Câu nói của Liễu Nhiên khiến Trương Vũ giật mình: "Thật ra, hôm nay tôi nên cảm ơn anh Dương”.
“Cảm ơn? Sao phải cảm ơn anh ta?"
“Nếu không có chuyện hiểu lầm hôm nay, sao tôi có thể biết anh là người như thế nào?”
Trương Vũ sửng sốt: “Nhiên Nhiên, cuối cùng em cũng biết anh đối xử tốt với em rồi đúng không?”
Liễu Nhiên cười giễu cợt: "Trương Vũ, hai người chúng ta đã từng có duyên phận ở bên nhau, tôi cũng không muốn nói những lời khó nghe, hôm nay cứ coi như bữa cơm chia tay đi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Trương Vũ giật mình, vội vàng giữ chặt Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, em sao vậy? Vẫn tức giận vì chuyện vừa nãy sao?”
Liễu Nhiên tỏ vẻ thất vọng: “Ngay cả lý do vì sao tôi tức giận mà anh cũng không biết ư?”
Trương Vũ lập tức nổi điên lên như dã thú: “Anh biết, anh biết, nhất định là do thằng ranh họ Triệu kia đã nói xấu sau lưng anh!”
Liễu Nhiên cười khẩy: “Anh Dương luôn là người thẳng thắn, có lúc nào anh ấy nói xấu anh nửa câu đâu? Mà ngược lại là anh, đâm bì thóc chọc bì gạo, lòng dạ nhỏ nhen suốt ngày đi đổ tội cho người khác, hèn hạ lắm mồm!”
Trương Vũ hỏi: "Nhiên Nhiên, em vì một người ngoài mà nói như vậy với anh sao?”
Liễu Nhiên lập tức uốn nắn: “Anh Trương, anh hiểu lầm một chuyện rồi, bây giờ hai người chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh Dương là bạn tốt của tôi, anh mới là người ngoài!”
Trương Vũ tức giận hỏi: “Em... em... lại có thể tàn nhẫn như vậy!”
"Trương Vũ, anh xuất sắc như thế, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn tôi, tôi không xứng với anh, cứ như thế đi...”
Sau khi biết được bộ mặt thật sự của hắn, Liễu Nhiên cũng lười nói chuyện tiếp, dứt lời cô ta muốn rời đi nhưng không ngờ Trương Vũ lại nắm chặt cánh tay của cô ta.
Hai người cãi nhau ngay trước cửa quán lẩu, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Ông chủ Mã xông ra đầu tiên, anh ta bảo vệ Liễu Nhiên ở sau lưng và nói: “Cậu làm gì đấy, mau thả cô Liễu ra!”
Trương Vũ tuy cao ráo, nhưng cơ thể lại gầy yếu, đột nhiên bị đẩy nên hơi loạng choạng: “Chết tiệt, Liễu Nhiên, các người dám liên kết với nhau bắt nạt tôi, cứ chờ đó cho tôi!”
Liễu Nhiên xoay cổ tay đau nhức và mắng chửi: “Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”
Trương Vũ đã hoàn toàn gỡ bỏ bộ mặt giả tạo của mình: “Được, Liễu Nhiên em chờ đó cho anh!”
Hắn phủi sạch bụi bẩn trên người, sau đó trừng mắt với ông chủ Mã: “Còn anh nữa, họ Mã kia, mẹ kiếp, anh cũng nhớ đấy cho tôi, dám ra tay với tôi đúng không, tôi nhớ anh rồi đấy, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu!”
“Cậu không nghe thấy cô Liễu nói gì sao? Mau cút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ông chủ Mã hét lên, không phải là anh ta sợ, mà là không muốn bị loại người hèn hạ như hắn nhớ mặt.
“Được thôi, chúng ta cứ chờ đấy mà xem!”
Trò cười kết thúc.
Liễu Nhiên xin lỗi: “Anh Mã, thật sự xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của anh...”
Ông chủ Mã xua tay và nói: “Không có gì, cô Liễu, sau này qua lại với ai thì phải tìm hiểu rõ đối phương trước, lần này cũng may có tôi ở đây, tôi thấy tên họ Trương này không phải là loại người tốt đẹp gì, cô phải cẩn thận hơn nhé!”
...
Trên đường trở về, Khổng Nguyệt áy náy nói: “Anh Dương, xin lỗi vì chuyện vừa nãy...”
Triệu Dương ngẩn người, vừa gãi cổ vừa hỏi: “Xin lỗi anh?”
Khuôn mặt Khổng Nguyệt đỏ bừng: “Đúng vậy, vừa nãy chưa được sự cho phép của anh mà em đã tự ý nói anh là bạn trai của em...”
Giọng của cô càng lúc càng nhỏ lại.
Triệu Dương xua tay: “Ồ, chuyện này có là gì đâu chứ? Cuối cùng thì cũng là anh được hời mà!”
Suy nghĩ một lát, anh lại nói thêm: “Nhưng nếu em có thời gian thì hãy nói chuyện với Liễu Nhiên một chút, e rằng cái tên Trương Vũ kia không phải loại người tốt đẹp gì!”
Khổng Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Anh Dương, anh cũng nghĩ như vậy sao?"
“Đương nhiên rồi, hôm nay vì nể mặt Liễu Nhiên nên anh mới không tính toán với anh ta, nhưng tên này cũng quá hẹp hòi”.
