Triệu Dương im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Yêu cầu gì, em nói đi”.
Có vẻ như Thư Tình lấy hết dũng khí: “Chúng ta còn có thể làm bạn không? Chính là kiểu tốt hơn… so với mức quan hệ bạn bè thông thường?”
Triệu Dương sững sờ, chia tay rồi còn có thể làm bạn sao?
Trước đây anh chưa từng cân nhắc chuyện này, bây giờ vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt, đột nhiên anh không biết nên xử lý ra sao.
Thư Tình chạy tới trước mặt rồi nói: “Anh đừng hiểu nhầm! Em chỉ là muốn… lúc tâm trạng không tốt sẽ có người ở bên nói chuyện, em tuyệt đối sẽ không làm phiền cuộc sống của anh, cũng sẽ không khiến anh phải khó xử”.
Thái độ của Triệu Dương trở nên hòa hoãn hơn: “Em đã nói thế rồi, chẳng lẽ anh còn có thể từ chối hay sao?”
Thư Tình nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh”.
“Đi thôi, anh tiễn em xuống xe”.
“Thôi đừng, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy”.
“Ban nãy không phải em cũng đã nói rồi hay sao, chúng ta là bạn bè, đưa bạn về nhà, bị người khác nhìn thấy thì có sao?”
“Được thôi”.
Thư Tình thở phào một hơi, cuối cùng cũng nói hết được mấy lời này ra rồi, trước mắt khi tiếp xúc với Triệu Dương cũng sẽ không phải khó xử như vậy nữa.
Đi bộ trong khu dân cư, hai người đều cố gắng giữ khoảng cách với nhau.
Triệu Dương tiện miệng hỏi: “Em với Thôi Kiếm đã chia tay thật rồi ư?”
Thư Tình thản nhiên nói: “Không phải em muốn chia tay, chuyện này em có phần sai, nhưng anh ta không cho em cơ hội để giải thích”.
“Có phải đã có hiểu nhầm gì hay không? Mặc dù anh không thích Thôi Kiếm nhưng xem ra lần trước anh ta cũng rất để tâm đến em”.
“Không có hiểu nhầm gì cả, anh ta có thú vui mới rồi, có thể tha thứ cho em mới lạ”.
Thư Tình xua tay: “Bỏ đi, không nhắc đến anh ta nữa, anh với cô Tô thế nào rồi? Lần trước gặp mặt thấy mẹ anh rất thích cô ấy”.
Triệu Dương cười gượng: “Đúng thế, nhưng em cũng biết đấy, hai người bọn anh môi trường sống khác nhau, cách thức và góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau, khó mà tránh không nảy sinh mâu thuẫn”.
Thư Tình vuốt tóc: “Không phải em nói gì anh đâu, nhưng thật sự có lúc tính khí của anh cũng nên thay đổi, một cô gái xuất sắc như Tô Linh hơi nóng nảy cũng là bình thường, anh nên nhường nhịn một chút”.
Triệu Dương hoài nghi: “Tính khí của anh rất tệ sao? Hình như lúc chúng ta còn ở bên nhau, anh vẫn là người nhận lỗi nhiều hơn chứ!”
Thư Tình nửa đùa nửa thật nói: “Không phải tính khí anh tệ, chỉ là anh hơi gia trưởng, đôi lúc thật sự rất bá đạo!”
Cô ta còn nửa vế sau vẫn chưa nói ra, thứ cô ta thích chẳng phải cũng là sự bá đạo của anh hay sao? Chuyện nhỏ thì anh đều nhân nhượng, chuyện lớn thì hành động mạnh mẽ như sấm chớp.
Nhưng Tô Linh cũng là một cô gái kiêu hãnh, hai con người kiêu ngạo ở bên cạnh nhau, có thể tưởng tượng được rằng, nhất định cần phải có một khoảng thời gian để hòa hợp.
Cứ nói chuyện như thế, quan hệ giữa hai người cũng coi như dần dần hòa nhã trở lại.
Triệu Dương rất thích cảm giác như vậy, áp lực cuộc sống quá lớn nên cũng cần có người để có thể trút bầu tâm sự.
Đang đi thì có một bà cô bước đến trước mặt.
Khu nhà của gia đình Thư Tình nằm trong khu dân cư dành cho người nhà của một đơn vị cơ quan nào đó.
Khu dân cư đẹp mà yên tĩnh, sạch sẽ, cây xanh tỏa mát bóng râm.
Hàng xóm của khu dân cư đã cùng sinh sống với nhau cả mấy chục năm, cũng thường xuyên gặp mặt nên mọi người đều quen biết nhau.
Bà cô mở miệng hỏi: “Ồ, Tiểu Tình, cháu bị làm sao thế này?”
“Cô Vương, không có gì đâu ạ, cháu chỉ bị trẹo chân thôi”.
“Thế thì phải nghỉ ngơi cho tốt! Không thì rất dễ để lại di chứng sau này!”
Nói xong, bà ta đột nhiên nhìn sang Triệu Dương: “Đây không phải Tiểu Triệu sao, lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu, trong quân đội bận lắm à?”
Hai người ở bên nhau vài năm trời, Triệu Dương cũng không dưới một lần đưa Thư Tình về nhà, hơn nữa khi đó anh còn mặc quân phục, đi trong khu dân cư rất dễ thu hút sự chú ý.
Số người biết anh không ít, thậm chí còn có bà cô thường xuyên trêu chọc anh với con gái nhà mình.
Triệu Dương không biết nên tiếp lời ra sao, xuất ngũ là một phương diện, mà chia tay với Thư Tình lại là một phương diện khác.
