Tô Linh lao ra ngoài lan can, không biết trong lòng mình đang cảm thấy
thế nào. Đó không phải cảm giác vui sướиɠ khi trả thù, thậm chí còn có
chút phiền muộn.
Mặc dù tối qua cô uống nhiều nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Nếu cô nhớ không nhầm, cô chính là người chủ động dụ dỗ đối phương. Cô cảm
thấy trong lòng mình như có một đốm lửa cháy rạo rực sẵn sàng thiêu rụi
tất cả mọi thứ xung quanh.
Tô Linh cảm thấy có lẽ ly rượu đó bị bỏ thuốc..
Có điều ván đã đóng thuyền, giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi.
Cô là đứa con gái mà nhà họ Tô dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất để đào
tạo ra. Bao nhiêu năm nay, cô lúc nào cũng vô cùng cẩn trọng, không dám
đi sai nửa bước vì sợ ảnh hưởng tới thanh danh gia tộc.
Nhưng lần này cô phải làm thế nào đây? Đem tất cả tội lỗi nãy đổ lên đầu người khác sau?
Tô Linh lau khóe mắt, tự ôm lấy vai mình mà ngước nhìn lên bầu trời. Cô tự nhắc nhở mình không được phép cúi đầu bởi vương miện của cô sẽ rơi
xuống đất.
Triệu Dương hỏi với vẻ ngờ vực: “Cô đang khóc sao?”
Anh vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một nụ cười lạnh lùng khi được trả thù nhưng
thật không ngờ điều anh thấy lại là vẻ yếu đuối bên dưới lớp mặt nạ lạnh lùng kia.
Lẽ nào vẻ không quan tâm, mạnh mẽ quật cường của cô ấy trước đây đều là gồng lên hay sao?
Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy có chút thương xót. Không cần biết Tô Linh
mạnh mẽ nhường nào, bá đạo ra sao, thực ra cô ấy cũng chỉ là một cô gái
mà thôi.
Người con gái đầu tiên thuộc về anh.
Nghe thấy tiếng của Triệu Dương, cô kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Anh … không phải anh nhảy xuống rồi sao?”
Triệu Dương, đáp: “Tôi nhảy xuống rồi lại quay trở lại đây.”
“Đồ lừa đảo, tên khốn dối trá, anh đúng là đồ hèn nhát!”
Tô Linh rất muốn mắng chửi anh một trận nhưng vì từ nhỏ đã được dạy dỗ
theo kiểu con nhà gia giáo nên cuối cùng cô chỉ có thể thốt ra mấy từ
này.
Triệu Dương nhún vai, đáp: “Sự thật đã chứng minh dù tôi có
nhảy xuống thì cô cũng đâu có dễ chịu hơn. Mà nếu tôi có nhảy xuống thật thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Tô Linh vốn chẳng nghe anh giải thích đã gào lên: “Tên vô lại này … tôi phải giết anh!”
Cô nhào sang chỗ Triệu Dương, đánh anh tới tấp.
Triệu Dương đứng im không nhúc nhích nhìn cô với ánh mắt bất lực: “Cô gọi đây là giết người sao? Cô đang gãi ngứa cho tôi thì đúng hơn.”
“Tôi … “
Tô Linh vô cùng tức giận, cuối cùng cô cắn vào vai Triệu Dương.
Cô cắn rất mạnh, chẳng mấy chốc đã cảm thấy vị máu hơi tanh trong miệng.
Thấy Triệu Dương không phản ứng gì, cô lùi lại phía sau một bước, hỏi: “Anh không thấy đau sao?”
Triệu Dương nhìn vào mắt cô, đáp: “Nếu việc này có thể làm cô dễ chịu hơn một chút thì tôi có thể chịu được.”
Anh không thể không thừa nhận Tô Linh đúng là nữ thần rắc rối. Ngay cả khi cô ấy nổi giận vẫn vô cùng xinh đẹp.
Tô Linh vừa hơi mủi lòng nhưng liếc thấy ánh mắt của Triệu Dương bỗng nhiên lại cảm thấy bực bội.
Đàn ông đúng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh ta cũng không phải ngoại lệ!
“Đồ khốn!”
