"Được!"
Triệu Dương gật đầu, xoay người đóng cửa, không nói thêm một câu nào thừa thãi.
"Rầm!"
Tiếng cửa đóng lại nặng nề.
Tô Linh sững sờ một lúc. Những gì cô nói vừa nãy đều là do tức giận, cô biết tên tổng giám đốc Mã kia không phải thứ tốt đẹp gì, cũng biết Triệu Dương lo lắng cho cô.
Nhưng giải quyết phiền toái vừa nãy, rõ ràng có bao nhiêu cách, mà lần nào anh ta cũng chọn cách ngu ngốc nhất.
Khiến bao nhiêu nỗ lực của cô cuốn trôi theo dòng nước, lại đẩy công ty vào tình thế khó khăn!
Tô Linh cố ý nói mấy lời kia, đều là do tức giận.
Nhưng không biết tại sao, thấy bộ dạng thất thần của Triệu Dương, cô không thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại còn thấy thêm buồn bã, ngoài miệng cứ tự lẩm nhẩm không ngừng.
"Tôi bảo đi là anh đi ngay, sao vừa nãy anh không nghe lời như vậy?"
"Tôi nói gì là anh tin cái đó ư? Chẳng lẽ anh không giải thích cho bản thân à?"
Tô Linh càng nghĩ lại càng phiền lòng, rơi vào mâu thuẫn mà chính bản thân cô cũng không hiểu, mãi lâu không kiềm chế lại được.
...
Triệu Dương lang thang vô định đi ra khỏi khu biệt thự, trong có vẻ ung dung, nhưng lúc đi tới đầu đường, anh không kìm lại nổi cảm giác bất bình và cô độc.
Anh châm một điếu thuốc, muốn tìm người cùng uống rượu.
Cầm điện thoại gọi Từ Tam, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào làm anh bấm nhầm thành Mạnh Kiều.
"A lô? Muộn thế này còn không ngủ, anh gọi tôi làm gì?", người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại có vẻ đã ngủ, giọng nói như vừa tỉnh lại, mệt mỏi khàn khàn, nhưng lúc này nghe như tiếng nhạc.
Triệu Dương nhìn đồng hồ, cũng đúng mà, sắp mười hai giờ rồi.
Bỗng nhiên anh thấy hơi áy náy, tối muộn làm phiền giấc ngủ của người khác đúng là không nên.
Mạnh Kiều đợi mãi không thấy trả lời, cô ta không nhịn được, hỏi: "Sao không nói gì? Hay là nhầm máy, tưởng tôi là nữ thần họ Tô à?"
Triệu Dương vội xin lỗi: "Xin lỗi, không có gì đâu".
Anh nói xong thì định tắt máy, kết quả bị Mạnh Kiều gọi lại: "Anh chờ một lát!"
Triệu Dương kinh ngạc: "Sao thế?"
Mạnh Kiều tức gần chết, giờ mệt cũng chẳng ngủ được: "Triệu Dương, não anh có vấn đề à? Muộn rồi gọi điện thoại cho tôi, còn hỏi tôi sao thế?"
Triệu Dương gãi đầu, lúng túng giải thích: "À, tôi... tôi không sao".
Tính Mạnh Kiều ngay thẳng, không thích làm bộ làm tịch: "Đừng lảm nhảm nữa, muốn nói gì thì nói đi!"
Triệu Dương rất sợ chọc giận người phụ nữ này, nên dứt khoát nói: "Thật sự không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm người cùng uống rượu".
Mạnh Kiều lúc đầu hơi sững sờ, sau đó hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Không lâu sau, hút hết hai điếu thuốc, chiếc xe Porsche màu trắng của Mạnh Kiều đã đậu dừng ngay trước mặt anh.
Hạ cửa kính xe xuống một nửa, Mạnh Kiều nghiêng đầu nói: "Lên xe đi!"
Triệu Dương đóng cửa xe, quay đầu sang nhìn thì vô cùng sửng sốt.
Trong buồng xe tối, nhưng thứ đập vào mắt lại rất chói lóa. Không biết người phụ nữ này nghĩ gì, không thay quần áo mà mặc mỗi bộ đồ ngủ đã chạy ra ngoài.
