì cơ?

- Be bé cái mồm thôi, con nó nghe thấy bây giờ... - Mẹ tôi thì thào.

Tôi ngạc nhiên, nhẹ nhàng mở cửa phòng, hé mắt nhìn trộm. Ba và mẹ đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn và nhìn mặt ai cũng rất hình sự. Tôi nuốt nước bọt khan, bỗng mẹ tôi nói:

- Gia đình ta đã từng có hôn ước với nhà chị Lan, anh biết chứ?

- Anh biết! Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả anh à,... Em nghĩ rằng, cho hai đứa nó kết hôn thì gia đình ta làm ăn sẽ khá hơn.

- Nhưng như vậy không được... Anh nghĩ là...

- Mặc kệ con bé đi! Dẫu sao, con bé cũng là con của chúng ta mà...?

- Không được, em muốn nó đi vào vết xe đổ của anh sao?

Nghe tới cụm từ vết xe đổ của ba làm tôi giật thót, suýt va vào chiếc bình hoa đặt trên kệ ở ngoài hành lang.

Mẹ đứng dậy, đập bàn “rầm” một tiếng thật lớn:

- Thế anh muốn gia đình ta càng khó khăn hơn sao?

- Ý anh không phải vậy, ý anh là để nó tự quyết định cuộc đời của nó, chứ không phải bố mẹ, em hiểu chứ?

- Hừ, anh muốn lỡ mất cơ hội này sao? Nếu kết thân với họ, có thể anh leo lên chức cao hơn đấy!

- Nhưng...

Giọng của ba có vẻ tần ngần do dự. Rõ là ba đang đuối thế, không thể nói nổi với một nữ luật sư trước mặt (mẹ kế là luật sư). Thừa thế, mẹ mỉm cười:

- Vậy thì quyết định chuyện chúng nó đi!

- Ừm...

Vậy là ba... ba đã chấp nhận? Không thể... sao ba lại có thể chứ?

Gia đình tôi không bao giờ thống nhất được tiếng nói chung. Ba quá hiền, còn mẹ kế quá nghiêm khắc và hắc xì dầu. Mẹ nói gì là cả gia đình phải nghe theo.

Hiện tại là tôi đang kiềm chế cơn tức giận sắp nổ ra. Tôi phải cố kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế... Tôi không thể...

- Anh quyết định chưa? Sẽ nói với nó chứ? Hay giấu?

Tôi chậm rãi bước vào, mỉm cười nói:

- Nói luôn bây giờ đi mẹ? Ý mẹ là cho con lấy chồng và để ba leo lên chức cao sao?

Ba và mẹ như chết sững trước sự hiện diện của tôi. Tôi nói tiếp:

- Sao vậy? Sao im vậy?

Ba run run:

- Con đã nghe thấy hết rồi?

- Vâng? Con đã nghe thấy! Vậy thì sao? SAO BA MẸ KHÔNG NÓI VỚI CON? - Tôi gào lớn. Tôi không thể kiềm chế nổi nữa.

Ba lắp bắp, không dám nhìn thẳng mặt tôi mà cúi người xuống nhìn chân. Như vậy đã đủ biết ba tôi sợ vợ thế nào...

- À,... Ý ba...

- Là gì cơ...? Ý ba là ba muốn con đi vào vết xe đổ của ba ư? - Tôi cố nhấn mạnh ba từ “vết xe đổ“.

- Con à,... Mọi chuyện...

Mẹ bỗng cắt ngang lời ba:

- Ừm... Ba mẹ quyết định rồi, con sẽ kết hôn, với con trai bác Lan.

Mẹ nói đến đây, cổ tôi nghẹn lại, thật không ngờ, mẹ lại có thể đối xử với tôi như vậy. Thật là mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng có khác.

- Con từ chối...

- Mẹ sẽ không cho điều đó xảy ra,...

Tôi cười cay đắng:

- Tại sao?

- Vì mọi người... Như vậy, ba con có thể leo lên chức cao hơn, mẹ cũng có quyền thế trong hội đồng hơn...

- Đúng vậy đó con gái... Ba mẹ làm vậy chỉ vì tốt cho con thôi.

Ba tôi hùa theo mẹ. Đấy, thấy chưa? Ba tôi luôn yếu thế hơn mẹ kế cho nên, ba chỉ chạy theo bà ấy chứ không bao giờ bênh tôi dù chỉ một câu.

Vậy là, mẹ kế chỉ coi tôi như vật vô tri vô giác, không có cảm xúc ư? Thích quyết định như thế nào thì vậy ư? Thật không thể tin nổi. Vậy mà tôi cứ nghĩ bà ấy rất tốt với chúng tôi để làm gì, hóa ra là lợi dụng. Cay đắng. Uất ức trỗi dậy, tôi gào lớn:

- ĐỦ RỒI, BA MẸ KHÔNG CÓ QUYỀN QUYẾT ĐỊNH HÔN NHÂN CỦA CON...

Ba tròn mắt nhìn tôi, mẹ kế điềm nhiên uống trà. Mắt tôi cay xè, vừa sụt sịt, tôi vừa hạ giọng:

- Ba, mẹ, hai người chưa bao giờ hiểu con...

- Không cần hiểu. Sau này, con sẽ biết những gì ta làm là muốn tốt cho con thôi, con gái ạ!

Từ con gái phát ra từ miệng bà nghe thật chướng tai. Tôi có phải con gái của bà đâu chứ?

- Con không muốn nó, hủy đi.

- Không, con gái... - Mẹ đặt tách trà cách một tiếng lớn xuống bàn, đan hai tay vào nhau, nhìn tôi chằm chằm.

- Đủ rồi, mẹ không phải là mẹ ruột của con nên đừng hòng quyết định cái gì liên quan đến con.

Cốp

Ba giật mình đánh rơi chiếc ly, sững người nhìn tôi, ánh mắt của ba thực sự rất ngạc nhiên, ngạc nhiên đến tột độ ấy. Còn mẹ kế vẫn chăm chú nhìn tôi.

- Sao? - Tôi cười đểu - Tưởng tôi không biết à? Những gì đã xảy ra năm đó, mẹ tôi đã kể hết rồi. Còn giấu tôi làm gì nữa? HẢ???

___

Ngọc Mai khóc lớn, cô vô thức chạy vụt ra phía cửa.

Trong thâm tâm cô vang lên: - “ Chạy đi, chạy khỏi nơi quái quỷ này đi, mày sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa...”