Cận Vị Lai

Quyển 4 - Chương 30




~ Editor: L.H

~ Beta: Bánh Bều

“Bạch không có gì trở ngại, chỉ là sức cùng lực kiệt, lúc tinh thần thả lỏng liền ngã xuống.” Tĩnh Nhân cẩn thận kiểm tra thân thể Bạch một lần, thở ra một hơi, “Những vết thương đó tuy rằng thoạt nhìn nghiêm trọng, trên thực tế tương đối không tạo thành tổn hại trí mạng. Chỉ cần để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi thì tốt rồi.”

Nghe vậy, mọi người xung quanh cũng đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ có Tuyết Kiến mày vẫn như cũ nhăn chặt, “Kia A Dũng……”

“Miệng vết thương của hắn tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì xử lý trễ sợ sẽ lưu lại di chứng tổn thương.” Tĩnh Nhân dời mắt về phía A Dũng bị đặt nằm trên một chiếc giường khác không xa, “Hiện tại việc quan trọng nhất chính là đem viên đạn trong thân thể hắn lấy ra.”

“Chúng ta nên làm cái gì?” Tuyết Kiến trong lời nói mang theo bức thiết.

“Để em tới lấy viên đạn trong người hắn ra, dù sao em cũng học qua một ít, về  phương diện này cũng từng có kinh nghiệm.” Nhìn về phía Tuyết Kiến, thấy cô đối với mình gật gật đầu. “Mọi người…… Liền dựa theo lời tôi nói đi chuẩn bị trước những dụng cụ cần thiết phải dùng …… Cô Tuyết Kiến, cô đi tìm một con dao, không phải dao phẫu thuật cũng được, chỉ cần nhỏ bằng hai ngón tay…… Xuân Di cô…… Thạch Điền tiên sinh anh……”

Trừ bỏ người chăm sóc Hoa Hoa mọi người đều được phân công nhiệm vụ, Tĩnh Nhân nhìn về phía người cuối cùng là Gian Đồng.

“Nơi này có dung dịch cùng loại như ô-xy già hoặc cồn tiêu độc gì đó hay không?”

“Có.” Gian Đồng trả lời.

“Vậy là tốt rồi, lấy lại đây.”

Phân phó xong, từng người chia nhau ra hành động.

………………………………….

“Các cậu là nói ngoài Tĩnh Nhân ra còn có những người khác ở bên cùng nhau chạy trốn?” Dương thiếu tướng cúi đầu suy tư.

“Đúng vậy.” Chu Phòng nói, “Hơn nữa đối phương thân thủ mạnh mẽ, không giống như là người thường. Theo bọn tôi phỏng đoán, hẳn là khi tang thi triều xảy ra, hai người đang trong quá trình lẩn trốn thì lựa chọn gia nhập đội ngũ, lấy lực lượng đông để đối kháng tang thi.”

“Lựa chọn thật hợp tình hợp lí.” Dương thiếu tướng không tự chủ được mà cười rộ lên, “Như thế thú vị.”

“Thiếu tướng, nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi là……”

Dương thiếu tướng thu liễm tươi cười, biểu tình tức khắc trở nên nghiêm khắc, đôi mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo.

“Chỉ cần là vật cản liền bắt giữ, toàn thể bị treo cổ, một người cũng không lưu!”

Hai người cúi chào, lớn tiếng đáp, “Vâng!”

…………………………………..

Trong phòng, đèn treo trên trần nhà sáng lên, ánh sáng trắng thanh lãnh chiếu rọi, dừng ở trên mái tóc đen như mực của Tĩnh Nhân, dừng ở trên bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn, dừng ở trên những khí cụ chói lọi được đặt ở mép giường.

Một trản đèn dầu được châm lên đặt ở trên xe đẩy, đây cũng là thứ được Gian Đồng tìm kiếm trong kho mà lấy ra tới. Ánh lửa lay động, bập bùng chiếu sáng đến những khe hở trong góc phòng.

“Mọi người đi ra ngoài đi, nơi này một mình tôi là được rồi.”

Tĩnh Nhân đối với những người đang đứng ở sau lưng nói.

“Vậy được, bọn cô liền không ở trong này quấy rầy em.”

Tuyết Kiến kêu những người còn lại đều đi ra ngoài, Tuyết Kiến đi ở cuối cùng nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Lấy ra mấy miếng bông gòn ở trong tay, Tĩnh Nhân mở ra nắp bình dung dịch ô-xy già, cẩn thận đổ vào miệng vết thương, cũng đồng thời dùng bong gòn chà lau, ở mặt ngoài miệng vết thương thực mau liền hiện lên đại khối bọt biển sau lại chậm rãi biến mất.

Sau khi sát trùng vết thương, Tĩnh Nhân từ xe đẩy lấy ra một cái dao nhỏ, đổ qua một chút dung dịch ô-xy già ở trên lưỡi dao, đặt ở trên ngọn lửa đèn dầu liền nhanh chóng bốc cháy, cháy hết dung dịch trên đó, tiếp theo để ở trên một cái mâm trống.

Tĩnh Nhân vén áo của A Dũng lên, nhìn về phía lỗ đạn bên hông hắn, mở ra đèn pin trên tay ……

Ngoài cửa phòng, tất cả mọi người đang khẩn trương mà nôn nóng chờ đợi.

Thạch Điền dựa vào cửa mà ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng nhìn nhìn một cái. Xuân Di hai tay nắm chặt góc áo, trong miệng lẩm bẩm “Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ”. Tuyết Kiến liên tục đi qua đi lại, từ đầu hành lang này đi đến đầu kia. Gian Đồng dựa nghiêng vào vách tường, lẳng lặng mà đứng.

Bỗng nhiên cuối hành lang truyền đến một trận dồn dập âm thanh chạy bộ, ngẩng đầu nhìn lại, chỗ ngoặt xuất hiện Tiểu Thiến đang hoảng loạn chạy tới.

Cô múa may hai tay hét lớn: “Không được rồi, Hoa Hoa vừa rồi phát sốt, kiểm tra nhiệt độ đã bốn mươi độ!”