Rõ ràng bà Thư đã nghe nhầm trọng điểm: “Đi nước ngoài giao lưu học hỏi? Vậy nếu trở về thì chẳng phải lại được thăng chức sao?”
“Có lẽ vậy”.
Thư Tình không phủ nhận sự xuất sắc của Thôi Kiếm, gần đây trong bệnh viện có không ít tin đồn rằng sau khi Thôi Kiếm trở về sẽ có hi vọng được vào ban lãnh đạo bệnh viện Thiên Châu và tham gia đề cử tuyển chọn cho vị trí phó viện trưởng.
Nếu như được lựa chọn thì anh ta sẽ trở thành phó viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử bệnh viện Thiên Châu.
Nhìn thấy nét mặt của con gái, bà Thư thoáng giật mình: “Không lẽ… là Tiểu Thôi đề nghị chia tay?”
Thư Tình vội phủ nhận: “Không phải, là con đề nghị chia tay!”
Bà Thư trách cứ: “Đứa trẻ ngốc nghếch này, bây giờ Tiểu Thôi là một món lời đầy tiềm năng, sao con có thể chia tay nó vào lúc này cơ chứ?”
Thư Tình không biết phải nói sao, việc chia tay là do cô ta đề nghị, thế nhưng đấy cũng chỉ là những lời nói ra trong lúc giận dỗi mà thôi.
Quãng thời gian Thôi Kiếm mới sang nước ngoài, quan hệ của hai người vẫn bình thường, thậm chí mỗi ngày còn gọi điện vài lần để nói chuyện yêu đương.
Nhưng về sau bắt đầu xuất hiện vấn đề, mỗi lần hai người gọi điện, chưa nói được mấy câu Thôi Kiếm đã vội vàng cúp máy, có mấy lần Thôi Kiếm còn không nhận điện thoại.
Ngay cả khi nhận điện thoại thì giọng điệu của Thôi Kiếm cũng miễn cưỡng và khác thường, luôn tìm đủ mọi lý do để cúp máy.
Cô ta buồn bực nên mới dứt khoát đề nghị chia tay, mục đích chỉ là muốn dọa Thôi Kiếm xem anh ta có còn để ý tới mình hay không.
Nếu là trước đây thì chắc chắn Thôi Kiếm sẽ dỗ dành cô ta bằng những lời âu yếm ngọt ngào, sau đó đồng ý mua một vài món quà.
Kết quả không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, lần này Thôi Kiếm không muốn hạ mình nữa, do dự một lúc rồi cứ thế đồng ý chia tay.
Sau đó, cô ta mãi chưa thể liên lạc được với Thôi Kiếm.
Cảm thấy kỳ lạ, Thư Tình đã nhờ người đi nghe ngóng về tình hình cụ thể của chuyến đi nước ngoài giao lưu học hỏi lần này.
Sau khi biết kết quả, tâm trạng cô ta càng trở nên nặng nề hơn.
Hoạt động này do bệnh viện Thiên Châu khởi xướng, bên chịu trách nhiệm tiếp đón là một nhóm nghiên cứu thảo luận y học nước ngoài, do Hoàng Ly - cháu gái viện trưởng Hoàng dẫn đầu.
Tuy cô ta không quen biết Hoàng Ly nhưng về vị nhân tài xuất chúng trong giới y học này, chỉ cần tùy ý tra cứu trên mạng là có thể tìm thấy vô số những thông tin liên quan.
Y thuật thì khỏi phải bàn, đoàn do Hoàng Ly dẫn đầu vừa đạt được một giải thưởng y học tầm cỡ, riêng tiền thưởng cá nhân cũng lên tới vài triệu ngoại tệ.
Điểm mấu chốt nhất là vẻ ngoài xinh đẹp như chim vàng anh, gương mặt trắng ngần như em bé, vóc dáng thì không còn gì để nói, lúc trước còn được giới y học trong nước ca ngợi là “nhan sắc đại diện cho toàn ngành”.
Nếu như không có vốn hiểu biết, sợ rằng ai cũng sẽ nhầm tưởng cô là một minh tinh điện ảnh chứ không phải một nữ tiến sĩ y khoa tay quen cầm dao mổ.
Thư Tình không ngốc, cô ta nhanh chóng nhận ra đây chính là lý do làm nảy sinh vấn đề giữa mình và Thôi Kiếm.
Nếu là đối thủ khác, cô ta cũng chẳng buồn để ý, dù gì năm đó cũng có người nói đùa rằng cô ta là bông hoa xinh đẹp của bệnh viện Thiên Châu, ngoài Thôi Kiếm thì cô ta cũng là bác sĩ hàng đầu của khoa ngoại thần kinh.
Nếu so sánh những điểm tự tin này ra với Hoàng Ly thì dù là học vấn, y thuật, thậm chí là vẻ đẹp hay vóc dáng thì cô ta cũng đều không sánh bằng.
Thư Tình lục lại trí nhớ một chút, trong số những người phụ nữ cô ta từng gặp, thật sự không nhiều người có đủ tư cách để so sánh với Hoàng Ly.
Không hiểu tại sao người đầu tiên cô ta nghĩ tới lại là Tô Linh, người thứ hai là Mạnh Kiều, hai người này vừa khéo đều có liên quan ít nhiều đến Triệu Dương.
