Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 145: Cầm bỏng tay




Khung cảnh hỗn loạn, đám đàn em của anh Đao chưa kịp phản kháng đã nhanh chóng bị ngã gục.

Không một ai ngờ được rằng Triệu Dương sẽ nổi điên như vậy, vừa nãy đầu còn bị đập một chai bia nhưng tên này lại không hề kêu lên một tiếng, tại sao bây giờ hắn lại mạnh đến như vậy?

Quá nhiều điều khó hiểu, ví dụ như bây giờ gần như không một ai có thể ngăn được bước chân của Triệu Dương.

Mỗi nắm đấm của anh vung ra nhất định sẽ kèm theo với tiếng kêu thảm thiết, bước chân của anh giẫm lên đất loạng choạng, từng bước tiến đến gần anh Đao.

Tình hình của Triệu Dương không ổn lắm, vết thương ở trên đầu đã lờ mờ đau nhức, thể lực cũng bị giảm sút nhanh chóng.

Hơi bất cẩn một chút, phần bụng dưới liền bị đá một cước.

Anh cũng không phải người hiếu chiến, một chân giẫm lên bàn trà, rồi xuất hiện trước mặt anh Đao chỉ trong chớp mắt.

Chiến thuật bắt trộm phải bắt tên cầm đầu đặt trong hoàn cảnh nào cũng luôn có hiệu quả nhất, từ lúc ra tay đến lúc áp sát, anh Đao thậm chí không kịp phản ứng đã bị Triệu Dương túm chặt lấy cổ áo.

Hắn mở miệng muốn nói lời cảnh cáo, kết quả Triệu Dương hoàn toàn không nghe, anh tiện tay cầm lấy một chai rượu, đè vào trán của hắn và nói: "Trước kia mày đã lấy được của Huy Hoàng bao nhiêu thì sau này cứ tiếp tục, Triệu Dương tao cũng sẽ không ngăn cản con đường kiếm tiền của mày, nhưng nhớ kĩ cho tao một điều, bát cơm của mày là do chị Như Nguyệt thưởng cho, đừng có vô phép tắc!"

Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, nhất là đám bảo vệ của Huy Hoàng, vừa khâm phục vừa sợ hãi.

Dù sao đối đầu với đại ca xã hội đen, trước mắt thì đã nhưng sau đó thì sao?

Nói là bảo vệ, thực ra cũng đều là người bình thường có con cái có gia đình, không ai ra ngoài để liều mạng cả, không ai là không sợ đám côn đồ này báo thù.

Huống hồ bà chủ Vương Như Nguyệt này có thể che chở cho bọn họ hay không cũng là chưa chắc.

Trong lòng nghĩ thế, đám người này liền có ý rút lui.

Mất đi sự khống chế ở phía sau, áp lực của đám côn đồ kia cũng nhẹ đi, bọn chúng quay người vây lấy mấy người Triệu Dương.

Kẻ thì mắng chửi.

Kẻ thì kéo thêm đồng bọn đe dọa.

"Tên họ Triệu kia, mẹ kiếp mày biết điều chút đi, mau thả anh Đao ra, nếu không hôm nay tao sẽ giết chết mày!"

Có đám đàn em hỗ trợ, anh Đao vốn đang sợ hãi đã dần trở về trạng thái bình thường.

Hắn tự châm cho mình một điếu thuốc, rồi chầm chậm nhả ra một làn khói.

Lúc này mới ôn tồn hỏi: "Chơi với tao sao? Khi tao còn lăn lộn ở ngoài còn không biết mày đang ở xó xỉnh nào đấy. Không phải tao coi thường mày, có bản lĩnh thì mở chai rượu này, nếu không thì mau chóng thả tao ra!"

Hắn vừa dứt lời liền đưa điếu thuốc vào miệng.

Chỉ là trò cũ và kỹ thuật thông thường mà thôi, những người bị hắn uy hiếp mười phần thì chín phần đều phải bại trận.

Nếu không phải là thâm thù đại hận, không một ai muốn đắc tội với loại người như bọn họ, hắn tỏ ra dáng vẻ tự tin như thường ngày, thậm chí còn cho Triệu Dương ba mươi giây để suy nghĩ.

Dựa vào biểu hiện của đối phương để phán đoán việc tiếp theo cần làm là gì.

Nhưng hắn còn chưa kịp kẹp chặt điếu thuốc vào thì phần đầu đã truyền tới sự đau đớn.

Sau một hồi kinh ngạc, bên tai vang lên tiếng vỡ của chai rượu.

Bia lạnh trộn cùng thứ chất lỏng nóng hổi lăn xuống trán, đầu thuốc cũng bị dập tắt.

Sau khi cơn đau truyền đến, cảm giác buốt thấu xương, lúc này anh Đao mới định thần lại.

Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ tên họ Triệu này thật sự là tên không có não, không làm như những gì hắn dự đoán, ngay cả sự đàm phán ít nhất cũng không có mà lập tức xé nát thể diện của hắn.

Đối phó với tên không có não này cần phải tàn nhẫn, anh Đao cũng tức giận, gằn giọng: "Tên họ Triệu chết tiệt này! Có bản lĩnh thì..."

Lời chưa nói xong lại nghe thấy tiếng gió rít bên tai.

Cùng với tiếng vỡ của chai rượu, lại một chai rượu khác bị Triệu Dương đập vỡ.

Ngay tại vị trí cũ, vết thương càng sâu hơn, máu cháy càng nhiều hơn.

