~Editor: Chúc Anh
~Beta: Bánh Bều
“Không phải bọn tôi không muốn cứu, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, thật sự không có biện pháp”. Tuyết Kiến cười khổ nói, chuyện cho tới bây giờ, biện pháp trước hết có thể nghĩ chỉ là chờ nhiệt độ giảm đến mức ổn định của cơ thể. Thuốc men, vô luận là đối với Hoa Hoa hay là A Dũng đang bị thương đều cực kỳ quan trọng, nhất định phải đi tìm.
Xuân Di quỳ trên mặt đất, mắt mở to nhìn mọi người xung quanh “Nhưng mà, với tình hình của Hoa Hoa bây giờ, làm sao mà chờ được, con bé chờ không nổi a…” Lời nói mơ hồ còn mang theo tiếng nức nở.
Tĩnh Nhân không biết có nên đi vào trong hay không, cùng Tiểu Thiến ở ngoài cửa nghe hết những gì bên trong.
“Nhưng mà bên ngoài bây giờ thế nhưng trời đang mưa to!” Thạch Điền xua vội hai tay, không khỏi kích động lên tiếng, “Bạch và A Dũng không biết lúc đang tìm kiếm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không chừng là bị một đám Zombie ở gần đây tấn công, nếu như chúng ta đi ra ngoài giống hai người họ không phải là chịu chết sao!”
Tuyết Kiến ho khan một tiếng, ra hiệu Thạch Điền bình tĩnh lại, đừng kích động Xuân Di. Tiếp đó nàng đưa ánh mắt áy náy nhìn về phía Xuân Di, ngập ngừng mở miệng nói: “Mặc dù Thạch Điền nói có hơi khó nghe một chút, nhưng lại rất đúng. Mưa bên ngoài rất to nên khả năng xảy ra nguy hiểm rất cao, Bạch và A Dũng chỉ đi quanh đây tìm tiệm thuốc thôi mà không biết vì cái gì mà bị thương nặng như vậy, bây giờ dù bọn họ tỉnh lại trước hay là mưa nhỏ đi trước, ra ngoài bây giờ đều không phải ý kiến hay. Chúng ta còn phải nghĩ vì an toàn của mọi người. Nhưng Xuân Di à, tôi đáp ứng cô, chỉ cần mưa nhỏ đi, tôi nhất định sẽ……”
“Mấy người chính là không muốn đi a.”
Gian Đồng tiến lên một bước, muốn đỡ Xuân Di đang quỳ dưới đất đứng dậy, ai ngờ Xuân Di “ba” một cái đẩy cánh tay Gian Đồng vừa đưa qua. Cô một tay chống đỡ ván giường chậm rãi đứng lên, một tay lau đi những vệt nước mắt nhòe nhoẹt: “Chờ tí nữa cái gì chứ? Mấy người không muốn cứu Hoa Hoa thì cứ nói thẳng, biện nhiều lý do như vậy để làm gì?”
“Không phải, Xuân Di……” Nghe cô nói, Tuyết Kiến có chút nóng nảy, “Đối với bệnh của Hoa Hoa chúng tôi cũng rất lo lắng, chờ mưa nhỏ một chút, chúng ta liền cùng nhau đi tìm kiếm lần lượt xung quanh, chắc chắn sẽ tìm thấy tiệm thuốc.”
Nói rồi Tuyết Kiến nhìn xung quanh, Thạch Điền đứng ở một bên vừa chạm ánh mắt của Tuyết Kiến liền lập tức lui về sau một bước: “Đừng nhìn tôi, cô hứa hẹn là chuyện của cô, tôi còn chưa có đồng ý, bên ngoài nguy hiểm ra sao không ai không biết, tôi cũng không muốn mất mạng. Nói tôi nhu nhược cũng được, tham sống sợ chết cũng được, tóm lại tôi sẽ không đi, vì mình mà liều thì còn có thể, vì người khác liều mạng thì không đâu.”
“Nhìn đi…”, Xuân Di cười lạnh: “Tôi biết mà”.
Ngoài cửa Tĩnh Nhân nghe vậy do dự định đẩy cửa đi vào, lại bị Tiểu Thiến phía sau kéo lấy góc áo. Quay đầu lại, thấy cô lắc đầu với mình.
“Bọn họ…” Tĩnh nhân chỉ chỉ vào cửa.
Tiểu Thiến khoát tay, rồi mới đưa mắt nhìn lên nói rằng Tuyết Kiến đang cố gắng khuyên giải bọn họ, ý là “Cô Tuyết Kiến sẽ giải quyết”. Tay Tĩnh Nhân muốn đẩy cửa bèn buông xuống.
Cô dùng khẩu hình nói chuyện với Tĩnh Nhân, mặc dù không được như Bạch có thể hiểu chính xác hết các từ trong câu nói này, nhưng Tĩnh Nhân đại khái có thể hiểu được ý tứ của cô: “Thay vì ở chỗ này nghe bọn họ tranh cãi, không bằng đi xem tình trạng của Bạch ra sao.”
Tĩnh Nhân nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, cùng Tiểu Thiến rời khỏi căn phòng bên trong còn đang đầy tiếng tranh cãi.
Đạm Vân tay nâng máy dò, cùng Chu Phòng đứng tại con đường nhỏ hai bên rậm rạp cỏ dại và đá cuội.
Trong mắt cô, nhìn theo con đường kéo dài phía trước, cuối góc rẽ có một tòa nhà nằm cô lập.