Đồ của Triệu Dương khá ít, một cái chăn, vài bộ quần áo để thay nên có thể xách lên và đi bất cứ lúc nào.
Ngược lại là Tô Linh, cô lục tung đồ trên tầng, đi qua đi lại suốt, liên tục vang lên những tiếng “leng keng”.
Đúng lúc này trên tầng vang lên tiếng hét của Tô Linh: “Triệu Dương, anh lên đây chút!”
Triệu Dương hoảng hốt, sau đó giẫm lên thảm lông cừu đi lên tầng ba.
Nói ra thì có hơi buồn cười, anh ở đây sắp được nửa tháng, nhưng số lần lên tầng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện giờ khó khăn lắm mới ngang nhiên đi lên một lần thì lại gặp phải tình huống trước mắt.
Căn phòng vẫn ấm áp như vậy, hương thơm thoang thoảng xộc vào miệng mũi, tủ quần áo vốn ngăn nắp sạch sẽ đã bị cô bới tung lên.
Tô Linh đang sắp xếp quần áo, nghe thấy tiếng động sau lưng vẫn không quay đầu và nói: “Lấy giúp tôi chiếc vali ở trên đó xuống!”
Triệu Dương kiễng chân, kéo hai chiếc vali từ bên trên xuống.
Thấy Tô Linh bận bịu, anh bỗng cảm thấy áy náy, nếu không phải tại anh thì cô đâu bị dì Mai đuổi ra ngoài?
Đường đường là cô chủ nhà họ Tô, sao lại ra nông nỗi này!
Triệu Dương bỗng tự trách bản thân, nếu cô không đi theo anh, đừng nói là làm thiếu phu nhân nhà họ Ngụy, dù cô có quay lại với Từ Hoa Dương thì tình cảnh của Tô Linh cũng sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.
Thấy phía sau im lặng, Tô Linh quay đầu nhìn.
Cô rất nhanh nhạy, chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu tâm tư của Triệu Dương: “Anh đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không liên quan tới anh, dù không có anh thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp với dì Mai!”
Lời này của Tô Linh hơi dối lòng, nếu không phải vì Triệu Dương, cô cũng sẽ không có dũng cảm chống lại sự cứng rắn của dì Mai.
Tuy cảm giác tự do khi thoát khỏi chiếc lồng khiến cô vui mừng khôn xiết, nhưng lại khiến cô thấy hơi khó xử trước tương lai mờ mịt.
Bố đang hôn mê, cổ phần của cô lại bị dì Mai chiếm mất.
Chức vụ phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Tô Thị nghe thì hay đó, nhưng thực chất chẳng khác gì là sếp đi làm thuê cho người ta.
Tô Thị đang gặp nguy hiểm, mà cô còn phải vật lộn trong nội bộ tập đoàn.
Dòng vốn dưới ba mươi nghìn cần phải có chữ ký của dì Mai mới có hiệu lực, mọi quyết định của công ty cũng đều phải có mặt dì Mai mới có thể thông qua.
Chức vụ phó tổng giám đốc chỉ là hữu danh vô thực, mọi hành động trong công ty đều bị người ta giám sát, nói là bù nhìn cũng không có gì là ngoa.
Bây giờ ngay cả căn biệt thự mà bố cô tặng cho cô cũng bị tịch thu, tất cả là để ép cô nhượng bộ.
Hoặc là cúi đầu trước nhà họ Ngụy, hoặc là quay lại với Từ Hoa Dương, hoặc là đồng ý những người đàn ông khác mà dì Mai sắp xếp.
Nói chung là không cho cô thoát khỏi tầm kiểm soát của bà ta!
Và có lẽ đây chỉ là bước đầu tiên, nhỡ một ngày nào đó cô cũng bị cách luôn chức phó tổng giám đốc thì đến lúc đó cô phải làm sao nữa đây?
Trước kia Tô Linh không dám chống lại, nhưng nay cô có tâm lý nổi loạn, dì Mai càng ép, cô càng phản kháng mạnh hơn.
Không đời nào cô chịu cúi đầu trước nhà họ Ngụy!
Đừng hòng bắt cô bày tỏ ý tốt với Từ Hoa Dương!
Và cũng đừng mơ tới việc bảo cô rời khỏi Triệu Dương!
Khi có thể khiến dì Mai khó chịu trong lòng, Tô Linh sẽ cảm thấy vui vẻ, trông thì có vẻ ngang bướng nhưng đó không phải là động thái bất lực không thể chống lại.
Tâm trạng của Triệu Dương cũng phức tạp, anh vốn còn thương xót thay cho cô, ai ngờ người ta lại phán cho câu không liên quan tới anh.
Thậm chí anh còn nghi ngờ không biết việc Tô Linh đồng ý mối quan hệ yêu đương với anh là vì thật lòng yêu anh hay là vì muốn đối đầu với dì Mai?
Anh không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể mù quáng tin rằng Tô Linh thích anh.
Kết quả mất đi chỗ dựa này khiến anh không biết phải kiên trì như nào nữa.
Triệu Dương thấy cô nhíu chặt mày, nhẹ nhàng nói: “Đừng gây áp lực cho bản thân, dù gặp rắc rối gì, tôi cũng sẽ gánh vác bớt một phần giúp cô”.
Tô Linh gượng cười: “Gánh vác một phần? Anh không gây rắc rối cho tôi là tốt rồi!”
