Từ Tam và Tiểu Ngũ lần lượt bị đưa lên xe cảnh sát, theo sau là Triệu Dương.
Dì Mai nắm chặt điện thoại, vì dùng lực quá mạnh nên bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bà ta không hiểu rõ Triệu Dương, cũng không tin tưởng anh nên câu nói “cố hết sức gánh vác” của Triệu Dương khiến bà ta thấy rất buồn cười.
Cho dù anh thật sự tự nguyện gánh vác chuyện này, nhưng nếu như đối phương đưa ra một mức giá khiến người ta động lòng thì sao?
Quyết đấu trên thương trường nhiều năm đã khiến bà ta hiểu được một điều, đó là trên thế giới này không có tình bạn nào vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh hằng!
Bà ta không dám đặt tất cả hi vọng của mình lên người mà bà ta không vừa mắt như Triệu Dương.
Nhìn điện thoại trong tay, dì Mai do dự một lúc, trước mắt vẫn còn một cách có thể cứu vớt tình thế nguy cấp của nhà họ Tô, nhưng bà ta lại không bằng lòng mở lời.
Bởi vì một khi mở lời thì sự kiên trì vất vả bao nhiêu năm nay của bà ta đều chẳng là gì nữa!
Nhưng bây giờ đã đến bước đường cùng, ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác.
Ngay lúc bà ta định bấm số, một chiếc taxi dừng lại trước cửa.
Dì Mai chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi!
Triệu Dương lần theo giọng nói quay lại nhìn, nhịp tim chậm lại nửa nhịp, sao cô ấy lại tới đây?
Tô Linh quấn một dải băng trắng trên trán, vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt cô không được tốt lắm, đôi môi hơi tái nhợt, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Cô khẽ quát lên: “Dừng tay!”
Cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Nó là…”, dì Mai vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.
Bà ta còn chưa kịp giải thích thì đã bị Tô Linh cướp lời.
Cô nói không chút do dự: “Tôi là Tô Linh, sự việc tối hôm nay tôi có thể làm chứng! Các anh dựa vào cái gì mà bắt người?”
Tô Linh nhíu mày, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc còng trên cổ tay Triệu Dương, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Sự việc xảy ra tối nay, người khác không rõ, nhưng cô chắc chắn biết rõ. Bọn họ không bắt tên rác rưởi kia chịu trách nhiệm, mà lại bắt Triệu Dương ư?
Cô biết tính cách của Triệu Dương, cũng đã lường trước được rằng sau khi cô đi, có thể anh sẽ gây ra một vài phiền phức nên cô mới nhờ dì Mai đến giải quyết việc này.
Nhưng cho dù rắc rối lớn đến đâu thì cả hai bên đều phải có trách nhiệm, tự hòa giải là được rồi, tại sao lại thành ra như vậy?
Cho dù thực sự phải ra tòa thì cũng không thể chỉ nhắm vào một mình Triệu Dương được!
Tô Linh cũng không biết bản thân đang làm sao, một cơn tức giận vô hình bao trùm lấy cô, còn có một nỗi oan ức không thể giải thích được, nước mắt cô vô thức chảy xuống.
Cô không biết người đàn ông này đã trải qua những gì trước khi cô đến.
Nhưng nhìn những vết thương và vết máu trên khắp cơ thể anh, Tô Linh cảm thấy rất đau lòng, sau đó còn có một cảm xúc tự hào không tả nổi.
Thì ra trên thế giới này, thật sự có người đàn ông như vậy, người có thể vì cô mà xông vào biển lửa, người có thể đánh đổi tính mạng để bảo vệ cô, cũng có thể vì cô mà “chọc thủng trời đất”!
Dù rằng bây giờ người đàn ông này vẫn chưa đủ xuất sắc đến thế, nhưng vậy thì sao chứ?
Cô đợi được.
Chỉ là trước lúc đó, cô sẽ không cho phép bất cứ ai đưa Triệu Dương đi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Linh dần trở nên kiên định: “Việc này không liên quan đến anh ấy, nếu như các người muốn ra tòa thì tôi sẽ hầu tòa bất cứ lúc nào!”
Không đợi cảnh sát tra hỏi, dì Mai đã nắm lấy cánh tay cô, khẽ quát: “Tô Linh, mày muốn làm gì?”
Tô Linh quay đầu lại, bình tĩnh nhìn bà ta: “Không làm gì cả, việc này xảy ra là do tôi, tôi đương nhiên là không thể đứng ngoài cuộc”.
Dì Mai hỏi liên tiếp: “Mày có biết bây giờ tình hình trong nhà thế nào không? Mày có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Tôi biết”.
Dì Mai đáp trả gay gắt: “Vậy sao mày vẫn làm vậy?”
