Triệu Dương không ưa nổi cái bản mặt này của hắn, đoán rằng chắc hắn vừa mới vào đó để mách lẻo, còn lý do là gì không cần nghĩ cũng biết.
Chắc là thấy anh và Khổng Nguyệt đi gần nhau nên mới ôm tâm lý ghen tỵ đi phá đám.
Triệu Dương thầm hừ một cái, nhưng trên mặt vẫn tươi cười vui vẻ: “Vâng, đúng là có chuyện vui, hẹn ngày rảnh rỗi mời tổ trưởng Hàn đến uống rượu cưới của tôi và Khổng Nguyệt”.
Tổ trưởng Hàn tím mặt, hắn biết quan hệ giữa Triệu Dương và Khổng Nguyệt không bình thường, nhưng không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như thế này, thậm chí đã bàn đến chuyện cưới xin rồi!
Khổng Nguyệt cũng ngây người tại chỗ, trong lồng ngực cô giống như có một con nai chạy qua, tim đập “thình thịch” không ngừng.
Triệu Dương cười ha ha, vỗ vai tổ trưởng Hàn nói: “Tổ trưởng Hàn, đang đùa anh thôi, anh xem anh tưởng là thật kìa, sao tôi xứng đôi với thư ký Khổng chứ?”
Tổ trưởng Hàn muốn nói biết điều là tốt, nhưng chưa kịp mở miệng thì cảm thấy bàn tay to đặt trên vai giống như sắt thép, đè mạnh lên xương bả vai, làm hắn đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Còn Triệu Dương vẫn tươi cười vui vẻ, không ai nhìn ra sơ hở.
Tổ trưởng Hàn không tiện nổi giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi để trong bụng, miễn cưỡng đối phó vài câu rồi vội vã tạm biệt.
Triệu Dương chưa hả giận, nhìn bóng lưng của hắn và nói: “Tiểu Nguyệt, tên họ Hàn này là một kẻ tiểu nhân, sau này nếu hắn còn dám giở trò với em, em cứ nói anh để anh xử lý hắn!”
Khổng Nguyệt vẫn còn đang ngây ngẩn, nghe thấy Triệu Dương nhắc lại mới vội vã gật đầu: “À vâng… em biết rồi…”
Triệu Dương dồn toàn bộ tâm trí để suy nghĩ, lát nữa nên đối phó với trưởng phòng Khương như thế nào, cũng chẳng chú ý đến vẻ mặt thất vọng thoáng qua của Khổng Nguyệt.
Tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên, người bên trong rất nhanh đã đáp lại.
“Mời vào!”
Triệu Dương ngẫm một lát, là một giọng nữ rất trong trẻo, từ giọng nói có thể đoán được tuổi tác không lớn.
Hai người vào phòng, rất nhanh Khổng Nguyệt đã khôi phục trạng thái bình thường, nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi, giọng nói vô cùng chuẩn mực: “Trưởng phòng Khương, đây là Triệu Dương, tôi đưa anh ấy đến thực hiện quy trình nhân sự”.
“Ồ, cậu là Triệu Dương à?”
Trưởng phòng Khương đang cặm cụi ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Triệu Dương.
Triệu Dương cũng đưa mắt nhìn qua, không ai mở miệng, ánh mắt hai người giao nhau.
Triệu Dương hơi bất ngờ, anh vốn tưởng rằng trưởng phòng Khương hẳn là một phụ nữ trung niên chua ngoa cay nghiệt, thậm chí dáng người mập mạp với mái tóc xoăn sóng và giọng nói ồm ồm khản đặc.
Kết quả vừa nhìn và hình ảnh tưởng tượng trong đầu khác biệt quá lớn.
Trưởng phòng Khương trước mắt thân hình thon thả, mái tóc ngắn xoã ngang vai, dáng vẻ không hề xấu mà ngược lại khá là xinh đẹp.
Mặc dù cô ta không đứng lên nhưng cảm giác sẽ cao hơn trưởng phòng Uông một chút, hơn cả là tác phong già dặn kinh nghiệm, giơ tay nhấc chân đều toả ra một sức quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ trưởng thành.
Có thể dùng cụm từ “vẻ đẹp mỹ miều” để hình dung.
Cuối cùng Triệu Dương chốt một câu, người trước mắt là một nữ trí thức vô cùng tinh tế, hoàn toàn khác xa hình tượng nữ lãnh đạo cay nghiệt trong tưởng tượng ban đầu.
Trưởng phòng Khương cũng không tiếc lời ca ngợi, nói: “Cậu là Triệu Dương à? Mấy ngày nay thường xuyên nghe người ta nhắc đến cậu, quả thật dáng vẻ không tầm thường! Thật sự không ngờ phòng bảo vệ của khu biệt thự Đế Uyển chúng ta lại có một chàng trai ưu tú như vậy!”
Lời cô ta nói không hoàn toàn là tâng bốc, cô ta đã từng gặp khá nhiều bảo vệ ở khu biệt thự Đế Uyển, cũng có những người trông cường tráng Triệu Dương, nhưng Triệu Dương đã cho cô ta một cảm giác rất đặc biệt.