Bà ta đánh giá từ xa: “Nhìn xem, trai tài gái sắc, xứng đôi biết bao nhiêu, Tiểu Tình, khi nào tổ chức đám cưới thì nhất định phải mời cô đấy nhé!”
Thư Tình xấu hổ, không biết nên đáp lại thế nào.
May mà bà ta cũng không nói nhiều, chỉ bắt chuyện vài câu rồi rời đi luôn.
Triệu Dương kiên trì đưa Thư Tình vào trong thang máy, cũng coi như đã hiểu được tình cảnh xấu hổ của việc làm bạn sau khi chia tay.
Xem ra sau này vẫn nên ít đi đến nơi này, tình cờ gặp phải người quen thì thật là quá xấu hổ.
“Được rồi, anh không đưa em lên trên nữa, em gọi điện cho mẹ bảo mẹ đến cửa thang máy đón nhé”.
Nói xong, anh quay người bước đi.
Mới bước được hai bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Thư Tình: “Đợi đã!”
Triệu Dương sững sờ tại chỗ, từ từ quay đầu lại.
Thư Tình mỉm cười: “Cảm ơn anh đưa em về nhà, anh về đi, đừng để bạn gái anh sốt ruột chờ đợi”.
Cửa thang máy đóng lại.
…
Thư Tình vừa bước được một chân vào nhà, bà Thư đã vội vàng chạy tới.
“Ôi, con gái cưng, con bị sao thế này?”
“Không sao, chân bị trẹo thôi”.
“Ái chà, con cũng thật có bản lĩnh”.
Thư Tình mờ mịt: “Con không hiểu mẹ đang nói gì nữa”.
Bà ta vừa đón lấy túi xách từ tay con gái vừa nhìn ra phía ngoài cửa.
Nhìn thấy trên hành lang không có ai mới ngạc nhiên hỏi: “Còn giả ngốc với mẹ? Người đâu? Sao không dẫn vào nhà ngồi?”
Lúc này Thư Tình mới hiểu ra, cố tình ra vẻ mơ hồ hỏi: “Ai cơ?”
Bà Thư hoài nghi: “Triệu Dương ý, không phải hôm nay cậu ta đưa con về à?”
Thư Tình bất ngờ hỏi: “Sao mẹ lại biết?”
“Cô Vương nhà bên cạnh nói đó, cô ta bảo rằng đã gặp hai đứa con ở trong khu dân cư, lại còn hỏi mẹ lúc nào thì được uống rượu mừng của hai đứa”.
Thư Tình cảm thấy đau đầu, cái cô Vương này thật thích lo chuyện bao đồng, mới được có một lúc thôi mà mẹ cô đã biết luôn rồi.
Cô ta vội vàng giải thích: “Sự việc không như những gì mẹ nghĩ đâu, hôm nay con giúp Triệu Dương chút việc nhỏ nên anh ấy mới đưa con về”.
Thư Tình cũng không nói chuyện bất hòa ở bệnh viện cho mẹ biết, tránh việc mẹ phải lo lắng.
Bà Thư nghe xong thì thất vọng một hồi: “Thật sao? Tiểu Tình à, mẹ phải nói cho con…”
Thư Tình nghe vậy thì bực dọc, che tai nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con với Triệu Dương không có khả năng đâu, con cũng không phải không tìm được đàn ông, mẹ cứ phải thế này hay sao?”
Bà Thư thấy cô ta như vậy thì cũng không ép buộc nữa: “Nếu con đã không muốn cân nhắc đến cậu ta thì mẹ cũng không ép con, nhưng mà con phải cẩn thận một chút!”
Thư Tình càng nghe càng mơ hồ: “Cẩn thận cái gì?”
Bà Thư lo lắng nói: “Ôi chao, con gái tốt của mẹ, đàn ông mà, không tự dưng mà họ ân cần đâu, nhất định là hơi rung động rồi! Mặc dù con không muốn cho cậu ta cơ hội nhưng còn cậu ta thì sao?”
Thư Tình khâm phục lối tư duy của mẹ mình, bạn gái Triệu Dương xinh đẹp như thế, làm gì có tâm tư mà đến quấy rầy cô ta?
Kể cả là quấy rầy thì cũng là cô ta quấy rầy người ta.
Hơn nữa hai người bọn họ cũng đã nói thẳng ra với nhau rồi, còn nói mấy chuyện này nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Con mệt rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi”.
Thư Tình vào phòng ngủ, vừa nằm xuống thì chuông điện thoại đổ chuông lên.
Cô ta tưởng là Triệu Dương gọi đến liền vội vàng bắt máy: “Không cần lo lắng, em về đến nhà rồi”.
Theo như thói quen lúc trước khi hai người còn qua lại, mỗi lần tạm biệt nhau xong là Triệu Dương lại gọi một cuộc điện thoại tới xác nhận cô ta đã về tới nhà chưa thì mới yên tâm.
Ngược lại là Thôi Kiếm, anh ta cũng đưa cô ta về mấy lần nhưng hoàn toàn chưa bao giờ làm được như thế.
Thư Tình cười gượng, trước đây hoàn toàn không thèm để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, bây giờ mới cẩn thận cảm nhận được tình cảm ấm áp trong đó, dần dần nghĩ tới những thứ to tát hơn thì lại càng cảm nhận được rõ sự tốt đẹp lúc ban đầu của anh.
Đáng tiếc, con người luôn mất đi rồi mới biết trân trọng.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia, cắt đứt tất cả những hồi ức tốt đẹp trong đầu Thư Tình.
“Đồ đàn bà đê tiện, cô đang lẳng lơ với ai thế?”