Khi Thư Tình nghĩ đến điều này, một cảm giác thất bại mạnh mẽ đột nhiên dâng lên trong lòng, cô ta cũng không thể tập trung lắng nghe những lời mẹ vừa nói.
Bà Thư vẫn đang luyên thuyên bên cạnh: “Con à, đang nghĩ cái gì thế, mẹ nói chuyện với con mà con không nghe à?”
Lúc này Thư Tình mới hoàn hồn: “Mẹ nói gì cơ?”
Bà Thư đành tự mình quyết định, nói: “Thôi bỏ đi, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho Tiểu Thôi”.
Nói xong, bà ta bất chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, con thử đoán xem ban nãy ở dưới hầm đỗ xe mẹ đã gặp ai?”
Nét mặt Thư Tình đầy hoài nghi.
Bà Thư lấp lửng: “Là Triệu Dương! Nghe nói bây giờ mẹ cậu ta đang nằm ở bệnh viện này …”
Phát hiện ra nét mặt con gái không thoải mái lắm, bà ta vội hỏi: “Sao thế, con đã biết chuyện này rồi à?”
Không đợi Thư Tình trả lời, gương mặt bà ta liền biến sắc: “Đừng nói rằng vì cậu ta nên con mới chia tay với Tiểu Thôi đấy nhé?”
Bà Thư không muốn nghe con gái giải thích, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, dẫu sao trước kia con gái bà ta cũng từng mặn nồng tình cảm với tên họ Triệu này, yêu nhau muốn sống đi chết lại, nếu không phải bà ta nhiều lần dùng cái chết ép buộc thì cũng chẳng có cách nào khiến hai người họ chia tay.
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn Tiểu Thôi đã biết con gái bà ta và Triệu Dương vẫn còn qua lại nên mới đề nghị chia tay.
Bà Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nói cho con biết, con đừng mơ! Mẹ sẽ không đồng ý cho con với Triệu Dương ở bên nhau, trừ phi mẹ chết!”
Nếu như không biết chuyện Thôi Kiếm đi nước ngoài thì có lẽ bà ta vẫn có thể mắt nhắm mắt mở không để ý đến mối quan hệ giữa con gái và Triệu Dương.
Dù sao với những gì bà ta nhìn thấy hôm nay thì cái tên Triệu Dương này cũng không tồi, kể cả có không bằng được Thôi Kiếm thì cũng chẳng kém hơn là bao.
Nếu như lúc đầu cậu ta cũng có điều kiện như bây giờ thì bà ta sẽ không ép hai người họ chia tay.
Nhưng bây giờ bà ta đã biết Thôi Kiếm đang ở nước ngoài trao đổi học hỏi kiến thức, một khi trở về chắc chắn sẽ được trọng dụng, thậm chí có thể trở thành lãnh đạo bệnh viện.
Nếu đúng là như vậy thì chút thành tựu bé nhỏ của Triệu Dương sao có thể so sánh với Thôi Kiếm được chứ?
Thư Tình nhìn thấu toan tính trong lòng mẹ, không vui nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Chuyện của con với Thôi Kiếm không liên quan gì tới Triệu Dương!”
Bà Thư nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật vậy sao?”
Thư Tình không kiên nhẫn, nói: “Là thật, hơn nữa bây giờ Triệu Dương đã có bạn gái rồi”.
Bà Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Con nói mẹ mới nhớ, hôm nay lúc mẹ nhìn thấy cậu ta, quả thật bên cạnh còn có một người phụ nữ, dáng vẻ…”
Bà ta mới nói được một nửa bèn nhìn con gái rồi vội vàng sửa lời: “Dáng vẻ cũng tạm được, thế nhưng so với con gái cưng nhà chúng ta thì còn thua xa lắm!”
Thư Tình sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ, cô ta cũng không đáp lời.
Bà Thư bỗng nhiên thốt lên: “Này, không đúng, cái tên Triệu Dương này không có năng lực gì nổi trội, cũng không có công việc tốt, sao lại tìm được bạn gái xinh đẹp như thế?”
Bà ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng: “Con xem…chắc không phải Triệu Dương được người ta bao nuôi đấy chứ?”
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này: “Con không biết đâu, ban nãy cậu ta lái một chiếc Audi diễu võ dương oai trước mặt mẹ, giờ nhắc lại mẹ mới phát hiện ra cái xe đó có mấy cái hình dán khá kỳ lạ, hơn nữa chẳng phải mấy cái đó chỉ có phụ nữ thường dùng hay sao?”
Thư Tình không muốn bình luận thêm, dựa vào những gì cô ta biết về Triệu Dương, những điều mẹ cô ta vừa nói tuyệt đối không có khả năng.
Bà Thư cảm thấy không cam tâm, chuyện của con gái và Thôi Kiếm không thể chậm trễ được nữa, nếu không sau này gặp phải người đàn ông còn kém hơn cả Triệu Dương thì chẳng phải sẽ hối hận đến chết sao?
Bà ta căn dặn một câu: “Con không được đi đâu hết, mẹ ra ngoài gọi cuộc điện thoại, trở về sẽ tìm con tính sổ tiếp!”
Thư Tình nhìn thấy hết mọi dự tính của mẹ nhưng cũng không muốn nói thêm gì nữa, trong đầu cô ta còn đang mải nghĩ hôm nay Triệu Dương đến bệnh viện để làm gì?