Tô Linh vừa mắng vừa giơ chân lên đá anh một cái.
Triệu Dương né được, anh cũng không nhịn được mà cất tiếng chửi thề: “Đù má! Cô bị điên à?”
Anh thực sự không hiểu nổi cô gái này, người đâu mà lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách?
Tô Linh cười lạnh, hỏi: “Sao anh lại không nhường nhịn tôi nữa rồi?”
Sắc mặt Triệu Dương xám xịt lại. Cô bị thần kinh sao, như thế này thì ai mà nhịn nổi cơ chứ?
Tô Linh vẫn không chịu bỏ qua, vừa chửi mắng vừa đá anh liền mấy phát: “Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!”
“Tô Linh, cô mà còn quá đáng với tôi là tôi không khách sáo với cô nữa đâu đấy!”
Triệu Dương bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Đến Bồ Tát còn có lúc nổi giận chứ đừng nói là người trần mắt thịt như anh.
Tô Linh ngước mắt nhìn anh, quát lên: “Không khách sáo sao? Được thôi, nếu anh có bản lĩnh thì cứ đến tìm tôi!”
Triệu Dương cảm thấy rất buồn bực, chắc chắn anh không nỡ xuống tay đánh cô gái này.
Bằng một động tác dứt khoát, Triệu Dương nhấc bổng cô lên vai, xoay người đi về phía chiếc giường sau lưng toan dạy cho cô một bài học.
“Á!”
Tô Linh thét lên một tiếng chói tai, thuận tay dứt tung một bên vạt áo của Triệu Dương nhưng đã bị anh vứt xuống giường!
Ban đầu là đánh nhau, đánh đến mức bất phân thắng bại.
Rồi đến cuối cùng chẳng biết tại sao hai người lại cuốn lấy nhau.
Hai con người với những tâm sự khác nhau bắt đầu dây dưa không dứt. Từng lớp, từng lớp quần áo dần được lột bỏ.
Tô Linh vẫn giống như một con thuyền nhỏ dập dìu trong trận bão lớn, không ngừng bị từng đợt, từng đợt cuồng phong đẩy lên đỉnh những con sóng.
Chỉ có điều, lần này cô là người chiếm thế thượng phong, cho tới cuối cùng lại hạ cánh xuống một bãi biển….
Cuộc mây mưa cuối cùng cũng kết thúc.
Triệu Dương châm một điếu thuốc, cơ thể cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ nhưng tâm trạng lại rất tệ hại.
Bởi những rắc rối không những không được giải quyết mà còn trở nên càng phức tạp hơn.
Lần này Tô Linh đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cô nói: “Cút ra khỏi giường của tôi!”
Triệu Dương giận tím người. Dù là đàn ông con trai thì cũng phải đợi người ta mặc xong quần áo rồi muốn làm gì thì làm chứ.
Khi anh mặc xong quần áo, Tô Linh đã mở ví tiền ra.
“Tôi nói rồi, cô không cần đưa tiền cho tôi, cứ coi như khấu trừ vào phí quản lý tài sản đi.”
“Đây là tiền do anh lao động cật lực kiếm được!”
Tô Linh ném tiền xuống đất. Dường như cô đang cố tìm một cách giải thích hợp lý cho mối quan hệ giữa hai người.
Triệu Dương vẻ mặt âm trầm, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô điên rồi sao?
Coi ông đây là cái gì chứ?
Thấy Triệu Dương không chịu nhận tiền, Tô Linh dựa vào giường, cười mỉa mai
nói: “Cứ thế mà đi sao? Tiền này khấu trừ luôn vào phí quản lý tài sản
à?”
Triệu Dương đã đi tới cầu thang lại nghe được câu này thì lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống dưới.
Tô Linh thấy vậy liền cười khì khì, sau đó càng lúc càng cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt, rồi đột nhiên lại bật khóc nức nở.
Sau khi khóc xong, cô từ từ ngẩng đầu lên. Cô gái yếu đuối và nhu nhược vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.
Cô cầm chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin lên xem thời gian, vừa qua
11 giờ, vẫn còn 4 tiếng nữa mới tới bữa tiệc đính hôn của cô.
