Phòng chăm sóc đặc biệt nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, môi trường đương nhiên thì không cần phải nói nữa, gian phòng rộng rãi sáng sủa, có ban công riêng, ngay cả nhà vệ sinh cũng riêng biệt.
Không những có thể giặt quần áo và tắm rửa, còn có một nhà bếp nhỏ đơn giản, có thể nấu mấy món thường ngày đơn sơ.
Triệu Dương biết Tô Linh rất bận rộn, anh cũng hơi bất ngờ khi hôm nay có thể nhìn thấy cô, anh ngại ngùng kéo lấy cô, hơn nữa sau khi mẹ phẫu thuật cũng cần tịnh dưỡng và nghỉ ngơi, giữ cô ngồi lại một chút liền đứng dậy rời đi.
“Chị dâu mọi người không cần tiễn em, ở lại chăm sóc cho cô đi”, Tô Linh và anh ra khỏi phòng bệnh, lúc này cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với anh cả và chị dâu của Triệu Dương còn tốt, nhưng đối mặt với bà Triệu Dương thì khiến cô hơi căng thẳng.
Với tình hình hiện tại của hai người mà nói, không chắc chắn sẽ đi được bao xa, nói thẳng ra cả hai chỉ đang diễn kịch, thực sự không cần thiết phải gặp mặt người lớn.
May mà thuốc mê của bà Triệu Dương chưa hết, lúc này mới không khiến cô ngượng ngùng lúng túng.
Nghĩ như vậy, Tô Linh thấy hơi hối hận, lần trước không nên ra mặt vì cái tên Triệu Dương đó, lần này thì hay rồi lộ mặt trước mặt người nhà của Triệu Dương, sau này phải làm sao để tránh được cái kiểu gặp mặt ngại ngùng này chứ?
Triệu Dương không biết Tô Linh nghĩ gì, anh đang muốn nói cảm ơn đột nhiên cảm thấy cánh tay bị cô chủ động kéo lấy, nhiệt độ ấm nóng đó khiến anh thấy khó chịu.
Anh đang nghi ngờ, kết quả khi ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Tô Linh, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, thì ra là Thư Tình đã đến.
Thư Tình vừa chạy lên từ phòng bệnh dưới tầng, lúc này mới biết bà Triệu đã chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô ta chỉ định qua chào hỏi một tiếng rồi đi ngay, không ngờ rằng, vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tô Linh và Triệu Dương.
Lúc này đương nhiên cô ta không thể nhận thua, cô ta hít sâu một hơi, thầm ưỡn ngực mỉm cười bước đến.
Thư Tình hỏi với giọng điệu kinh ngạc: “Cô Tô, sao cô cũng ở đây?”
“Sao vậy? Tôi đến thăm mẹ của Triệu Dương, bác sĩ Thư cảm thấy rất bất ngờ à?”, Tô Linh không hề tỏ ra yếu thế, cô còn nắm chặt cánh tay của Triệu Dương.
Mặc dù chỉ đang giả vờ diễn kịch, nhưng sự việc phát triển đến bây giờ đã trở thành cuộc đọ sức âm thầm giữa hai người phụ nữ, Tô Linh vốn kiêu ngạo, đương nhiên cô phải tuyên bố chủ quyền.
Thư Tình nhún vai: “Không, chỉ là tôi cho rằng cô Tô rất bận, dù sao cả ngày cũng không nhìn thấy cô”.
Cô ta còn nửa câu vẫn chưa nói ra, hôm nay tôi ở đây cả ngày, bạn gái hợp quy cách trên danh nghĩa này ở đâu ra vậy?
Tô Linh nghe vậy cũng không hề tức giận, chậm rãi thở dài: “Thật không nhìn ra công việc của bác sĩ Thư nhàn rỗi như vậy. Nhưng có chị ở đây, tôi và Triệu Dương cũng yên tâm hơn! Vậy cảm ơn chị! Hôm khác tôi bảo anh ấy mời chị ăn cơm!”
Câu nói của cô có hàm ý rằng, muốn tiếp xúc với Triệu Dương à? Được, có điều phải được sự cho phép của tôi.
Mặc dù không nói rõ, nhưng cô tin Thư Tình nhất định sẽ hiểu.
Triệu Dương cảm thấy cả người không hề dễ chịu, cho dù kinh nghiệm tình trường của anh không nhiều nhưng cũng nghe ra được, hai người phụ nữ này trông thì hòa thuận nhưng trong mấy hiệp vừa nãy đã nhiều lần giao chiến.
Anh đâu dám nán lại lâu, vội vàng tìm một cái cớ: “Chúng ta đi thôi, vừa nãy không phải cô còn nói có chuyện phải làm sao?”
Thư Tình thấy Triệu Dương có ý tránh né mình, sắc mặt không vui lắm, lộ rõ biểu cảm oán giận.
Tô Linh cũng hơi khó chịu, cô ta bày ra bộ mặt này cho ai xem chứ?
Cô cố ý hỏi: “Vậy à? Tôi nói tôi rất bận lúc nào, sao tôi không nhớ nhỉ? Đi vội như vậy à? Không dễ gì mới gặp lại bạn cũ, không nói chuyện thêm chút sao?”
Triệu Dương lúng túng, anh thật sự hối hận vì lắm mồm, rõ ràng là so chiêu âm thầm giữa hai người phụ nữ, mình chen vào làm gì chứ?
Anh dứt khoát nói: “À, vậy hai người nói chuyện trước đi, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát”.
