Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 249: Biết Sai Rồi




Trong xe hơi ngột ngạt nên Triệu Dương quyết định xuống xe.

Anh vừa tựa vào bên đầu xe hút thuốc vừa quan sát xung quanh.

Có thể thấy đãi ngộ của Tô Thị không tệ, trong bãi đỗ xe của nhân viên đều là xe liên doanh, giá cũng từ hai trăm nghìn đến ba trăm nghìn.

Phía sau là chỗ đậu xe số hai, chắc là chỗ đỗ xe bình thường của Tô Linh.

Chỗ đỗ xe số một – nơi chiếc xe Mercedes-Benz cao cấp của dì Mai rộng hơn hai vòng so với chỗ đỗ xe thông thường.

Chỗ đỗ xe số ba là dàn siêu xe với kiểu dáng bắt mắt.

Xem ra lãnh đạo cấp cao đều đi xe hạng sang, tệ nhất cũng là chiếc Audi A6.

Ngược lại, chiếc A4 phía sau lại tương đối thấp kém.

Đúng lúc này, một người đàn ông dáng vẻ là nhân viên bảo vệ đi đến: “Cậu là bạn của giám đốc Tô sao?”

Triệu Dương thấy anh ta ăn nói cẩn thận nên cười đáp: “Không phải, tôi là tài xế”.

Thái độ của bảo vệ lập tức thả lỏng: “Sao trước đây không thấy cậu nhỉ?”

Triệu Dương đưa cho anh ta một điếu thuốc: “Tôi mới đến”.

Bảo vệ cười nhận lấy: “Người anh em, cậu may mắn đấy, có thể lái xe cho giám đốc Tô, là họ hàng của nhà họ Tô sao?”

Triệu Dương đáp cho có lệ: “Xem như là vậy”.

Nhân viên bảo vệ nói: “Đáng tiếc cậu đến không đúng lúc, trước đây giám đốc Tô có một chiếc Ferrari, lái chiếc đó ra ngoài mới ngầu. Cũng không biết dạo này sao lại đổi chiếc này? Khiêm tốn quá”.

Triệu Dương không giải thích, chiếc Ferrari kia đã bị anh tông hỏng rồi.

Nghe nói sau đó Ngụy Đông Minh định bồi thường nhưng Tô Linh không nhận.

Đang lúc nói chuyện thì cách đó không xa vang lên tiếng thang máy mở ra.

Bảo vệ vừa thấy thang máy chuyên dụng cho giám đốc nên chào Triệu Dương một tiếng, rồi vội vàng trốn sang một bên.

Tô Linh đi đến, quạt trước mũi nói: “Mới một lúc mà anh cũng hút thuốc à?”

“Nghiện quá, không còn cách nào khác”.

“Sau này anh bớt hút thuốc lại đi, tôi không thích mùi này”.

Triệu Dương gật đầu đồng thời mở cửa xe ra.

Tô Linh vừa lên xe vừa hỏi: “Vừa nãy anh nói chuyện với ai vậy?”

“Không có ai cả, nói chuyện trên Zalo thôi”.

Khi hai người rời đi, nhân viên bảo vệ ló đầu ra ở nơi cách đó không xa.

Mặc dù cách khá xa không nghe rõ hai người nói gì nhưng nhìn động tác giữa hai người thì không đơn giản là quan hệ cấp trên, cấp dưới.

Bảo vệ ý thức được mình đã phát hiện ra bí mật động trời gì đó, không dám ở lại thêm nên vội chạy đi.



Trước khi đến, Tô Linh cũng không nói địa chỉ mà chỉ đường cho anh lúc trên đường đi. Mười phút sau, Triệu Dương lái xe đến một nơi.

Vốn dĩ anh tưởng chỉ là một khu dân cư bình thường nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh hơi sửng sốt, trước mặt là khu Ngự Long.

Sở dĩ Triệu Dương biết rõ nơi này là vì từng nghe Khổng Nguyệt nhắc đến.

Trước khi đến văn phòng công ty quản lý tòa nhà Đế Uyển, cô đã từng thực tập một khoảng thời gian ở trong tâm quản lý tòa nhà khu Ngự Long.

Khu Ngự Long là nơi Hoa Khoa đầu quân vào bất động sản ở Thiên Châu và phát triển tương đối thành công.

Vị trí dành cho những người kinh doanh thành đạt, các căn hộ có mật độ xây dựng thấp, các căn hộ thông tầng rộng rãi, mỗi tầng một hộ, diện tích của mỗi hộ khoảng năm trăm mét vuông.

Nếu muốn có một căn ở đây, chỉ riêng phí quản lý tòa nhà thôi đã tốn một số tiền không nhỏ.

Triệu Dương cho xe dừng hẳn, tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng anh cũng không hỏi nhiều mà đi theo Tô Linh vào thang máy.

Thang máy là lối đi vào thẳng, không có thẻ ra vào thì không vào được. Hơn nữa thẻ ra vào là xác nhận số phòng, trừ tầng chủ hộ ra, thang máy không dừng lại các tầng khác.

Thang máy mở ra, Tô Linh quẹt thẻ mở cửa nhà.

“Ting”, cánh cửa điện tử mở toang, đập vào mắt là một khu vườn lối vào rộng rãi, nước chảy róc rách, cỏ tươi tốt.