Bất kể điều đang chờ đợi cô phía trước là những âm mưu đen tối hay khó khăn trắc trở gì thì cô cũng phải đi đối diện với nó.
Cô không thể lùi bước, mà cũng chẳng còn bước nào để lùi!
Chỉ cần lùi lại một bước sẽ là vực sâu vạn trượng. Nếu rơi xuống vực thẳm
đó, không chỉ mình cô tan xương nát thịt mà cả nhà họ Tô cũng sẽ có cùng kết cục!
Người ngoài chỉ biết rằng cô là viên ngọc của nhà họ Tô, là nữ giám đốc quyền lực với khối tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Nhưng chẳng ai biết được để giữ được vị trí này cô đã phải hi sinh những gì và bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
…
Triệu Dương vừa trở về phòng đã nghe tiếng Tôn mập phách lối: “Triệu Dương,
mau đến ký túc xá thu dọn đồ đạc đi, cậu bị đuổi việc rồi!”
Triệu Dương cau mày, hỏi: “Tại sao?”
Tôn mập đắc ý, đáp: “Có người khiếu nại về cậu!”
Không đợi Triệu Dương kịp mở miệng thắc mắc, Tôn mập đã vội vã giải thích:
“Chủ nhà của tòa 5 khiếu nại cậu, nói rằng không hài lòng với dịch vụ
của cậu!”
Triệu Dương ngẩn người, tim đập nhanh như có 10 ngàn con ngựa điên cuồng chạy qua. Cái gì mà không hài lòng với dịch vụ của tôi?
Tôn mập nhân cơ hội này quát: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ
đạc rồi biến đi! Nữ thần họ Tô đã ra mặt rồi thì không ai giúp được cậu
nữa đâu!”
Triệu Dương nghe rất rõ, đây chính là ý của Tô Linh.
Nhưng chuyện vừa nãy là thế nào? Là lần phát tiết cuối cùng của cô ấy sao?
Trong phòng bảo vệ rất yên lặng. Có người đồng cảm, cũng có kẻ đang cười trêи nỗi đau khổ của Triệu Dương.
Triệu Dương biết cách đối nhân xử thế, phong độ ngời ngời, lại còn khỏe mạnh, giỏi võ. Nếu Triệu Dương rời khỏi đây thì sẽ bớt đi một đối thủ cạnh
tranh với anh ta.
Tôn mập chưa kịp giục thì một bóng người yểu điệu thướt tha xuất hiện trước mắt họ.
“Mạnh tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây?”
Tôn mập vội vàng chạy lên phía trước, phút chốc quên hết chuyện của Triệu Dương.
Mạnh Kiều nhướn mày, hỏi: “Tôi đã dặn anh bảo Triệu Dương mang nước tới cho
tôi. Vậy mà đợi cả buổi sáng vẫn không mang đến là sao?”
“Để tôi bố trí người đi ngay.”
Tôn mập gọi một người thân tín với anh ta đi đưa nước.
Mạnh Kiều có chút không vui, nói: “Những lời tôi vừa nói anh không nghe rõ sao?”
“Cô Mạnh, là thế này, Triệu Dương hôm nay đã bị đuổi việc rồi. Cậu ta đã
không còn là người của đội bảo vệ khu Đế Uyển nữa cho nên cậu ta không
thể đi đưa nước cho cô được nữa.”
Mạnh Kiều có vẻ nghi ngờ nên hỏi lại: “Đuổi việc sao? Tại sao vậy?”
Tôn mập giải thích với vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Hôm qua thì bỏ bê công việc, hôm nay còn bị khách hàng khiếu nại!”
Mạnh Kiều có vẻ bất ngờ.
Đám người trong đội bảo vệ khu Đế Uyển này cô cũng chẳng lạ gì. Cô biết chỉ có Triệu Dương là người tử tế, khác với bọn họ.
Mặc dù nhất thời cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Triệu Dương nhưng anh là người rất có bản lĩnh và quan trọng nhất là không có tâm
địa xấu xa, lại còn làm việc rất cẩn thận.
Vậy mà đột nhiên lại bị khiếu nại?
Ai mà lại vô vị như vậy chứ!