Tuy không nói nhiều, nhưng đôi mắt lại rất có hồn, là kiểu chỉ nhìn một lần có thể khiến người ta nhớ mãi không quên.
Giọng nói của trưởng phòng Khương rất dịu dàng, Triệu Dương nghe cô ta nói mà cảm thấy tựa như gió xuân thoảng qua, nhưng trong lòng anh chẳng thả lỏng được, ngược lại xuất hiện sự căng thẳng vô hình.
Trực giác mách bảo anh, đây không phải là một đối thủ đơn giản.
Trưởng phòng Khương phất tay: “Gì nhỉ, Tiểu Khổng, cô làm việc của mình đi, tôi vẫn còn một số tài liệu phải xử lý, cô đừng đợi ở đây, nhỡ đâu trưởng phòng Uông có việc gì cần tìm cô thì sao? Đừng trì hoãn công việc”.
Nói xong, cô ta chỉ tay vào chiếc ghế sofa ở một bên: “Tiểu Triệu, cậu ngồi đi đã, đợi tôi làm xong việc sẽ xử lý việc của cậu”.
Nghe thấy câu cuối cùng của trưởng phòng Khương, Khổng Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn Triệu Dương với ánh mắt yên tâm rồi mới lui ra ngoài.
Triệu Dương cười gượng, anh không dám yên tâm, e là trưởng phòng Khương là một kẻ ác ăn thịt người nuốt cả xương, phải thật cẩn thận, đừng để cô ta chén sạch mình!
Anh vừa mới ngồi xuống ghế sofa thì trưởng phòng Khương nói: “Tiểu Triệu, phiền cậu giúp tôi lấy tài liệu trên bàn trà qua đây”.
Triệu Dương cầm mấy tờ giấy lên, đưa đến trước mặt trưởng phòng Khương một cách ngay ngắn.
Trưởng phòng Khương nhận lấy, sau đó không nói gì nữa, không bảo anh đợi một lúc, cũng không bảo anh quay về ngồi.
Triệu Dương không nghe thấy dặn gì thêm, cũng không chuyển động mà cứ đứng tại chỗ một lúc.
Cho đến ba phút sau, anh vẫn không nghe thấy bất cứ lời dặn gì khác của trưởng phòng Khương, lúc này anh mới hiểu, thì ra là đang đợi anh ở đây!
Ra oai phủ đầu hay là muốn thăm dò đối phương?
Trước khi xác định được ý đồ của trưởng phòng Khương, Triệu Dương quyết định không lật mặt cô ta.
Không phải chỉ là đứng thôi sao, trước đây lúc anh đi lính cũng phải đứng rất nhiều, có lần nào không bước trong ba tiếng đồng hồ chứ?
Đọ kiên nhẫn à?
Anh đâu có sợ người phụ nữ trước mặt!
Vì vậy, bây giờ xuất hiện một cảnh tượng kỳ quặc.
Trưởng phòng Khương bận rộn với tài liệu trong tay, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng làm vẻ mặt kinh ngạc, rồi thỉnh thoảng lắc đầu như thể công việc rất phức tạp, làm thế nào cũng không xử lý xong.
Còn Triệu Dương đứng trang nghiêm, đừng nói chân không nhúc nhích một chút nào, ngay cả thân người cũng chưa từng cử động.
Chớp mắt nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Trưởng phòng Khương lén ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi kính nể.
Về ấn tượng ban đầu với Triệu Dương, cô chỉ nghe em họ của chồng nhắc đến vài lần, vốn dĩ cũng không để tâm, chèn ép một bảo vệ thực tập đối với cô ta mà nói dễ như trở bàn tay.
Có đội trưởng Uông chống lưng thì làm sao? Trên có chính sách, dưới có đối sách, cô ta tìm đại một lý do là có thể chặn đứng thủ tục nhân viên chính thức của Triệu Dương, thậm chí không ai bới móc được chỗ sai.
Cho đến mấy ngày nay, sau mấy lần đấu đá nhau với trưởng phòng Uông cô ta mới nhận thức được có gì đó không đúng.
Lần này trưởng phòng Uông thay đổi, tuy chính trưởng phòng Uông chủ động xin cô ta trước, nhưng cũng ngầm gây áp lực sau lưng cô ta.
Không ngờ, một việc sắp hoàn thành ngay trước mắt thì đột nhiên đổi hướng gió.
Trưởng phòng Uông không những không điều chuyển công tác, ngược lại còn đến tìm cô để hỏi xin cho Triệu Dương.
Đặc biệt hôm nay gặp mặt mới phát hiện, tên bảo vệ quèn được người ta nhắc đến bao nhiêu lần đúng là không hề tầm thường, thảo nào em họ chồng cô ta không chèn ép được cậu ta.
Sự chống cự này không chỉ đơn thuần tiêu hao về mặt thể lực, mà còn là một bài kiểm tra khả năng chống chọi với áp lực.
Nếu Triệu Dương để lộ dù chỉ một chút sơ hở, cô ta sẽ mượn cơ gây khó dễ ngay.
Kết quả là Triệu Dương cứ thế không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để bới móc lỗi sai.