"Cắn Yêu" - Em Chọn Trao Hết Đi!

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau Viên Viên mang thức ăn lên phòng Dụ Phong đã thấy phòng ốc gọn gàng ngăn nấp

**************

Sáng hôm sau, Viên Viên mang thức ăn lên phòng Dụ Phong đã thấy phòng ốc gọn gàng ngăn nấp. Dụ Phong đang  vừa tắm vừa hát, chắc là lấy lại được phong độ của một chàng trai trẻ. Viên thầm mừng cho anh đã tươi tỉnh trở lại, hôm nay cô ta nấu Phở - món ăn truyền thống của VN vừa thơm, vừa bổ cho tất cả mọi người trong căn biệt thự thưởng thức. Viên Viên gọi lớn.

_ Tôi để đồ ăn ở ngoài đây, xong rồi anh ra ngoài ăn nha.

Dụ Phong nghe thấy, ngừng hát và khi cô ta nói xong anh cũng không hát tiếp nữa, Viên Viên thấy lạ, giả vờ dậm chân đi khỏi phòng và đóng cửa lại. Cô ta chui vào trong tủ quần áo và núp, cười thút thít khen mình thông minh quá, không hiểu sao cô ta lại làm vậy, bình thường không bao giờ quan tâm chuyện đàn ông ra sao, nhất là Dụ Phong. Dụ Phong tắt nước, hồi lâu mới bước ra ngoài. Chợt, Viên Viên trừng mắt, giật bắn người, mém hét toáng lên, nhắm tịt mắt lại rồi đỏ hửng mặt.

Cơ thể ấy bóc lửa quá! Cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt trắng trẻo, lấm tấm vài giọt nước lăn trên làn da đến các góc cạnh của khuôn mặt, hình ảnh một người đàn ông đích thực đứng sừng sững giữa khung cửa sổ ẩn hiện trong đầu! Có bờ vai rộng, đôi chân dài và săn chắc, nhìn từ xa mới thấy được toàn bộ thân hình bốc lửa của Dụ Phong, khiến Viên Viên há hốc mồm mê sản, mặt đỏ bừng bừng . (tao cũng muốn nhìn,hiccc 😔)

Anh ta trần như nhộng bước ra lại còn nhún nhảy và ca hát, " thằng bé" của anh ta dài và to, cũng nhún nhảy theo, rồi anh lượn đến tô Phở, trố mắt nhìn từng miếng thịt, hửi hửi gật gật rồi lượn đi chải tóc, Viên Viên xoe tròn mắt nhìn ngắm qua khe cửa nhỏ xíu, khẽ cười nhẹ nhõm như người mẹ thấy con bình yên, cậu ta thật sự như một đứa trẻ. Bất chợt, Dụ Phong tiến lại gần cánh cửa tủ, đứng chóng nạnh, lắc lư cái mông trước tấm gương lớn ngay cánh cửa tủ quần áo, Viên Viên ngồi ngay trong đó, hồi hộp, toát hết mồ hôi mẹ. Dụ Phong vẫn chưa biết mình đang bị nhìn trộm, vẫn vô tư mà soi rồi đưa tay vỗ vỗ mông, cây gậy th*t đã sun lại vì lạnh nhưng nó vẫn to và dài, cứ lẳng lơ chẳng có gì che lại.

Viên Viên nhìn chầm chầm, trong đầu ngân nga toàn những câu hỏi  " Anh ta bị rồ rồi sao?", " Đàn ông vô tư đến vậy sao? ", " Ôi "nó" to hơn mình thấy trong film nhiều luôn", " muốn sờ thử quá...",... . Dụ Phong vui chơi đã đời, đột ngột mở cửa tủ quần áo để lấy đồ mặc.

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! - Dụ Phong la toán lên.

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Viên Viên cũng la theo

( đm tao nhây quá)

Anh ta khúm rúm, mắt chữ A mồm chữ O, tay chỉ vào mặt Viên Viên và lắp bắp vài chữ như muốn chửi thề. Viên Viên nhặt trúng cái gì thì quăng tới tấp vào người Dụ Phong, nhận được quần áo anh tức tối mặc vào rồi chạy tới khóa cửa lại.

_ Cô là biến thái hả? - Dụ Phong nắm đầu Viên Viên lôi ra

_ Không... Không có, đau nha... tui xin lỗi!! - Viên Viên chới với, ôm đầu chạy theo.

_ Nảy giờ cô thấy hết rồi còn gì, cái thứ con gái trắc nết này.

_ Nè, tui lo cho anh nên tui ở lại xem anh có khỏe chưa thôi, đồ xấc xược??

_ Grừ,... - Dụ Phong hậm hực, mặt nóng mày nhẹ quay mặt đi. Mắng chửi con gái không phải là tuýt người của anh ta. Dù gì cũng thấy hết thì thôi chứ bây giờ có nói thêm cũng chẳng làm gì được.