Khổng Nguyệt tủi thân nói: "Em cũng thấy thế, lần đầu tiên gặp mặt em đã cảm thấy anh ta không phải người tốt rồi, đáng tiếc Liễu Nhiên lại bị những lời ngon ngọt của anh ta mê hoặc, không nghe lời em...”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Liễu Nhiên cũng là người trưởng thành, cô ấy có thể phân biệt rõ ràng chuyện đúng sai".
Chấm dứt đề tài này, hai người trò chuyện một lát rồi mới tạm biệt.
Khổng Nguyệt cũng không vội vào công ty ngay, mà đứng ở bên ngoài đợi Liễu Nhiên.
Không lâu sau, cô thấy Liễu Nhiên khóc lóc chạy về.
Khổng Nguyệt giật mình và nói: “Nhiên Nhiên, cậu sao thế?”
Liễu Nhiên tức giận, kể lại chuyện vừa nãy với cô.
Khổng Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Cái tên đó thật sự quá ghê tởm, hợp rồi lại tan là chuyện thường tình, thế mà tên đó lại dám động tay động chân với cậu? Quá trơ trẽn! Nếu lúc đó mình và anh Dương có mặt ở đó thì nhất định bọn mình sẽ dạy cho anh ta một bài học!”
Liễu Nhiên áy náy nói: “Tiểu Nguyệt, xin lỗi cậu, ngay từ lúc đầu mình nên nghe lời khuyên của cậu, không nên tùy tiện chấp nhận làm bạn gái anh ta!”
Khi hai người bọn họ yêu nhau, Khổng Nguyệt đã mơ hồ nhắc nhở cô ta rằng lòng dạ của Trương Vũ hẹp hòi nhỏ nhen.
Nhưng cô ta bị tình yêu làm mờ mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy Trương Vũ là người tốt, đương nhiên sẽ không lọt tai câu nào.
Bây giờ cô ta nghĩ đến hắn liền cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là khi nghe thấy lời đe dọa mà Trương Vũ nói trước khi rời đi, cô ta không biết hôm nay tan làm nên về nhà bằng cách nào.
Khổng Nguyệt an ủi: “Cậu yên tâm, cái tên họ Trương đó chỉ ba hoa bốc phét thôi, hắn không dám làm gì cậu đâu!”
Liễu Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt trước khi rời đi của Trương Vũ vẫn khiến cô ta hơi khó chịu.
...
Tại Đế Uyển, tuy ở nhà kho không có nhiều việc, nhưng một khi bận rộn thì cũng khiến người ta mất sức, vừa mệt mỏi vừa bẩn thỉu.
Cũng không biết có phải Tôn mập cố ý trả đũa hay không, cả buổi chiều ba người Triệu Dương đều không được nghỉ ngơi.
Như vậy vẫn chưa hết, Tôn mập còn đứng ở một bên trông coi công việc, vài tên đàn em cũng đứng ở bên cạnh nói những lời kỳ quái.
Triệu Dương biết hôm nay Tôn mập đến đây để gây rối, chỉ muốn tìm ra sai sót, sau đó anh ta sẽ tước đi chức vụ phó đội trưởng của anh.
Nếu anh đã biết những suy nghĩ này của đối phương thì đương nhiên anh sẽ không dễ dàng phạm lỗi.
Từ Tam lại không có tính kiên nhẫn tốt như vậy, cậu ta đã cãi nhau với người của Tôn mập và bị trừ năm trăm tệ tiền lương.
Sắp đến giờ tan làm, đám người đó mới vênh váo rời đi.
Trước khi đi, Tôn mập lạnh lùng nói: "Tiểu Triệu, công việc của nhà kho không nặng nhọc lắm, những lúc rảnh rỗi cậu vẫn nên củng cố một chút phẩm chất của nhân viên trong đội đi! Như vậy mới không phụ lòng của trưởng phòng Khương và những lãnh đạo cấp cao đã bồi dưỡng và tín nhiệm cậu!”
Con mẹ nó!
Từ Tam còn muốn cãi nhau, nhưng lại bị Triệu Dương ngăn lại.
Anh cười đáp: "Đội trưởng Tôn, anh nói đúng, trở về tôi sẽ dạy dỗ bọn họ đàng hoàng, củng cố tư tưởng cho bọn họ!”
Khi đám người Tôn mập hùng hổ vênh váo rời đi, Từ Tam đạp đổ một cái ghế: "Mẹ kiếp, cái loại người bỉ ổi như hắn có gì mà dám lên lớp người khác? Cái tên Tôn mập này cứ hai ba ngày là lại đến đây kiếm chuyện gây sự, anh Dương, anh kiềm chế được, nhưng em không nhịn được”.
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Ánh mắt của Từ Tam khẽ lóe lên sự hung dữ: “Em thật sự rất nôn nóng, hôm nào mới liều mạng sống chết với hắn một phen đây”.
"Cậu đừng xem thường chuyện này, không phải chúng ta sợ hãi, mà là không cần thiết phải làm ầm đến mức đó vì loại người này!”
Từ Tam ngập ngừng nói: “Anh Dương, vậy anh nói xem, chúng ta phải làm sao?”
Triệu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Đêm nay các cậu hãy chờ tin tức của tôi, nhất định sẽ có kết quả!”
Anh thầm nghĩ, cho dù đêm nay không bắt được tên Tôn mập, thì cũng phải nghĩ cách khác để giải quyết.
Nếu không đợi đến lúc anh chưa kịp ra tay thì đã bị cái tên Tôn mập kia đánh ngã rồi!