Thấy Tô Linh không đáp lời, đầu dây bên kia nói tiếp: “Linh Linh, anh mong em có thể cho anh cơ hội để chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Lần này, anh nhất định sẽ không bỏ lại em, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống của mình”.
Triệu Dương nghe vậy chỉ cảm thấy ghê tởm, mấy lời nói dối này chẳng có chút đáng tin nào nhưng lại có phụ nữ bị lừa.
Anh không chắc Tô Linh sẽ trả lời thế nào, đôi mắt cũng liếc nhìn gương mặt cô.
Có lẽ cô cảm nhận được ánh mắt của Triệu Dương, Tô Linh cũng không biết ra sao, đôi mắt nhất thời đỏ hoe.
Đầu bên kia vẫn còn đang dịu dàng nói: “Em đang ở đâu, ở nhà sao? Anh có rất nhiều lời muốn nói trước mặt em!”
Triệu Dương đã không quan tâm đầu bên kia nói gì nữa, thấy bộ dạng yếu đuối vào giờ phút này của Tô Linh nhất là khi thấy nước mắt nơi khóe mắt cô, lớp phòng vệ tâm lý cứng rắn bỗng chốc vụn vỡ.
Anh tìm một hồi rồi đưa tờ khăn giấy cho cô.
Tô Linh ngạc nhiên nhìn Triệu Dương, sau đó nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, chỉ trong giây lát, cô đã trở lại như bình thường.
Đầu bên kia cảm nhận được sự khác thường: “Linh Linh, em đừng khóc, anh đau lòng”.
Tô Linh hít sâu một hơi, mọi yếu đuối lúc này cũng biến mất: “Anh là gì của tôi, tôi khóc hay không đâu đến lượt anh đau lòng?”
Triệu Dương nhếch miệng, tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ, đây mới là Tô Linh trong ấn tượng của anh, vừa ngang ngược vừa vô lý.
Đầu dây bên kia cũng hoảng hốt, hắn sửng sốt một hồi mới vội nói: “Linh Linh, em đừng như vậy. Anh biết chắc chắn em còn đang giận anh, anh hiểu nhưng anh sẽ không từ bỏ…”
Giọng nói của Tô Linh đã bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn, hôm nay đến gặp anh chỉ là xem anh như một người bạn cũ lâu ngày không gặp mà thôi, nếu có gì khiến anh hiểu lầm thì tôi vô cùng xin lỗi”.
“Linh Linh, em đừng như vậy. Anh biết trong lòng em vẫn có anh, xin em hãy cho anh một cơ hội được không? Để anh được bảo vệ em!”
Giọng điệu Tô Linh trở nên cứng rắn hơn: “Khi tôi cần anh nhất, anh lại không ở bên tôi, bây giờ anh bảo tôi cho anh cơ hội? Xin lỗi, tôi đã có người khác bảo vệ rồi”.
Vừa dứt lời, cô nhìn về phía Triệu Dương, trong mắt hiện lên tia hy vọng.
Đầu bên kia điên cuồng nói: “Ai? Anh không tin, anh ta là ai? Chắc chắn em đang gạt anh, đúng không? Anh biết rõ tình hình hiện giờ của nhà họ Tô, chỉ có anh mới có thể giúp em!”
Ánh mắt Tô Linh hiện lên vẻ ngạc nhiên, Triệu Dương hung hăng giật lấy điện thoại: “Người của phụ nữ tôi tất nhiên tôi sẽ là người bảo vệ cô ấy, sau này anh đừng quấn lấy cô ấy nữa, nếu không tôi đánh gãy chân chó của anh đấy!”
Đầu dây bên kia sững sờ một hồi mới hỏi: “Anh là ai?”
Triệu Dương nhếch mép: “Anh quan tâm tôi là ai làm gì?”
Nói rồi anh cúp máy, cười ha ha trả điện thoại lại.
Tô Linh cười nhạo: “Bây giờ anh hài lòng chưa? Đắc ý chưa?”
Triệu Dương chỉ cười không nói gì, Tô Linh gọi điện thoại trước mặt anh với nhiều ẩn ý.
Tô Linh đi ra ngoài: “Nếu anh đã hài lòng vậy thu dọn đồ đạc của anh rồi cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Triệu Dương không ngốc nên vừa nghe đã biết Tô Linh đang dỗi. Nếu cô thật sự muốn đuổi anh đi, sao lại phải phiền phức như vậy?
Thật ra cuộc gọi vừa rồi là giải thích sự thật nhưng người phụ nữ này rất giữ thể diện của mình, ngoài lạnh trong nóng, không muốn dễ dàng xuống nước, lúc này mới dùng cách này để giải thích cho anh.
Tiếp xúc với cô nửa tháng, nếu Triệu Dương còn không nhìn ra được điều này thì chắc EQ bị vứt cho chó ăn thật rồi.