Giếng trời được thiết kế riêng biệt để có ánh sáng trực tiếp, tạo thêm nét tự nhiên cho toàn bộ ngôi nhà.

Tô Linh khẽ sửng sốt, không phải cô chưa từng thấy kiểu nhà như vậy. Dù sao nhà họ Tô cũng không thua kém ai, bất kể nhà có xa hoa thế nào thì cô cũng sẽ không mất bình tĩnh.

Chỉ là trước khi đến đây, cô không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng chỉ là một căn bình thường nhưng bây giờ xem ra không phải như cô nghĩ.

Vừa nghĩ đến đây, hai người đã vào nhà.

Triệu Dương nhìn thoáng qua, căn hộ này hơi nhỏ, diện tích chỉ khoảng ba trăm mét vuông nhưng dù như vậy, nó vẫn vô cùng xa hoa.

Ba phòng ngủ ba phòng vệ sinh, không chỉ có phòng sách mà còn có phòng tập gym và phòng trà riêng biệt, đồ nội thất và gia dụng đều có đủ.

Ngay ngoài ban công kia còn có một phòng ngủ.

Triệu Dương hỏi: “Đây là căn nhà mà cô nói tiền thuê nhà hàng tháng là ba nghìn đấy à?”

Tô Linh gật đầu: “Ừ”.

Triệu Dương lại muốn hút thuốc, nghĩ một lúc vẫn kìm chế: “Cô thật sự định sống ở đây ư?”

“Nếu không thì sao?”

Triệu Dương nói: “Tôi không định sống ở đây”.

Tô Linh nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

“Không tại sao cả!”

Giọng Tô Linh cao lên vài phần: “Triệu Dương, có phải anh có vấn đề gì không?”

Triệu Dương nhìn vào mắt cô: “Là tôi có vấn đề hay cô có vấn đề?”

Ánh mắt Tô Linh hơi lẩn tránh: “Tôi có vấn đề gì?”

Triệu Dương nói: “Căn nhà này là của Từ Hoa Dương phải không?”

Tô Linh giả ngốc nói: “Tôi không biết anh đang nói gì”.

Triệu Dương không vui nói: “Không biết? Hay cô giả vờ không biết?”

Tô Linh nhìn thẳng vào anh: “Triệu Dương, dì Mai bảo ngày mai chúng ta chuyển ra ngoài, bây giờ anh lại không tìm được nhà thuê. Anh đừng quan tâm nhà này của ai được không?”

Triệu Dương thờ ơ hỏi: “Nói như vậy là cô thừa nhận rồi à?”

Tô Linh không quen với thái độ này của anh: “Đúng, tôi thừa nhận! Căn nhà này là của Hoa Dương, vậy thì dã sao?”

Triệu Dương nói: “Không làm sao cả, tôi không ở nhà của anh ta”.

Tô Linh cũng tức giận: “Anh không ở thì tôi ở!”

“Được, vậy cô ở lại, tôi đi đây”.

Dứt lời, Triệu Dương xoay người rời đi.

Tô Linh bước đến kéo anh lại: “Triệu Dương, anh làm sao vậy? Nhà của ai quan trọng vậy sao?”

“Không quan trọng à? Người phụ nữ của tôi thì tôi tự mình kiếm tiền, tự dựa vào khả năng của mình để nuôi cô ấy, tại sao phải nhận lợi ích từ anh ta chứ?”

“Không phải tôi bảo thủ như cô nghĩ, ai kiếm tiền nuôi gia đình không giống nhau à? Hơn nữa lại không phải ở không, cũng phải trả tiền thuê nhà!”

“Ba nghìn tiền thuê nhà đấy, Tô Linh, nói ra cô có tin không? E rằng ngay cả tiền quản lý tòa nhà cũng không đủ kìa!”

Tô Linh không đáp lại ngay, không chỉ là Triệu Dương, nếu biết là một căn nhà sang trọng như vậy thì cô đã không nhận rồi.

Mặc dù cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn chưa đến bước phải để người khác bố thí, không chỉ là vì sự kiêu ngạo của cô mà cũng là vì nghĩ đến cảm nhận của Triệu Dương.

Dù nói thế nào, bây giờ hai người cũng là quan hệ yêu đương, nếu đi nhận ý của người đàn ông khác, vậy cô là người thế nào?

Thật ra từ khi xác định quan hệ với Triệu Dương, cô vẫn tránh tiếp xúc ngoài công việc với Từ Hoa Dương.

Nhưng đối phương lại nắm trong tay vốn đầu tư để cứu Tô Thị, muốn hoàn toàn tránh hắn cũng chẳng dễ gì.

Ví như hôm nay, nếu cô từ chối thẳng, chắc chắn sẽ khiến Từ Hoa Dương không vui, đến lúc đó muốn nói đến chuyện hợp tác nữa chắc chắn lại phải lùi một bước khác.

Thế nên lần này cô cũng muốn thử xem Triệu Dương thế nào.

Nhưng không ngờ tên này lại phản ứng lớn như vậy.

Nhất là lúc bị Triệu Dương chất vấn, Tô Linh đã biết sai rồi nhưng phải làm sao bây giờ?