Bộ đồ là kiểu áo ba mảnh, bên ngoài là chất liệu lụa mỏng, do hai cổ tay đặt hờ hững trên tay lái nên tay áo tuột xuống, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn.
Bên trong là váy ngủ có thắt lưng. Váy ngủ không dài không ngắn, đủ để che kín đầu gối, nhưng vì lái xe nên hai chân khép hờ, đặc biệt là trong không gian kín như này, rất dễ khiến người khác manh động.
Trong cùng là áo lót ren, có lẽ là do khoảng chân không, khiến cho đường vòng cung không còn đồ sộ như mọi khi, nhưng hai đường vòng cung càng ép chặt càng sâu vẫn mê hoặc như cũ.
Hơn nữa, trên người cô ta còn thoang thoảng mùi nước hoa, không hề gay gắt mà chỉ nhàn nhạt khiến người khác say mê.
Trong xe vốn yên tĩnh, nhưng vì mấy thứ tuyệt diệu đó mà trở nên nóng bỏng hẳn.
"Nói đi, muốn uống rượu ở đâu?”, Mạnh Kiều thấy anh im lặng, lúc này mới nhận ra chỗ ánh mắt Triệu Dương đang nhìn.
Sắc mặt cô ta đỏ ửng, thuận miệng giải thích: "Tôi tưởng anh định ầm ĩ ly hôn với nữ thần họ Tô, sợ anh nghĩ không thông thì đến lại không kịp, nhìn đủ chưa?"
Triệu Dương vội đổi tầm nhìn: "Đâu cũng được, tìm một quán gần đây là được".
"Chỗ kia đi, chỉ có bia đêm thôi, ngồi cũng được".
Hai người đều có tâm sự, dọc đường không nói gì, nhanh chóng đến bên lề đường gần cung thể thao.
Mạnh Kiều không thích sự ồn ào, quần áo đang mặc cũng không tiện, nên tìm một quầy hàng khá vắng vẻ, kết quả lại gây ra sự nhốn nháo.
Thật ra bộ quần áo cô ta mặc cũng không khác bộ áo liền váy bình thường là mấy, mà do vóc người cô ta quá đẹp, làn da trắng nõn, cặp đùi không đi tất đặc biệt bắt mắt vào ban đêm.
Có tiếng huýt gió từ quầy hàng bên cạnh. Một nhóm thanh niên không ngừng hò reo.
Tâm trạng Triệu Dương không tốt, ánh mắt lạnh lùng của anh quét ngang qua khiến bầu không khí ồn ào tức khắc trở nên hạ nhiệt.
Bên kia yên tĩnh rồi, lúc này anh mới kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, vóc dáng to lớn chắn ánh mắt của phần lớn đàn ông.
Mạnh Kiều dùng hai tay chống cằm, nhìn Triệu Dương chằm chằm.
Điểm cô ta thích nhất ở Triệu Dương, là nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng động tay động chân là thể hiện rõ sự phi thường, đặc biệt là thỉnh thoảng còn thấy sự bá đạo, luôn khiến người khác đắm chìm trong đó.
Triệu Dương ra ý để Mạnh Kiều gọi món, tự mình mở một chai bia, uống một hơi hết hơn một nửa.
Mạnh Kiều ngẫu hứng gọi mấy món nướng và hải sản, thêm một chút tôm cay. Cô ta cầm lấy chai rượu anh vừa uống hơn một nửa, không ngại uống nốt chỗ còn lại.
Theo động tác ngửa đầu của cô ta, nước bia màu vàng nhạt chảy xuống chiếc cổ trắng như tuyết, sau đó bị rãnh ngực sâu nuốt chửng, nhìn vô cùng kích thích.
Mạnh Kiều đặt chai rượu xuống, đưa cái lưỡi nhỏ nhắn liếm nhẹ chỗ bia còn rớt ở khóe miệng, nhìn như một con mèo nhỏ.
Triệu Dương vội quay đầu, vất vả lắm mới đè được sự hưng phấn xuống, giờ lại bị mấy động tác đơn giản của cô ta làm anh rạo rực.
Mạnh Kiều cười ngả nghiêng, đúng là người đàn ông thú vị. Cô ta chỉ hững hờ khiêu khích một chút đã có thể chọc cho anh đỏ mặt tới tận mang tai, ngây ngô như đứa bé trai nhà hàng xóm, thật khó để liên kết anh với hình ảnh một bóng dáng to lớn đằng sau lưng đang bảo vệ mình.