Triệu Dương bỏ trốn, chạy vào nhà vệ sinh hút một điếu thuốc.
Hai người phụ nữ im lặng một hồi, nhìn về hướng Triệu Dương rời khỏi.
Thư Tình đã thiếu kiên nhẫn trước: “Cô Tô, tôi biết cô và Triệu Dương chẳng qua chỉ đang giả vờ đóng kịch, ở trước mặt tôi cô không cần phải diễn nữa đâu”.
Tô Linh không hề hốt hoảng, mà hỏi lại: “Diễn kịch ư? Triệu Dương nói với chị vậy à?”
Thư Tình nói không chút khách sáo: “Anh ấy không nói, có điều tôi biết anh ấy lâu như vậy đương nhiên hiểu anh ấy hơn cô! Khi cô kéo anh ấy, trông anh ấy không hề dễ chịu, nếu hai người không phải đang diễn kịch thì anh ấy căng thẳng làm gì?”
Tô Linh cười ngạc nhiên: “Hai chúng tôi đang lúc yêu đương cuồng nhiệt, đương nhiên không thể vội rồi! Đúng vậy, nếu thời gian qua lâu thì tình cảm không còn mãnh liệt nữa, điểm này bác sĩ Thư không phản đối chứ?”
Thư Tình không chịu nổi nữa, khí thế yếu đi một bậc.
Thấy đã thắng một hiệp, Tô Linh lại thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Mà tôi có một câu hỏi, bác sĩ Thư, lẽ nào chị và Trưởng khoa Thôi không ân ái sao? Quan tâm bạn trai người khác vậy làm gì?”
Thấy Thư Tình muốn lên tiếng, Tô Linh căn bản không cho cô ta cơ hội, cô lại nói tiếp: “Lúc nãy chị nói không sai, tôi với Triệu Dương quả thật là đang diễn kịch, nhưng chỉ cần tôi vẫn chưa buông tay, bác sĩ Thư tốt nhất đừng nhớ nhung, cái danh kẻ thứ ba này, truyền ra ngoài thì khó nghe lắm?”
Thư Tình đáp trả: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có hứng thú tham gia vào chuyện tình cảm của hai người”.
Tô Linh bật cười: “Vậy thì tốt quá, lỡ như ngày nào đó tôi và Triệu Dương phim giả tình thật, bác sĩ Thư nhất định phải đến uống rượu mừng đấy!”
Cuộc nói chuyện kết thúc, hai người phụ nữ đều không vui lắm.
Mặc dù Tô Linh không xem Thư Tình là đối thủ, nhưng cảm giác đánh thắng trận vẫn rất tuyệt, lúc đi đường vạt váy bay lên, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Triệu Dương vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy tâm trạng Tô Linh không tệ, cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, kết quả còn chưa kịp mở lời, liền cảm thấy một cơn đau nhức truyền đến từ ngón chân.
Tô Linh vội thu chân lại: “Ai da, xin lỗi nha, giẫm trúng anh rồi, không phải tôi cố ý đâu”.
Triệu Dương tin cô mới lạ, cũng không dễ trách tội, sắc mặt u ám nói: “Không sao”.
Đột nhiên Tô Linh trở mặt, kéo cổ áo anh và bảo: “Anh không sao? Nhưng tôi thì có! Triệu Dương, sau này nếu anh chơi bời trăng hoa gì thì tốt nhất hãy dọn sạch sẽ cho tôi, tôi không thích phải dọn dẹp cho anh đâu”.
Nói xong, cô sải bước đi xuống tầng.
Triệu Dương không hiểu chuyện gì, chết tiệt, người phụ nữ này có bị điên không vậy?
...
Ở bãi đậu xe, Tô Linh lên xe trước, có điều chỗ cô ngồi lại là ghế phó lái.
Triệu Dương hiểu ý, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe.
Tô Linh xoa cổ, giọng điệu nói chuyện với tài xế: “Đi thôi, về nhà”.
Triệu Dương cũng không muốn so đo, anh lái xe đi mua đồ ăn trước, sau đó đi thẳng về nhà.
Không tới nửa tiếng, một bàn thức ăn thịnh soạn được bày trên bàn ăn.
Trước đó Triệu Dương đã ăn lót dạ, anh giải quyết nhanh cơm tối: “Cô ăn xong thì để một bên, tôi về dọn sau”.
Vốn dĩ Tô Linh có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy anh phải đi, liền nói: “Anh đi đâu?”
Triệu Dương hỏi: “Công việc có chút chuyện phải xử lý”.
Tô Linh tò mò hỏi: “Sao tôi cảm thấy anh còn bận hơn cả giám đốc như tôi vậy, tan làm rồi còn phải ra ngoài?”
Triệu Dương thản nhiên nói: “Vì tôi phải nuôi gia đình!”
Tô Linh tức giận nói: “Ai cần anh nuôi? Đi đi, đi nhanh lên!”
Đợi Triệu Dương đi khuất bóng, cô hơi lơ đễnh nhìn thức ăn trên bàn, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong nhà nếu không phải có tiền lương Triệu Dương chống đỡ, e rằng bụng cô sẽ thật sự đói meo.
Trước đây cô từng nghĩ rằng, cô và Triệu Dương chỉ đang đóng kịch, đợi nguy hiểm đi qua cô và anh sẽ mỗi người một ngả.
Thật sự nếu tiếp tục phát triển như vậy, đến lúc đó làm thế nào có thể chia cắt rõ ràng?