Triệu Dương đồng ý: “Đúng, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ lần này đã, một khi có quan hệ với Cửu Xử, anh Đao sẽ phải kinh sợ. Đến lúc đó tôi sẽ tiếp tục đi cảnh cáo anh ta, bảo anh ta không tìm La Thiến kiếm chuyện nữa!”
Tiểu Ngũ lập tức quyết định: “Anh Dương, em nghe anh!”
“Yên tâm đi, chờ khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi cùng cậu giải quyết việc đó!”
Triệu Dương đã cân nhắc kỹ lưỡng mới nói như vậy, hôm qua đi một vòng ở Huy Hoàng để kiểm tra, anh phát hiện một vài điểm đáng ngờ.
Anh nhận ra có một kẻ là đàn em của anh Đao.
Vì không rõ mục đích của tên này là gì nên anh cũng không đến dò hỏi.
Không phải vì sợ đối phương, mà là Vương Như Nguyệt muốn mở cửa đón khách, không nên đắc tội với đám côn đồ này.
Nhưng nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn khó xử lý, vậy cũng không thể biến chuyện lớn thành nhỏ được, nhất định phải giải quyết tai họa về sau!
Vừa nghĩ đến đây, đã có người bước đến.
Có thể là Đường Nhu dặn trước, hai người ngồi đợi một lát đã được dẫn vào một căn phòng.
Trong phòng có một cánh cửa bí mật, bên trong là một phòng VIP.
Vừa bước vào phòng liền thấy một người đàn ông cơ bắp, vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt hơi u ám.
“Không ngờ nhanh vậy đã gặp lại nhau rồi!”
Triệu Dương nhận ra người này, lần đầu tiên đến Cửu Xử, tên này ra mặt đóng vai phản diện, định dọa nạt hai người, kết quả lại bị anh dạy dỗ cho một trận.
Đường Nhu sắp xếp cho anh ta ở đây là có mục đích gì, ra oai phủ đầu ư?
“Quay người lại đi, tôi cần kiểm tra an ninh!”
Triệu Dương chất vấn: “Dựa vào cái gì chứ?”
Gã đàn ông đó nói: “Quy định của Cửu Xử!”
Tiểu Ngũ luống cuống, bị tên đó gạt qua một bên.
Anh ta đích thân kiểm tra Triệu Dương, hai tay chống lên tường không nói gì, chân trụ ở hai bên.
Anh ta cảnh cáo: “Thành thật vào, đừng lộn xộn!”
Triệu Dương nhắc nhở: “Tay chân anh nghiêm túc chút, tính tình tôi không tốt lắm đâu!”
“Vậy sao? Thứ đồ trong tay tôi cũng khá khó chịu!”
Triệu Dương quay đầu liền thấy trên tay anh ta đang cầm một khẩu súng kích điện, họng súng khét lẹt.
...
Cùng lúc đó, tại phòng giám sát của Cửu Xử.
Bạch Băng gõ cửa rồi bước vào: “Sắp họp rồi, cô ở đây làm gì vậy?”
Đường Nhu chỉ lên màn hình giám sát: “Xem trò hay, hi hi!”
Bạch Băng liếc qua màn hình, chợt thấy cạn lời, chắc chắn là Đường Nhu cố ý.
A Thần là kẻ lão luyện, lần trước bị Triệu Dương đánh bại vẫn ghi thù đến giờ.
Nếu không phải cố ý thì sao lại xếp hai người này gặp nhau?
Bạch Băng nghi ngờ hỏi: “Cô thật đúng là, rốt cuộc Triệu Dương đắc tội với cô thế nào vậy?”
Đường Nhu hừ một tiếng: “Không đắc tội với em, là em thấy anh ta ngứa mắt!”
Bạch Băng nhắc nhở: “Tôi đã cảnh cáo cô, đừng đùa quá trớn, tên Triệu Dương này không đơn giản”.
“Chị yên tâm, anh ta không dám làm gì đâu, em nhờ người điều tra rồi, Triệu Dương có xích mích với một gia tộc ở Thiên Châu, đang cần Cửu Châu chống lưng!”
Không đợi cô ta đắc ý lâu, hình ảnh trong ống kính đã thay đổi, chỉ thấy hoa mắt, sau đó gã đàn ông kia bị Triệu Dương ném ra ngoài.
Tiếp theo, cả người anh ta run rẩy, dần dần bất tỉnh.
Đường Nhu kinh ngạc, hoàn toàn chết lặng, tên Triệu Dương này sao vậy?
Hiện giờ anh ta chỉ là một bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, còn đắc tội với đám côn đồ, rõ ràng đây chính là lúc tự cứu chính mình, vậy mà lại dám kiêu ngạo như thế?
Bạch Băng cũng sững sờ, lần trước lúc xảy ra xung đột không ai tận mắt chứng kiến.
Nhưng lần này thì khác, cô ta từng đấu với A Thần ở sân tập, dưới tình huống đối đầu trực diện, nửa phút cũng chưa chắc giải quyết được tên này, thế mà vào tay Triệu Dương lại không tới mười giây?
Cô ta đứng hình mãi mới chấp nhận nổi, chẳng trách cấp trên giấu thân phận người này kín như bưng, cô ta cũng không điều tra được gì.