"Hỏi anh câu này, tôi có đẹp không?", vẻ mặt Mạnh Kiều rất thành thật, không có chút ngượng ngùng như con gái bình thường.
Triệu Dương gật đầu không do dự.
Mạnh Kiều tò mỏ hỏi: "Trong mắt anh, tôi và nữ thần họ Tô, ai đẹp hơn?"
Triệu Dương bị làm khó, cái này thật sự không so sánh được. Vẻ đẹp của Mạnh Kiều và Tô Linh không giống nhau. Tô Linh là vẻ đẹp nữ thần lạnh lùng khí chất, đẹp đến mức độ hoàn mỹ nhát, khiến người khác không dám khinh nhờn.
Còn Mạnh Kiều là đẹp kiểu mê hoặc, song cái mê hoặc này lại khác với cái mê hoặc của Thư Tình. Cơ thể Thư Tình nở nang, còn cơ thể của Mạnh Kiều nhỏ nhắn. Là kiểu mê hoặc phát ra từ bên trong, không cần ngôn từ, không cần cơ thể, chỉ cần ánh mắt là đủ để khiến người ta tê dại.
Xinh đẹp, nhưng không có vẻ xa vời như Tô Linh, đó là cách Triệu Dương đánh giá về cô.
Nhưng những lời này không thể nói ra ngoài, Triệu Dương suy nghĩ một lát, sau đó mở thêm một chai bia: "Đều đẹp, mỗi người một vẻ".
Mạnh Kiều liếc mắt: "Đừng có giở trò phủ đầu! Nói đi, anh thích ai?"
Mặc dù Triệu Dương có chỉ số EQ không cao, nhưng anh biết câu hỏi này nên trả lời thế nào, chẳng cần nghĩ ngợi, anh nói: "Đương nhiên là chị, nếu không muộn thế này tôi đã chẳng gọi điện cho chị".
Mạnh Kiều hài lòng gật đầu: "Coi như anh vượt qua bài kiểm tra, không uổng công tối muộn tôi vẫn đưa anh đi uống rượu hóng gió!"
Cô vừa nói vừa nhận lấy chai bia, rót mỗi người một ly.
Tôm hùm và đồ nướng nhanh chóng được bưng ra, bia chảy xuống bụng, phiền muộn trong lòng Triệu Dương cũng dần trôi đi, mấy thứ không vui vẻ khi nãy cũng xóa bỏ được phần nào.
Đàn bà rất kì lạ, Mạnh Kiều cũng vậy.
Cô ta xoa tay, nói thẳng vào chuyện nhạy cảm: "Nói đi, có phải vừa nãy anh cãi nhau với nữ thần họ Tô không?"
"Tối nay đừng nói đến cô ta được không?", Triệu Dương nghe thấy cái tên Tô Linh thì lại tức giận, đặc biệt là mấy lời Tô Linh vừa nói, như dao đâm vào ngực.
"Ồ ồ, nhìn anh trong sáng thế này, không phải tình đầu chứ?", Mạnh Kiều còn tò mò hơn, nhưng không tiện hỏi lại.
Hai người họ nói chuyện trên trời dưới đất, một két bia chỉ chớp mắt đã uống cạn.
Triệu Dương không ngờ tửu lượng của Mạnh Kiều tốt như vậy, thấy cô ta định lấy thêm rượu thì lên tiếng khuyên ngăn: "Đừng uống nữa, uống thêm thì nhiều quá!"
Ánh mắt Mạnh Kiều mơ màng: “Uống nhiều rồi... không phải... đúng lúc... làm thỏa mãn ý định của anh chứ?"
Triệu Dương nhìn hai gò má đỏ bừng trên gương mặt cô: "Tôi có ý định gì?"
Mạnh Kiều thở ra làn hơi nóng: "Chờ tôi uống say, không phải anh định đưa tôi lên giường à?"
Cô ta vừa nói, vừa đưa ngón tay trỏ ra, gãi nhẹ vào lòng bàn tay Triệu Dương.
Cổ họng Triệu Dương khô khốc, môi anh cũng khô cứng lại. Trong nháy mắt nhịp tim tăng nhanh như thể bị dòng điện cao thế một trăm nghìn vôn giật trúng.