Triệu Dương nhanh trí, sau khi suy nghĩ một lát bèn nói: “Cháu là bạn trai của Liễu Nhiên, tên là Trương Vũ”.
Vừa nói anh vừa giơ hộp đồ ăn trong tay lên: “Cô ấy nói muộn rồi mà chưa ăn cơm nên cháu mang đồ ăn tối đến cho cô ấy”.
“Thì ra là bạn trai của Tiểu Nhiên à, được rồi, mau lên đi, con bé đang trong văn phòng đấy, ban nãy vẫn chưa thấy xuống”.
Chú bảo vệ cũng không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục xem tivi.
Triệu Dương đi vào văn phòng công ty quản lý tòa nhà, hành lang vắng tanh, mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện, hẳn là nhân viên trực ở phòng ban khác.
Anh đến trước cửa phòng tài vụ, khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Dương, là anh à?”
Triệu Dương thấy lạ, cười đáp lại.
Thấy Triệu Dương ngoài cửa, Liễu Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Anh Dương, anh đến rồi!”
Triệu Dương cười hỏi: “Cô sao vậy?”
“Anh… anh vào trong đã rồi nói”.
Liễu Nhiên kéo Triệu Dương vào văn phòng, khi đóng cửa lại vẫn còn nhìn ngó xung quanh.
Triệu Dương thấy lạ vội hỏi: “Sao vậy? Tôi đến đây không tiện hả?”
Liễu Nhiên vội giải thích: “Không phải, lúc trực ban căn bản sẽ không có ai đến, là… là Trương Vũ!”
“Trương Vũ, anh ta làm sao?”
“Tôi và anh ấy chia tay rồi”.
Triệu Dương kinh ngạc, vốn nghĩ mối quan hệ của hai người sẽ không lâu dài, chỉ là không ngờ Liễu Nhiên - cô gái thông minh và dũng cảm này lại đưa ra quyết định sớm đến thế.
Liễu Nhiên thở dài, đưa điện thoại cho anh.
Triệu Dương nhìn một cái liền cau mày.
Thì ra Trương Vũ không muốn chia tay, từ chiều đã liên tục gọi điện quấy rầy Liễu Nhiên, van nài cô ta đổi ý.
Sau khi bị Liễu Nhiên cự tuyệt, tên này bắt đầu giở trò đe dọa.
Liễu Nhiên chặn số rồi mà hắn vẫn tiếp tục gửi hàng loạt tin nhắn đe dọa đến.
Triệu Dương vốn tưởng hắn chỉ hơi nhỏ nhen thôi, không ngờ còn là một kẻ điên.
Yêu đương không hợp thì chia tay, như vậy sẽ tốt cho cả hai, nhưng hắn không buông bỏ được, lại còn dọa trả thù.
Nghĩ đến đây đột nhiên Triệu Dương hiểu ra, chẳng trách Liễu Nhiên chưa ăn cơm tối, hóa ra không phải bận quá rồi quên mất mà là sợ ra ngoài sẽ đụng phải Trương Vũ.
Anh áy náy: “Xin lỗi, Tiểu Nhiên, nếu không phải do tôi thì cô và Trương Vũ sẽ không thành ra thế này”.
Liễu Nhiên lắc đầu: “Anh Dương, anh nói gì thế? Nếu không có anh thì tôi sẽ không biết Trương Vũ là người như vậy, đợi đến khi thật sự bên nhau rồi vậy mới là anh hại tôi!”
“Được, cô yên tâm, chuyện này xảy ra là do tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc! Thế này đi, ngày mai tôi tìm anh ta nói chuyện, xem rốt cuộc anh ta muốn gì!”
“Anh Dương, cảm ơn anh!”
Thấy Triệu Dương chủ động nhận trách nhiệm về mình, trong lòng Liễu Nhiên rất cảm động, chẳng trách Khổng Nguyệt ngày nào cũng nói tốt về anh.
Cô ta cảm thấy trên người Triệu Dương có lực hấp dẫn, tiếp xúc với anh càng lâu sức hút càng mạnh.
Ví như lúc này, dáng vẻ sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của Triệu Dương khiến cô ta đỏ mặt tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Triệu Dương thấy Liễu Nhiên đỏ mặt, khẽ ho một tiếng: “À, thôi đừng nói nữa, chắc cô đói lắm rồi, ăn cơm đi đã!”
“Anh mua gì vậy, từ khi nãy tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi!”
Liễu Nhiên mở túi, kết quả phát hiện không phải là hộp cơm bán sẵn, mà là loại hộp giữ nhiệt tinh xảo.
“Cái này… cái này không phải đồ mua bên ngoài à?”
“Tất nhiên là không, đây là đồ tôi mang từ nhà đến cho cô, đồ mua bên ngoài không có dinh dưỡng không tốt cho sức khỏe, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không”.
Nói xong, anh mở hộp giữ nhiệt ra, bày từng phần ra bàn.