Anh mặt dày nói: “Tôi không đi, chẳng phải mấy ngày trước đã nói rồi sao, cô muốn cho tôi nửa tháng để khảo sát. Mà bây giờ mới có hai ngày, cô muốn nuốt lời à? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy”.
Tô Linh cười chế nhạo: “Anh xem nhà tôi thành nơi nào vậy? Anh nói đi là đi, nói không đi là không đi được à?”
Triệu Dương giả vờ không nghe thấy vội hỏi: “Lúc nãy cô vội vàng chạy về chắc chắn ăn chưa no nhỉ? Hay là tôi làm chút đồ ăn cho cô nhé?”
Tô Linh không đáp, chế nhạo: “Triệu Dương, trước đây sao tôi không nhận ra anh mặt dày như vậy nhỉ? Tôi bảo anh đi đi, anh không hiểu à?”
Triệu Dương gật đầu: “Hiểu, hiểu chứ. Dù cô có đuổi tôi đi, cô cũng phải lấp đầy bụng đã chứ?”
Trong lúc nói, anh đã đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem thử, chỉ có rau và trứng, ngoài ra không còn thứ gì khác.
“Tôi làm mì cho cô nhé?”
Tô Linh không cảm kích: “Anh đừng tưởng như vậy là có thể làm tôi thay đổi ý định, tốt xấu gì anh cũng là đàn ông, nói lời phải giữ lấy lời!”
Triệu Dương chuẩn bị nguyên liệu hỏi: “Ừ, ừ, cô muốn ăn thế nào?”
Tô Linh hừ một tiếng: “Đây là anh nói đấy, làm xong bát mì này thì đi ngay cho tôi!”
Nghĩ một hồi, cô nói: “Ít hành lá”.
Triệu Dương làm hệt dáng vẻ hô lên của người bán hàng: “Được thôi, ít hành lá, một bát mì nước, quý khách đợi một lát!”
Tô Linh trợn mắt, nỗi ức uất lúc này tan biến từng chút, nhất là khi nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp đó, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả.
Bản thân cô cũng không biết cảm giác của mình với Triệu Dương là gì nhưng vừa rồi bị anh hiểu lầm, cô vừa hụt hẫng vừa hoảng loạn, cảm giác đó lại rất thật.
Áp lực từ công việc và gia đình lại khiến cô lực bất tòng tâm.
Nhà họ Ngụy quay lưng lại với cô và những lời đàm tiếu sau lưng khiến cô bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Dì Mai cũng nói không chỉ một lần, bên cạnh cô cần phải có một người đàn ông, nhà họ Tô cần một người đàn ông nhưng người này tuyệt đối không thể là Triệu Dương.
Một tên bảo vệ nhỏ nhoi không thể chống đỡ được cả nhà họ Tô, huống chi là trong tình hình tồi tệ hiện nay.
Tô Linh biết rõ điều này nên cô cũng càng không có lòng tin. Cô băn khoăn không biết có thể bình yên trải qua nửa tháng này với tình cảm của Triệu Dương hay không?
Nhất là có sự xuất hiện của Từ Hoa Dương khiến cán cân tình cảm của cô lần đầu xuất hiện tình trạng lệch tâm.
Tô Linh là người phụ nữ cực kì cao ngạo, tối nay cô đã vạch rõ ranh giới với Từ Hoa Dương, không phải hoàn toàn không có cảm giác với hắn. Nhưng phần lớn là do lòng kiêu hãnh khiến cô không muốn tha thứ dễ dàng cho người đàn ông đã từng bỏ rơi mình.
Mà thân phận hiện giờ của Từ Hoa Dương là người phụ trách khu vực Hoa Hạ của một tập đoàn quốc tế, nắm trong tay hàng tỷ khoản đầu tư.
Mặc dù bây giờ nhà họ Tô đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn có thể ứng phó được. Thế nhưng một khi xảy ra tình huống mà ngay cả dì Mai cũng không ứng phó được, cô còn có thể lo được cho thân mình không?
Đến lúc đó đối mặt với cọng rơm cứu mạng Từ Hoa Dương đưa ra và tình cảm mơ hồ với Triệu Dương, cô nên lựa chọn thế nào?
Tô Linh hoảng sợ, không đợi cô nghĩ ngợi nhiều thì một tô mì bốc khói hấp dẫn được đặt trước mặt.
Cô xoa bụng, để mặc cơn đói xua đi nỗi sợ hãi.
Cô thực sự đói, một mình cô xử lý sạch sẽ một bát mì cho hai người ăn.
Lúc ăn xong cô lau miệng, thế mà vẫn hơi cảm thấy chưa ăn đủ.
Tô Linh đẩy bát qua: “Xong rồi, tôi ăn xong rồi, anh có thể thu dọn đồ đạc rồi đấy!”