Dụ Phong ngồi xuống ghế, ăn ngon lành tô Phở đã gần nguội lạnh, chắc nảy giờ nhún nhảy tiêu hết năng lượng. Viên Viên hớn hở chạy lại.

_ Ngon không?? Lạ miệng không hả?

_ Cô biết không? Gái tôi cũng đã ăn rồi đó, không lẽ mấy món này chưa nhìn thấy bao giờ?....  À, đừng có đứng gần tôi, mắc công lại nổi máu dê với tôi! - Dụ Phong bình thản vừa ăn vừa nói

_ Đồ xấc xược! Anh nghĩ tôi thèm anh lắm hả?? Món này là tôi nấu thì ít ra... - " PHỤT!" - Dụ Phong phun hết đồ ăn trong miệng vào mặt  Viên Viên, không phải vì cố tình mà là bất ngờ lại ập tới chưa kịp đỡ.

Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp có phần đanh đá của cô ta bây giờ dính đầy thức ăn nhai vụn, ngớ ra vài giây. Dụ Phong bật cười ha hả lên, rồi lấy điện thoại chụp lại. Viên Viên lúc này nhận ra mình bị trêu, liền nghiến răng nhào đến cáu cắn hắn. Cả hai vật nhau, gào thét trong căn phòng. Thoáng có tiếng cười đùa chớm nở của cuộc sống mới, xoa vào con tim bị tổn thương chưa bao giờ có thể lành lặn của người đàn ông 25.

*******************

Đùa giỡn mệt lã, Viên Viên nằm trên cánh tay dang rộng của Dụ Phong, cả hai nằm cạnh nhau và thở hổn hển. Họ tìm ra sự tinh nghịch của người bạn mới. Viên Viên chợt bật dậy.

_ Đùa giỡn thế đủ rồi, tôi phải đi nấu cơm trưa cho mọi người nữa.

Cánh tay mềm mại bị Dụ Phong giữ chặt, anh ta cũng ngồi dậy theo.

_ Tối nay, nhớ thay đồ thật đẹp, tôi dắt cô đi shopping.

Viên Viên tươi tỉnh hơn, hớn hở nhảy tưng tưng: " thật sao, thật sao? Lâu rồi tôi không ra ngoài đường luôn ấy!!"... Dụ Phong cũng vui theo nhịp tim của cô bé, thầm mĩm cười. Chiều tối, Viên Viên về phòng, lựa cho mình bộ đồ chỉn chu nhất để ra ngoài dạo phố. Xong xuôi, cô chạy vèo qua phòng Dụ Phong, thấy anh ta ăn mặc phong độ, đứng trước gương xịt nước hoa, cô cũng xí xọn chạy vào đứng bên cạnh lắc lư. Dụ Phong cũng vui vẻ xịt vài giọt vào tóc và cổ cho Viên Viên, rồi xoa nhẹ cho em không bị mẫn cảm.

Cả hai tay trong tay như một cặp tình nhân mới. Dụ Phong quả là một stylist tài ba, vóc dáng của Viên Viên được tôn lên nhờ các bộ cánh hiệu vừa chất vừa sang. Người ta nói: người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Đang vui vẻ lựa chọn, bất chợt Dụ Phong nhận được cuộc gọi từ nhân viên ở sòng Tô Châu. Liền tức tốc bỏ đi mà không cho Viên Viên hay biết. Anh ta vừa lao đi, vừa nôn nóng, khuôn mặt như đang hi vọng điều gì đó.

****************

Đến sòng Tô Châu tức tốc, Dụ Phong được nhân viên đưa lên lầu 3, căn phòng đúng độc một cái bàn dài và rộng, đẹp và sang trọng, ở đó có một người phụ nữ son màu son đỏ. Đúng rồi! Lại là Tử Hân đây mà, cô ta đến để đưa thiệp mời đến dự đám cưới của cô ta. Cô ta thản nhiên nhìn tinh thần sụp đổ của Dụ Phong.

_ Anh đừng như vậy nữa, anh cứ như vậy thì làm sao tôi đủ can đảm rời khỏi đây!

_ Mới vài hôm trước, chúng ta da chạm da, môi kề môi, em định mặc kệ lời cầu xin sao, em xem tôi ra gì vậy?

_ Đó là ngày trọng đại nhất mà tôi từng mơ ước đấy Dụ Phong, tôi mong anh sẽ đến chúc phúc cho tôi và Lâm Anh. - khuôn mặt sắt lạnh, chẳng quan tâm tâm trạng Dụ Phong lúc này.

_ Cũng còn tận 2 tháng nữa mới cưới, tôi bận rộn lắm nên hôm nay là ngày cuối chúng ta gặp trên danh nghĩa tình cũ nên... anh không nên làm tôi thất vọng nhé! - Tử Hân đứng dậy, nhoẻn miệng cười, từ từ bước đến Dụ Phong, thấm mồ hôi trên trán của anh rồi nhẹ nhàng chủ động mở từng chiếc nút áo