Thấy Triệu Dương kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Tô Linh buồn cười hỏi: “Sao thế, bất ngờ vì tôi biết những thứ này sao?”
Triệu Dương không tỏ thái độ gì, nhưng thực ra không dám trả lời.
Trong ấn tượng ban đầu của anh, mặc dù Tô Linh không phải là vật trang trí tầm thường như bình hoa, nhưng cũng không thông minh gì, nếu không thì ban đầu sao lại trúng kế của Hạ Như Tuyết chứ?
Tô Linh bình tĩnh đáp: “Hạ Như Tuyết trước giờ không thích tôi, cho dù có xóa bỏ hôn ước của tôi và Ngụy Đông Minh đi nữa thì sao chứ? Cô ta muốn làm con dâu của nhà họ Ngụy ư, còn non lắm!”
Nghe xong lời giải thích của Tô Linh, Triệu Dương đã tỉnh ngộ ra được một vài điều.
Hóa ra hôn ước của cô và Ngụy Đông Minh mặc dù đã hủy bỏ, nhưng bà Ngụy lại đặc biệt thích Tô Linh, cũng luôn cố gắng trong âm thầm như thế.
Sức ép của nhà họ Ngụy trước giờ luôn giữ lại ba phần lực lượng, vừa thắt chặt vừa nới lỏng, muốn ép Tô Linh phải có thái độ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Cũng chính vì như vậy mà từ đầu đến cuối Hạ Như Tuyết không bao giờ có được thứ mình muốn, mới hận thù cô, do đó mới có câu chuyện lần trước ở câu lạc bộ De-Royale.
Mục đích rất đơn giản là muốn khiến Tô Linh bị hủy hoại hoàn toàn, cắt đứt những suy nghĩ cuối cùng của bà Ngụy.
Nhưng kết quả không thành, không những bị anh phá vỡ kế hoạch, bảng hiệu câu lạc bộ De-Royale cũng bị phá bỏ.
Thấy Triệu Dương ngơ ngác, Tô Linh hỏi: “Anh không biết thật sao, hay giả vờ không biết thế?”
Triệu Dương càng ngơ ngác hơn: “Biết gì cơ?”
“Sau khi câu lạc bộ De-Royale bị anh phá bảng hiệu, đã không làm ăn gì được nữa, bây giờ đã ngừng hoạt động một thời gian rồi, nghe nói gần đây có dự định bán đi đấy”.
Triệu Dương lại không phản ứng gì, lạnh lùng cười đáp: “Hôm đó người nhà họ Hạ không có mặt ở hiện trường, nếu không thì làm gì có chuyện chỉ đơn giản là phá mấy tấm kính như thế chứ?”
Tô Linh bị kích động bởi giọng điệu của anh, cố ra vẻ không quan tâm: “Không phá kính, thế anh còn muốn thế nào nữa?”
Đôi mắt Triệu Dương chợt lóe lên sự lạnh lùng nghiêm nghị: “Dù sao cũng không đơn giản như cô nghĩ đâu”.
Nãy giờ Tô Linh luôn nhìn chằm chằm Triệu Dương, vừa nãy thoáng nhìn biểu hiện thay đổi thái độ của anh, lạnh lùng, ảm đạm nhưng lại khiến cô vô cùng mê mẩn.
Cảm giác này lúc trước cũng đã có, nhưng nó luôn ẩn sâu, lần này lại lộ rõ ra đến thế.
Cô vứt bỏ ngay suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cắn môi nói: “Thật sự liều mạng vì tôi sao? Có đáng không?”
Triệu Dương nói với giọng điệu đương nhiên: “Cô là người phụ nữ của tôi, tôi liều mạng vì cô khó giải thích vậy sao?”
“Hừ, anh bớt xàm đi, ai là người phụ nữ của anh? Tôi đồng ý chưa?”
Bỗng nhiên Triệu Dương xoay đầu lại, lần đầu tiên chủ động hỏi: “Thế cô đồng ý không?”
Anh hỏi được câu này cũng đã cố gắng lấy hết can đảm, mấy ngày nay mối quan hệ của hai người lúc lạnh lúc nóng, lúc ổn lúc không, nếu lại không nhận được câu trả lời chắc chắn thì anh thật sự sợ rằng mình không kiên trì được nữa.
Tô Linh nhìn chằm chằm cặp mắt kế bên, sửng sốt trong chốc lát.
Vẻ ngoài của Triệu Dương cũng không đẹp trai lắm, thậm chí có thể nói là bình thường, nhưng cặp mắt này của anh giống như ma thuật, khiến cho khí chất vốn bình thường của anh lại trở nên cuốn hút.
Thứ cảm giác đó không rõ là gì, giống như bên trong một vòng xoáy, vô tình cuốn tâm tư cô vào trong.
Cô không muốn phủ nhận có tình cảm với Triệu Dương, nếu không cũng sẽ không kiệt quệ sức lực và tinh thần khi biết được anh xảy ra chuyện, thậm chí chạy tới chạy lui trong âm thầm.
Thứ cảm giác này là thích sao?
Cô không chắc chắn.
Nhưng nếu không phải là thích, thì là gì chứ?