Tô Linh nheo mắt phản bác: “Nếu không thì sao?”
Dì Mai nói: “Mày lập tức rời khỏi đây ngay, việc này tao sẽ giải quyết!”
Tô Linh lại cười nhạt: “Giao cho dì giải quyết? Để người ta đưa Triệu Dương đi, sau đó bỏ mặc anh ấy, đây chính là cách giải quyết của dì sao?”
Dì Mai tức giận: “Nếu không mày còn muốn thế nào nữa? Vì người đàn ông này mà từ bỏ danh sự và thịnh vượng của cả gia tộc sao?”
Tô Linh nói sự thật: “Anh ấy cũng là một thành viên của gia tộc này”.
“Cậu ta dựa vào cái gì chứ?”
Tô Linh ưỡn ngực đứng thẳng lưng và gằn lên từng chữ: “Dựa vào việc anh ấy là người đàn ông của tôi”.
Triệu Dương nhếch miệng cười, sự mệt mỏi và đau xót trên người cũng biến mất hoàn toàn.
Không uổng công hôm nay anh đánh đổi tính mạng một lần, người phụ nữ tên Tô Linh này vừa mạnh mẽ lại vừa đáng yêu.
Dì Mai sững sờ trong suốt ba giây, sau đó mới quát lên: “Đến cả lời này mà mày cũng nói ra được, mày có biết xấu hổ không hả?”
Tô Linh liên tục chất vấn: “Qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn, đây chính là bộ mặt của gia tộc lớn sao? Nếu thứ dì nói là loại thể diện này thì tôi không có còn hơn!”
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên.
Vương Hằng Thăng sớm đã choáng váng trước những gì xảy ra trước mặt, ông ta chưa từng gặp Tô Linh, đây chính là lần gặp mặt đầu tiên.
Mặc dù bộ dạng yếu ớt, nhưng khí chất mạnh mẽ của cô dù thế nào cũng không thể che giấu được, ngay cả động tác ngẩng cao đầu cũng khiến cô trở nên kiêu hãnh như một con thiên nga trắng.
Sớm biết như thế, thì ông ta sẽ không tặng cơ hội này cho người khác!
Tên phế vật họ Hàn kia thì hay rồi, ngay cả việc này làm cũng không xong?
Dì Mai thở dốc, tức giận nói: “Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện, người đâu, đưa nó về cho tôi!”
Vương Hằng Thăng và mấy người khác nhìn nhau, muốn mở lời ngăn lại.
Ánh mắt Dì Mai sắc bén như đại bàng: “Các người có thể đưa Triệu Dương đi, nhưng nếu như các người dám động đến người nhà họ Tô thì đừng trách tôi không nhắc nhở, thuyền hỏng còn có ba cân đinh, các người đừng ép tôi!”
Nói xong, vệ sĩ nhà họ Tô đã bước lên.
Tô Linh trừng mắt lạnh lùng nói: “Để tôi xem ai dám!”
Đám vệ sĩ sững sờ đứng yên tại chỗ, tiến không được mà lui cũng không xong.
Dì Mai tức giận, dứt khoát nói: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
Tô Linh thẳng thừng ngả bài: “Muốn bắt thì bắt cả tôi và Triệu Dương! Muốn bảo vệ thì phải bảo vệ cả hai người chúng tôi! Muốn bắt hay bảo vệ thì tùy dì!”
Dì Mai không thèm để tâm đến lời đe dọa của Tô Linh, bà ta ra hiệu cho người phía sau, A Quân lập tức tiến lên.
Ông ta là vệ sĩ dì Mai đưa từ nhà mẹ đẻ đến, trong cả nhà họ Tô, không ai có thể ra lệnh cho ông ta ngoại trừ dì Mai.
Vì vậy, ông ta có thể bất chấp chống lại sự phản kháng của Tô Linh.
“Ông muốn làm gì?”, sắc mặt Tô Linh thay đổi, cô nhanh chóng lùi lại, nhưng đã bị A Quân bắt lấy bàn tay!
Trái tim cô trùng xuống, theo bản năng muốn quay lại nhìn Triệu Dương.
Còn chưa kịp quay đầu lại, cơ thể cô đã bị người ta ôm vào lòng, mùi hương quen thuộc kia khiến cô sững sờ.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại thì Triệu Dương đã siết chặt cánh tay của A Quân.
Sau đó hai cánh tay đập vào nhau.
Trận đấu bắt đầu!
Sắc mặt A Quân từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, cho dù ông ta dùng sức thế nào thì lòng bàn tay của Triệu Dương cũng như kẹp sắt không chút chuyển động!
Tô Linh mím môi và mỉm cười rạng rỡ, lúc này cô cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.