Mạnh Kiều nhìn Triệu Dương, hỏi: “Những lời đội trưởng Tôn nói là thật sao? Anh bị đuổi việc rồi ư?”
Thấy Triệu Dương gật đầu, Mạnh Kiều vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, anh
hãy làm vệ sĩ cho tôi đi. Mỗi tháng tôi sẽ trả anh 20 nghìn tệ. Lần này
anh không có lí do gì để từ chối nữa đúng không?”
Mặt Tôn mập biến sắc, buột miệng hỏi: “Cô Mạnh … cô nói gì cơ?”
Anh ta thực sự không hiểu nổi, tên khốn Triệu Dương này rốt cuộc có điểm nào tốt mà lại lọt vào mắt xanh của Mạnh Kiều.
Không đợi Triệu Dương đồng ý, một chiếc Ferrari từ sau lưng mọi người đi tới.
Cửa xe bật mở, Tô Linh xinh đẹp diễm lệ trong bộ váy dạ hội bước xuống xe.
Tô Linh hơi nâng cằm, nhìn cô cao quý như một nàng công chúa. Đến cả Triệu Dương cũng không thể rời mắt khỏi cô.
Tô Linh nhướn mày, hỏi: “Đội trưởng Tôn, sao anh ta vẫn còn ở đây?”
Tôn mập cọ xát lòng bàn tay vào nhau, không biết trả lời sao cho phải.
Đặc biệt là ánh mắt bá đạo của Tô Linh khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tô Linh quay lưng bước đi, nói: “Tôi không muốn nghe anh giải thích. Tóm
lại, khi tôi trở về, không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa!”
Mạnh
Kiều cười nhạt: “Cô Tô, thật ngại quá. Triệu Dương hiện giờ là vệ sĩ
kiêm tài xế của tôi. Đội trưởng Tôn bây giờ không có quyền hạn gì với
anh ấy nữa!”
Tô Linh có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nói: “Cô sao?”
“Không sai!”
Mạnh Kiều chẳng thèm để ý đến ánh mắt của Tô Linh. Mọi người đều sợ Tô Linh, nhưng đừng hòng cô sợ!
Tô Linh cau mày, nhìn Triệu Dương hỏi: “Anh đã đồng ý với cô ta rồi sao?”
Phàm là thứ Tô Linh đã sử dụng thì dù cô không thích nó nữa, nó cũng phải là của cô.
Dù là thứ mà cô làm rơi thì người khác cũng không được tự ý nhặt lại.
Triệu Dương lắc đầu, cơn giận của Tô Linh mới vơi đi phần nào. Cô nói: “Không được đi!”
Mạnh Kiều lạnh lùng hỏi: “Cô Tô, cô không muốn giữ anh ấy lại, cũng không
muốn tôi giữ anh ấy lại, có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Tô
Linh không thèm để ý đến cô ta, nhìn thẳng vào Triệu Dương, nói: “Dù cô
ta có cho anh bao nhiêu tiền thì tôi cũng cho anh gấp đôi số đó. Tôi đã
nói rồi đấy, anh không được đi!”
Mạnh Kiều cũng không chịu lùi bước, đáp: “Vậy tôi cũng tăng lương cho anh gấp đôi!”
Mọi người đều sững sờ, cái quái gì thế này!
Triệu Dương cũng ù ù cạc cạc nghe theo lời Tô Linh: “Được rồi, tôi không đi
đâu cả. Tôi sẽ ở lại đội bảo vệ, 2 người đừng cãi nhau nữa.”
Mạnh Kiều cũng không thèm cãi nhau nữa, cô ta nói: “Tiểu Triệu, giúp tôi mang nước lên!”
Tô Linh chặn họng: “Không được, anh ta phải lái xe cho tôi!”
Mạnh Kiều tức giận quát lên: “Tô Linh, cô thật sự muốn đối đầu với tôi sao?”
Mạnh Kiều cũng đã vô cùng tức giận nhưng nãy giờ kìm nén lại là vì không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
Tô Linh không thèm tiếp lời, kiêu hãnh quay người đi làm lộ ra tấm lưng
đẹp không tỳ vết. Cô nói: “Đi với tôi hay đi với cô ta, tự anh quyết
định.”