Triệu Dương biết Tô Linh đang trách anh tự ý đồng ý yêu cầu vô lý của dì Mai.
Trước tình huống đó, anh không muốn nhượng bộ, và cũng không thể nhượng bộ.
Nhưng nghe những lời Tô Linh nói lại khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Anh không thích người phụ nữ này ra vẻ mạnh mẽ, cũng chẳng thích sự nổi trội hơn người mà cô vô tình thể hiện ra.
Triệu Dương buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ trong mắt cô tôi vô dụng vậy sao?”
“Triệu Dương, anh đừng đôi co với tôi được không? Đó là ba mươi triệu tệ chứ không phải ba nghìn tệ đâu, anh lấy đâu ra được?”
Tô Linh cũng không muốn nói về vấn đề này nữa: “Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, chuyện tiền bạc tôi sẽ nghĩ cách, tóm lại ngày mai anh cứ đi tìm nhà thuê đi, chuyện còn lại anh không cần lo”.
“Không cần lo? Vậy tôi phải làm gì?”
Giọng Tô Linh hơi mất kiên nhẫn: “Đi làm và nấu cơm đúng giờ!”
Triệu Dương cười tự giễu, bạn trai gì chứ, thì ra Tô Linh chỉ coi anh là một người giúp việc.
Anh thẳng thừng xoay người: “Được!”
Tô Linh biết cô đã nói nhầm, cô vốn định giải thích nhưng ai ngờ lời vừa tới cửa miệng lại không tài nào nói nên câu.
Chẳng mấy chốc dưới tầng liền vang lên tiếng đóng cửa.
Tô Linh hùng hổ nhét quần áo vào trong vali, miệng vẫn than thở: “Đồ chết tiệt, tâm trạng đã phiền muộn rồi mà còn khiến tôi phiền thêm! Chỉ nói có vài câu thôi mà, đâu cần cáu kỉnh thế?”
…
Đúng chín giờ, Triệu Dương đã tới nơi.
Cánh cửa phòng mở ra, Khương Anh thay đồ xong và sải bước ra ngoài.
Nhìn thấy Triệu Dương, cô ta hơi sững sờ: “Đúng giờ phết nhỉ”.
Triệu Dương không đáp lại ngay, ánh mắt quan sát, nếu đối phương mà không lên tiếng trước thì chắc anh cũng chẳng nhận ra Khương Anh.
Đôi giày cao gót màu vàng, chiếc quần da đen bó sát, áo croptop ba lỗ màu đỏ nhạt và mái tóc chải chuốt cẩn thận xõa ngang vai gợn sóng.
Cô ta trang điểm đậm chắc là muốn che đi vết tát trên mặt, môi tô đỏ tươi.
Đeo thêm đôi khuyên tai dài, khí chất xinh đẹp, khác hẳn với một nữ trưởng phòng nhân sự mà ban ngày anh gặp.
Nếu không để ý thì chắc ai cũng nghĩ cô ta là cô em thường xuyên tới quán bar.
Khương Anh đứng tại chỗ xoay một vòng: “Không nhận ra sao?”
“Hơi hơi”.
“Khác lắm sao?”
“Ừ, xinh hơn”.
Khương Anh thuận thế khoác lấy cánh tay anh: “Miệng dẻo gớm! Tôi đi giày cao gót nên phiền cậu làm tài xế tối nay giúp tôi, được chứ?”
Triệu Dương khó chịu gật đầu, chân thì nhanh chóng trốn tránh.
“Không hiểu ý lắm, tôi ăn được cả chị ư?”
Khương Anh lạnh lùng hừ một tiếng, tiện tay rút chìa khóa xe ra rồi ném qua đó.
Triệu Dương ngẩng đầu nhìn, xe của Khương Anh là một chiếc xe đa dụng màu đen điển hình của hãng Volkswagen Passat.
Đàn ông lái thì bình thường, nhưng phụ nữ lái thì trông hơi già.
Dọc đường đi chẳng ai nói câu gì, bầu không khí vô cùng im lặng.
Khương Anh lên tiếng phá vỡ im lặng: “Tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ không tới”.
“Chuyện rắc rối này liên quan tới tôi, để một mình chị ra mặt thì sao được”.
“Bớt ra vẻ với tôi đi, tôi thấy tâm trạng cậu không tốt, cãi nhau với vợ à?”
Triệu Dương không nói gì, đèn xanh bỗng chuyển vàng, anh đạp mạnh chân phanh.
Khương Anh ca thán một câu: “Giết người cướp tiền à?Tôi không hỏi nữa, được chưa”
Nơi uống rượu là một quán bar yên tĩnh, không có đám người nhảy múa loạn xạ như trong tưởng tượng, cảnh vật xung quanh đẹp và tĩnh mịch, khá có bầu không khí.
Triệu Dương hơi bất ngờ khi biết Khương Anh là khách quen, hai người vừa bước vào đã được quản lý chào hỏi.
“Chị Khương, hôm nay vẫn như cũ chứ?”
“Như cũ, hai phần”.
Nói xong, Khương Anh dẫn Triệu Dương ngồi xuống băng ghế dài.
Tâm trạng Triệu Dương không vui nên anh chẳng cần Khương Anh mời rượu.
Hai người tìm chủ đề trò chuyện cùng nhau, chẳng mấy chốc đã say.