Nếu thật sự không thích, thì cứ để anh ký vào đơn ly hôn là được rồi, những việc hôm nay nên làm cho anh cũng đã làm rồi, việc nên giúp cũng đã giúp rồi, từ nay ân oán đã rõ, không ai nợ ai không phải sẽ rất tốt sao?
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Dương càng lúc càng có ý hăm dọa, cô quay đầu đáp: “Tôi không đồng ý!”
Triệu Dương vừa nghe câu trả lời này liền bật cười, cô quả quyết nói nhưng thái độ thì lại ngại ngùng, kiểu tính cách bá đạo ngang ngược bình thường của cô đâu rồi?
Khuôn mặt Tô Linh đỏ bừng, trừng mắt hung hãn: “Cười gì chứ, chả khác gì tên thần kinh!”
Triệu Dương ngớ người một lúc, anh sống cùng Tô Linh nửa tháng, chưa khi nào thấy dáng vẻ này của cô?
Anh không do dự nói một câu: “Lúc cô giận trông cũng xinh đấy!”
Sắc mặt Tô Linh lập tức thay đổi, xách tai Triệu Dương lên hỏi một câu: “Có phải lúc ở cùng Mạnh Kiều, anh cũng ăn nói ngọt xớt vậy không?”
Nghe Tô Linh nhắc đến chuyện cũ, Triệu Dương càng thấy đau đầu, vội vàng đảm bảo: “Thật sự không có, lúc trước tôi có lối nghĩ không nên có với người ta, nhưng từ hôm nay trở đi tôi có thể đảm bảo chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn nửa bước!”
Tô Linh trợn mắt, tên này đúng là đồ ngốc mà!
Mặc dù lý lẽ như vậy, nhưng những lời này một khi nói ra, có người con gái nào mà không thích nghe chứ.
Có điều Tô Linh cũng không thèm đoái hoài đến, bản thân cô còn không có cách nào để cắt đứt mối quan hệ với Từ Hoa Dương, thì dựa vào gì mà gò bó Triệu Dương chứ?
Nhắc đến Từ Hoa Dương, trong lòng cô bỗng nhiên thấy nặng nề: “Triệu Dương, tôi có thể đồng ý anh thử xem, nhưng tôi chỉ sợ anh thất vọng...”
Tô Linh không nói tiếp nữa, cô tin Triệu Dương có thể nghe hiểu được hàm ý trong đó.
Cô bằng lòng cho Triệu Dương một cơ hội, nhưng lại sợ cuối cùng hai người họ không đến được với nhau, bởi tình cảm là thứ không ai có thể nói được điều gì.
Thực ra suy cho cùng, Tô Linh vẫn chưa có niềm tin vào bản thân cô.
Tình hình của Tô Thị khiến cô rất đau đầu, thực sự không có cách để cô dành quá nhiều tâm sức cho chuyện tình cảm.
Triệu Dương ngẩn người trong chốc lát, nếu lúc trước nghe được những lời này, nhất định anh sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ tính cách của nữ thần họ Tô, đến giờ mà anh vẫn không hiểu hàm ý đằng sau của câu nói này thì đúng là não úng nước.
Triệu Dương hỏi với vẻ hoài nghi: “Không có gì, không có gì... Ý của cô là... chấp nhận tôi rồi sao?”
Tô Linh sợ anh hiểu lầm nên vội vã giải thích: “Chỉ là bạn trai bạn gái thôi”.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể bảo đảm như này với Triệu Dương, còn về mối quan hệ vợ chồng chân chính, cô không dám đồng ý, dẫu sao trách nhiệm mối quan hệ đó rất lớn, cũng phải hi sinh nhiều thứ hơn.
Cô sợ mình không đảm nhận được, không làm được một người vợ hoàn hảo.
Hơn nữa từ đầu đến cuối cô cũng không có cách nào để coi người đàn ông mới quen nửa tháng trở thành chồng được.
Triệu Dương cũng không dám tham lam, thừa nhận: “Ý tôi hỏi là bạn trai ấy”.
Tô Linh ngại ngùng trực tiếp trả lời: “Anh cho tôi một chút thời gian để thích nghi”.
“OK!”
Triệu Dương gật đầu, điều này được xem như từ lốp dự phòng chính thức trở thành bạn trai rồi sao?
Xem ra tai họa ngục tù này cũng có chút lợi lộc, ít nhất thì anh cũng xác nhận được một chuyện rằng, trong lòng Tô Linh đã có anh.
Tô Linh chưa quen với mối quan hệ giữa hai người họ, bỗng chuyển đề tài: “Đúng rồi, lúc sáng anh chạy đi đâu thế? Tại sao tôi gọi cho anh không được”.
Triệu Dương giải thích đơn giản về vấn đề Cửu Xử, bởi vì đã ký hợp đồng bảo mật nên anh chỉ có thể dùng cách khéo léo đó thôi.
Tô Linh cũng không tra hỏi nhiều, trong mắt cô, Triệu Dương trước giờ có rất nhiều bí mật, cô cũng lười điều tra.
Đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện: “Lúc sáng anh hỏi tôi mượn xe, tính đi đâu sao?”
Triệu Dương sững sờ.