“Thật sự là không có à?”, Tô Linh vô thức hỏi lại lần nữa.
Cũng không chờ Triệu Dương trả lời, cô vội vàng rời khỏi bàn cơm: "Quên chuyện đó đi, nếu chưa từng gặp thì thôi vậy”.
Tô Linh thầm nghi ngờ trong lòng, nếu Triệu Dương không tìm tổng giám đốc Mã thì tại sao anh ta lại đột ngột thay đổi tính cách như vậy?
Hợp đồng ba tỷ vốn dĩ rất gian nan hiểm trở, khó khăn chồng chất, nhưng bỗng chốc trở nên suôn sẻ, không gặp bất cứ trở ngại nào!
Trực giác của người phụ nữ nói cho Tô Linh biết rằng, tất cả những điều này đều rất không bình thường, nhưng cô không thể xác định sự thật đằng sau chuyện này là gì.
Nếu người này không phải là Triệu Dương, thì có thể là ai được chứ?
Cho dù Triệu Dương đã thật sự tiếp cận tổng giám đốc Mã, nhưng anh chỉ là một bảo vệ nhỏ thôi mà, sao có thể khiến hắn sợ hãi đến mức này, điều gì khiến hắn sợ hãi như vậy?
Tô Linh lắc đầu nở nụ cười chế nhạo, có vẻ như đang cười nhạo chính mình, nhưng cũng là để nhắc nhở, cho dù có người thật sự đứng về phía cô thì người này nhất định không phải là Triệu Dương!
Khi Triệu Dương thấy Tô Linh ngừng chất vấn, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh vẫn chưa kịp lên tiếng thì Tô Linh đang đi tới cửa đột nhiên dừng lại: "Cảm ơn anh, tối hôm qua... tôi là không phải..."
Triệu Dương kinh ngạc: "Không phải cái gì?"
“Không có gì”, vốn dĩ Tô Linh muốn nói rằng tối qua cô không có ý chọc giận anh, nhưng lời nói vừa đến cửa miệng, thì không cách nào nói ra được.
Còn hai tuần nữa mới hết tháng, dù sao cũng khó thoát khỏi kết cục phải chia tay, vậy thì còn cho anh hy vọng để làm gì?
Cứ để anh hoàn toàn mất hết hy vọng với mình là được!
Suy nghĩ một lát, sự dịu dàng của Tô Linh liền giảm đi, cô đổi sang một giọng điệu kiêu ngạo và lạnh lùng: "Còn nữa, sau này anh không được phép chạm vào tôi, nếu không, anh phải dọn khỏi đây!"
Triệu Dương không thể hiểu nổi, tại sao lúc nào nữ thần họ Tô trở mặt cũng nhanh như lật sách vậy?
Dường như bất cứ khi nào hai người đang có dấu hiện tình cảm nồng nhiệt thì đều bị cô lạnh lùng cắt ngang.
Chẳng lẽ trái tim cô làm bằng băng lạnh, tại sao ủ ấm như thế nào cũng không thể ấm lên nổi?
Triệu Dương không cam lòng, lập tức hỏi lại: “Vậy sau này cô uống say thì phải làm sao?”
Tô Linh quay đầu lại, lộ ra một bên mặt không tìm được chút khuyết điểm, khẽ nói: "Không có sau này, sau này tôi sẽ không uống say nữa, ít nhất, cũng sẽ không uống rượu với anh!”
Tổng giám đốc bá đạo, vô cảm và tàn nhẫn, không có chút cảm xúc tình cảm nào.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Tô Linh biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Dương mới hoàn toàn phản ứng lại, không nói ra được rốt cuộc là cảm giác gì, lúc này tâm trạng anh rất phức tạp.
Dù trái tim có kiên định đến đâu, thì cũng sẽ bị cô tàn nhẫn đâm chọc hết lần này đến lần khác, rồi đến một ngày nào đó nó sẽ bị thủng đúng không?
...
Từ Tam đứng đợi ở ven đường, nhìn thấy tâm trạng của Triệu Dương không tốt, nên chủ động nói vài chuyện mua vui.
Triệu Dương vỗ vai cậu ta: "Tôi không sao, đi thôi, hôm nay còn có việc phải giải quyết!"
Hai người bọn họ vừa đặt chân đến trước cửa nhà kho, hai tên trực ca đêm mới thong dong đến muộn, tên đeo kính cũng tới.
Triệu Dương cau mày hỏi: "Tối hôm qua các người đã làm gì?"
Hai người kia vô thức đáp lại: "Không làm gì cả? Trực ca đêm! Vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng!”
Triệu Dương nghiêng người: "Vậy các người giải thích cho tôi một chút, chuyện gì thế này?”
Hai tên kia bước đến kiểm tra thì lập tức sững người, chiếc khóa bị cạy mở, nhà kho cũng là một đống lộn xộn.
Bọn họ đi vào kiểm tra một vòng, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, phí quản lý tài sản của Đế Uyển không hề thấp, đồ dùng phụ kiện cung cấp cho chủ sở hữu các căn hộ đương nhiên là hàng cao cấp.
Ví dụ như bóng đèn LED, một cái đã có giá hơn mười tệ, bây giờ thiếu cả một thùng.
Hàng trăm cái vòi nước bằng đồng nguyên chất bị mất, hơn nữa cũng thiếu rất nhiều bó dây đồng, thiệt hại lên đến mấy chục nghìn tệ!
"Vừa rồi chắc chắn có người lẻn vào khi chúng tôi đi ăn bữa sáng, bọn trộm chết tiệt, đúng là quá xảo quyệt!"
Một người khác vội vàng phụ họa theo: "Đúng, đúng vậy, bọn trộm này quá hung hãn!"