Liễu Nhiên bị mùi thơm trước mặt cám dỗ, cũng không khách sáo nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn, vội vàng đến suýt nghẹn, cô ta khẽ vỗ ngực và uống một ngụm canh.
“Ăn từ từ thôi, đâu có ai giành với cô”.
Triệu Dương vốn không có cảm giác thèm ăn nên buổi tối không ăn, có điều bây giờ nhìn Liễu Nhiên ăn lại thấy hơi đói, nhưng anh ngại tranh với Liễu Nhiên nên đành ngồi xem.
Liễu Nhiên ăn xong lau miệng: “Anh Dương, ngon quá!”
Vừa dứt lời, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Dương lấp lánh như sao.
Từ khi quen biết Trương Vũ, cũng có vài lần phải tăng ca, nhưng tên đó chỉ đưa cô ta đi ăn ở nhà hàng hoặc mua đồ bên ngoài.
Nếu hắn có thể chuẩn bị một bữa tối đầy đủ dinh dưỡng và có lòng như Triệu Dương thì có lẽ mối quan hệ của hai người đã phát triển nhanh hơn nhiều, thậm chí có thể xuyên thủng tấm lá chắn cuối cùng cũng nên.
Có điều may là Liễu Nhiên luôn kiểm soát tốt, không để đối phương đạt được mục đích, đây mới là cách duy nhất để bình tĩnh, dứt khoát cắt đứt mối quan hệ giữa cả hai khi xảy ra vấn đề.
Nghĩ vậy, cô ta càng cảm thấy Triệu Dương là một người đàn ông ấm áp, nếu cô ta có thể tìm được một người bạn trai như vậy, không cần y hệt Triệu Dương, chỉ bằng một nửa của anh thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
Về phần Triệu Dương, Liễu Nhiên không dám mơ ước đến, thứ nhất là liên quan đến Khổng Nguyệt.
Thứ hai là cô ta nghe Khổng Nguyệt nói Triệu Dương đã kết hôn, vả lại vợ anh rất xinh đẹp.
Thấy cô ta đã uống hết canh gà anh mang tới, Triệu Dương liền rót cho Liễu Nhiên một cốc nước ấm: “Ngon thì cô ăn nhiều chút đi”.
“Anh Dương, anh thật hạnh phúc, chị dâu nấu ăn ngon quá”.
Triệu Dương cười chế nhạo: “Cô ấy không biết nấu đâu, đồ ăn này là tôi làm”.
“Trời ạ, thật hay giả vậy?”
Liễu Nhiên sững sờ, cô ta phát hiện có một kiểu người thực sự là một ẩn số, chẳng hạn Triệu Dương, anh tựa như một hố sâu không đáy, càng tiếp xúc với anh càng khám phá ra nhiều ưu điểm.
Cô ta không dám để loại tình cảm này lan tràn, ăn xong cơm tối, quay lại nhìn đồng hồ đã tám giờ tối.
Liễu Nhiên lấy chìa khóa, mở cánh cửa chống trộm bên cạnh phòng tài vụ, bên trong là căn phòng nhỏ chuyên lưu trữ một số tài liệu nội bộ.
Tuy nhiên ở đây không có tài liệu quan trọng, số tài liệu quan trọng đều giấu trong két sắt ở phòng dữ liệu, cô ta không có chìa khóa.
Liễu Nhiên chỉ tay: “Anh Dương, ngăn tài liệu này là toàn bộ tư liệu về kỳ một Đế Uyển, nửa năm gần đây đều đủ cả, anh đừng làm loạn lên, xem xong đặt lại như cũ là được, tôi ở bên ngoài trông chừng giúp anh”.
“Được!”
Triệu Dương không hiểu các khoản ghi chép, hơn nữa trước mắt cũng không có thời gian để phân biệt nội dung các khoản này, theo thỏa thuận với Tiểu Ngũ, anh dùng chức năng quay video của điện thoại lưu lại mọi bản ghi chép.
Chớp mắt đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Lúc này Liễu Nhiên mới bước vào, hỏi: “Anh Dương, sao rồi? Còn nửa tiếng nữa là tan làm, chúng ta phải nhanh lên”.
“Còn có nửa tiếng thôi à, tài liệu nhiều quá”.
Triệu Dương đau đầu, có quá nhiều ghi chép linh tinh, mà anh không hiểu các mục ghi chép này, chỉ có thể lưu lại toàn bộ, cứ như vậy sẽ rất lãng phí thời gian.
Liễu Nhiên nhận ra Triệu Dương khó xử: “Thế này đi, để tôi giúp anh!”
“Không được, cô còn phải trực ban mà?”
“Không sao. Dù gì cũng sắp tan làm rồi, lỡ có người thấy, tôi sẽ nói có việc nên về trước”.
Nói xong, Liễu Nhiên đã xoay người: “Anh Dương, chờ tôi một lát!”
Cô ta đóng cửa phòng tài vụ, tắt đèn, sau đó quay lại phòng tài liệu.
Lạch cạch.
Cửa phòng tài liệu cũng bị cô ta đóng lại, trong phòng yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả nhịp tim của từng người.