Anh Đao vô thức hét lên một tiếng, máu chảy làm mờ con mắt, hắn ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn không đoán ra được nước đi của Triệu Dương.

Không chỉ mình anh Đao ngây ngốc, ngay cả đám đàn em của hắn cũng đều giật mình.

Không một ai dám chửi bới nữa, thậm chí còn có người lùi về sau nửa bước.

Dưới bầu không khí ngột ngạt, tình hình có sự thay đổi kì lạ.

Từ Tam đứng nguyên tại chỗ cười ha ha, do ảnh hưởng từ vết thương trên má nên tiếng cười cũng trở nên kì dị.

Còn Vương Như Nguyệt, sau một lúc kinh ngạc cũng đã định thần lại.

Cô phát hiện ra bản thân càng ngày càng không thể nhìn thấu Triệu Dương, một giây trước còn biết cứng biết mềm một giây sau liền bộc phát, ra tay thẳng thừng mà hoàn toàn không tính tới hậu quả, giống như bị khuấy động đến mức trở nên ngang ngược.

Vương Như Nguyệt đoán nguyên nhân, có lẽ là liên quan đến mình, nhưng sau đó thì sao, cậu ta thật sự muốn bảo vệ cô không để người khác xâm phạm sao?

Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, trái tim cô trống rỗng mấy chục năm nay lần đầu tiên bị một người đàn ông lấp đầy.

Tất cả mọi người trong phòng dần trở nên im lặng, Vương Như Nguyệt cảm thấy cô nên nói ra câu gì đó, vừa để tìm đường thoát của anh Đao vừa để tránh sự việc mất kiểm soát.

Dẫu sao ra ngoài làm ăn, nếu như không phải lúc cần thiết, cô cũng không muốn đắc tội với loại người như anh Đao, giữ hòa khí mới có thể kiếm tiền, đạo lý này cô đã hiểu từ lâu.

Nhưng chưa chờ cô kịp mở lời thì Triệu Dương đã cầm chai rượu thứ ba lên.

Mí mắt của Vương Như Nguyệt khẽ giật, lồng ngực phập phồng, cái tên này, lúc yên bình thì như cừu non, lúc bá đạo thì thật quá sức tưởng tượng nổi. Nhưng thật sự dáng vẻ ngang ngược này của anh giống như một người đàn ông đích thực.

Nhưng Vương Như Nguyệt làm sao có thể để chai rượu kia của Triệu Dương thực sự đánh xuống, không nói tới sự việc sẽ tiến triển ra sao, mà nếu thật sự đánh thêm một chai nữa thì anh Đao chắc chắn không chịu được.

Hôm nay nếu có người phải vào bệnh viện, sự việc sẽ càng khó giải quyết hơn.

Vương Như Nguyệt chưa nói gì thì đã có người bước lên trước mặt cô và nói: Cậu Triệu, có gì thì cứ nói, không có gì không thể bàn bạc cả”, người mở lời chính là anh Đao.

Hắn không quan tâm đến thể diện nữa, nếu như chai rượu này mà rơi xuống thì đầu của hắn sẽ nở hoa mất.

Triệu Dương hơi nóng nảy: "Tao với mày có gì để nói sao, sau này việc làm ăn của Huy Hoàng có thể tiếp tục giao cho mày chăm nom nhưng đừng có ý gì với tổng giám đốc Vương. Nếu như mày đồng ý thì tiếp tục hợp tác, còn nếu không thì tao đổi người khác".

Giọng điệu anh bình tĩnh giống như chỉ đang đàm phán một mối làm ăn nhỏ.

Triệu Dương không muốn tiếp xúc với đám côn đồ này nhưng muốn duy trì hoạt động bình thường của quán bar, chỉ dựa vào một vài bảo vệ thì không đủ, vẫn cần phải có loại người này ở trong cân đối.

Ở đời là vậy, có trắng thì sẽ có đen, bao đời nay vẫn luôn là như vậy, cho dù không có anh Đao cũng sẽ có người khác đến chia miếng bánh.

Hơn nữa anh cũng không thể dồn toàn bộ tâm sức vào đây.

Nếu như không phải dây dưa với Vương Như Nguyệt và Tiểu Ngũ, thậm chí anh còn không muốn lội vào vũng nước đục này.

Nhưng trước mắt không còn cách nào khác, nếu như đã gây phiền phức rồi vậy thì nhất định phải xử lý hậu quả, cho dù không vì thể diện của Vương Như Nguyệt cũng phải nghĩ tới tiền bạc.

Tiền lương mười nghìn tệ không phải một con số nhỏ, anh muốn có số tiền này, nhưng cũng không muốn cầm mà bỏng tay.

Anh không chắc anh Đao có chấp nhận điều kiện của anh hay không.

Trước kia Triệu Dương rất ít tiếp xúc với đám côn đồ này, nếu không chuyện ngày hôm nay có thể sẽ là kết cục khác.

Đầu óc anh Đao quay cuồng, đồng ý cũng không phải là không thể nhưng trước mắt bị người khác dùng chai rượu uy hiếp, nếu như hắn dễ dàng đồng ý thì đàn em ở trước mặt không nói gì nhưng chắc chắn sẽ ngầm bàn tán.

Trong giới xã hội đen bọn họ, một khi đã mất mặt sau này cũng khó mà giữ được đàn em.

Vậy phải làm thế nào?

Ánh mắt của hắn vô thức nhìn về một tên đàn em đắc lực của mình.