Từ Tam cười khẩy: "Là quá hung hãn, đêm hôm khuya khoắt lại không đến ăn trộm, nhất định lại ăn trộm vào ban ngày sao?”
Một gã đàn ông to lớn bước về phía trước: "Từ Tam, ý của cậu là gì? Ý của cậu là hai người chúng tôi trông coi giúp bọn trộm sao?”
Từ Tam đối mặt với hắn: "Có trông coi giúp trộm hay không thì tôi không biết, nhưng tự ý rời khỏi vị trí làm việc là chắc chắn rồi! Khoá đồng bị người ta mở ra từ phía bên ngoài, nói! Tối qua các người đã đi đâu?”
Người đàn ông kia biết rằng bản thân có nói như thế nào cũng không cãi lại được nên quay qua cầu xin Triệu Dương: "Đội phó Triệu, đêm qua con tôi bị bệnh, khóc lóc muốn gặp tôi, tôi mới rời đi một lát... cũng không dám xin anh cứu lần này, thế này đi, lượng hàng bị thất thoát trong kho sẽ bị trừ vào lương của tôi, tôi xin nhận hình phạt!"
Triệu Dương không trả lời, mà nhìn về phía người còn lại: "Con anh ta bị bệnh, còn anh thì sao?”
Gã đàn ông đó hừ một tiếng, mặt đỏ bừng bừng giải thích: “Tôi... mẹ của tôi bị bệnh...”
"Thật trùng hợp, người nhà của cả hai người bị bệnh cùng lúc?”
Một người đập đùi nói: "Đúng vậy, sao có thể trùng hợp đến thế chứ? Chết tiệt, thật quá xui xẻo!”
Triệu Dương tiếp tục hỏi: "Cho dù người nhà thật sự bị bệnh đi chăng nữa, thì các người không biết phải xin phép tôi sao?"
"Bởi vì lúc đó quá muộn, sợ làm phiền đến giấc ngủ của đội phó Triệu...”, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Triệu Dương cũng lười nói nhảm với bọn họ: "Được rồi, các người trở về nhà trọ thu dọn một chút đi, chuyện này tôi giúp các người giải quyết là được rồi”.
Một người hết sức cảm ơn, nói: "Cám ơn đội phó Triệu, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi!”
Một người khác nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Đội phó Triệu, thu dọn cái gì?"
Từ Tam trả lời: "Không hiểu? Đội phó Triệu kêu các người trở về nhà trọ thu dọn đồ đạc!"
"Đội phó Triệu, ý của anh là?"
Triệu Dương đáp lại hắn: “Các người hãy viết đơn từ chức, tôi sẽ phê duyệt, còn về lý do, thì các người nói là gia đình có chuyện là được rồi, chuyện này tôi sẽ giúp các người che giấu, sẽ không ảnh hưởng đến công việc sau này của các người đâu!”
Hai người cùng nhau hỏi: "Anh muốn đuổi chúng tôi đi sao?"
Từ Tam chen vào nói: "Nghe không hiểu à? Đội phó Triệu bảo các người từ chức, là cứu vớt thể diện của các người! Kho hàng mất nhiều thứ như vậy, nếu Tôn mập biết chuyện, trước tiên chưa nhắc đến chuyện bị đuổi việc, đến lúc đó còn bắt các người bồi thường!”
Người đàn ông kia cười khẩy: "Từ Tam, không cần phải nói những lời tốt đẹp đó! Kho hàng của Đế Uyển chưa từng mất thứ gì, tại sao chúng tôi vừa mới đến đây thì bị mất đồ? Hơn nữa còn mất đồ ngay trong ca trực của hai người chúng tôi, các người nghĩ hai người chúng tôi dễ bị làm mờ mắt sao?”
Người kia vội vàng phụ họa theo: "Đúng vậy, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Đội phó Triệu, đây rõ ràng là có người cố ý gài bẫy chúng tôi!"
Triệu Dương lấy điện thoại ra, tối qua đã làm rất gọn gàng, anh tin chắc rằng nếu cảnh sát tới cũng không tìm ra manh mối gì, hơn nữa không ai có thể nghĩ rằng, những thứ kia hoàn toàn chưa từng bị mang ra khỏi khu biệt thự, mà lại được đặt trong một căn biệt thự.
"Được thôi, nếu đã như vậy, chúng ta cùng báo cảnh sát vậy, để cảnh sát đến đây điều tra!”
Hai người kia đều lo lắng, nếu thật sự báo cảnh sát, đầu tiên chưa nói đến việc cảnh sát có giải quyết được vụ án này hay không, chỉ cần nói đến chuyện hai người bọn họ rời bỏ vị trí công việc trong ca trực thôi thì cũng đủ lý do khiến bọn họ bị đuổi việc rồi!
Đến lúc đó không những bị mất mặt, mà còn phải bồi thường, chuyện này chắc chắn không có lợi ích gì.
Hơn nữa nếu bị ghi lại trong hồ sơ thì sau này muốn tìm việc cũng rất phiền phức!
Gã đàn ông kia không cam lòng nói: "Đội phó Triệu, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?"
Triệu Dương cũng không thèm nói nhảm với bọn họ, lúc đầu Tôn mập đã điều động bọn họ đi theo anh, nếu bọn họ có thể đi cùng con đường với anh, thì anh cũng không giở trò như vậy.
Ồ, nếu có lợi ích thì dẫn đầu chen lấn về phía trước? Khi xảy ra chuyện thì các người đẩy tôi lên phía trước và bản thân thì trốn ở phía sau?
Nếu giữ lại người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh thì đó mới là một tai họa!