Nếu bảo cô ta hình dung, đánh giá về Triệu Dương thì chỉ có hai chữ: Khó lường!
Đường Nhu nắm chặt bộ đàm, chưa kịp phát giận, Triệu Dương đã cướp lời.
“Cuộc thi đấu võ lần trước, Cửu Xử lấy được vị trí số một từ dưới đếm lên ở Thiên Châu, lúc đó tôi còn tưởng là trốn tránh lười biếng luyện tập, bây giờ xem ra là tôi nghĩ sai rồi, hóa ra sức lực của mấy người đều dồn hết vào tranh đấu nội bộ!”
Đường Nhu thất thanh hỏi lại: “Sao anh biết chuyện này?”
Chuyện này luôn là nỗi nhục lớn nhất kể từ khi cô ta nhậm chức, cũng là vết nhơ của Cửu Xử.
Nửa năm nay, rất ít người dám nhắc lại chuyện này ở trước mặt cô ta, thậm chí bản thân cô ta cũng sắp quên mất rồi.
Không ngờ, lại bị Triệu Dương xé toạc tấm màn che này, hơn nữa còn ở ngay trước mặt sư tỷ Bạch Băng.
Khi Triệu Dương nói ra, hai tên còn lại trong phòng định bước tới giúp đỡ cũng lập tức sững sờ tại chỗ.
Triệu Dương lười biếng trả lời: “Trưởng phòng Đường, cô thích chơi trò trẻ con, vậy cứ chơi một mình đi, thứ lỗi cho tôi không tiếp được!”
Nói xong, anh kéo Tiểu Ngũ, quay người rời đi.
Tiểu Ngũ sững sờ, ban nãy lúc trên xe còn nói mượn danh nghĩa Cửu Xử để đối phó anh Đao, sao nháy mắt đã quay qua đắc tội với người ta rồi, hơn nữa còn thẳng thừng rời đi như vậy?
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Triệu Dương lén nháy mắt với mình.
Tiểu Ngũ ngây ngốc hồi lâu, nhìn cánh cửa trước mặt đột nhiên phản ứng lại.
Cậu ta vội kéo Triệu Dương: “Anh Dương, thôi bỏ đi, em cảm thấy chuyện này có thể là hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tôi thấy người ta căn bản là không chào đón chúng ta!”
Bị tiểu Ngũ “trì hoãn”, Triệu Dương chưa kịp rời đi, Đường Nhu đã chạy đến.
Cô ta hét lên: “Triệu Dương, đứng lại cho tôi!”
Triệu Dương không hề sợ hãi, quay người hỏi: “Trưởng phòng Đường có gì muốn dạy bảo?”
Đường Nhu thở hổn hển, lửa giận đè nén trong lồng ngực suýt nữa phun ra ngoài.
Bạch Băng đứng bên cạnh vội nháy mắt, ra hiệu cho Triệu Dương mau nói xin lỗi.
Kết quả không ngờ, Đường Nhu thở dài, bất chợt nói: “Xin lỗi!”
Bạch Băng sửng sốt, cô ta biết vài chuyện bên trong.
Dựa theo tính cách của Đường Nhu, thêm cả bối cảnh gia đình đã nuôi dưỡng thành một cô nhóc không bao giờ chịu thua.
Quen biết nhau lâu như vậy, cô ta chưa từng thấy Đường Nhu cúi đầu trước bất kỳ ai, càng đừng nói đến xin lỗi.
Hôm nay sao thế, đổi tính rồi à?
Hai tên cấp dưới nhìn nhau, y như thấy quỷ, vội nâng gã đàn ông bị ngất lên và tránh đi.
Tiểu Ngũ đứng im tại chỗ, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Triệu Dương cũng khá ngạc nhiên, anh có ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô gái tên Đường Nhu này, cảm giác rất kiêu ngạo, độc đoán, ngang ngược bất cần.
Nhưng người ta cũng nói xin lỗi rồi, anh không nên cố chấp quá, vội nói: “Không sao...”
Triệu Dương chưa kịp nói hết đã bị Đường Nhu cắt ngang: “Anh không cần nói nữa, vừa rồi cố ý gây khó dễ cho anh là tôi sai, tôi xin lỗi, về phần việc công, tôi mong anh sẽ làm không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác về sau”.
Triệu Dương đáp: “Cô yên tâm, tôi là người công tư phân minh!”
Đường Nhu thẳng thắn nói: “Có điều theo quan điểm cá nhân thì tôi vẫn ghét anh như cũ!”
Triệu Dương không hề để bụng: “Không sao, người ghét tôi rất nhiều!”
Đường Nhu ưỡn ngực: “Anh đừng ngông cuồng, chờ hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi đánh một trận với anh!”
Triệu Dương từ chối thẳng thừng: “Tôi không có hứng thú chơi trò trẻ con!”
Đường Nhu tức giận nói: “Anh bảo ai là trẻ con?”
Triệu Dương khó hiểu: “Cô thấy sao?”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu lùi bước.
Bạch Băng đứng bên cạnh cạn lời, lẽ nào kiếp trước hai người này là oan gia?