Khi Tô Linh quay đầu lại, cô tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Sau khi kinh ngạc choáng váng, cơn tức giận trong lòng cô được giải tỏa ngay lập tức.
Cô và Triệu Dương chẳng qua chỉ là một cặp vợ chồng giả có chung lợi ích mà thôi, dạy dỗ giám đốc Hàn kia một trận cũng đủ rồi, chẳng lẽ cô còn mong đợi anh liều mạng vì mình sao?
Giám đốc Hàn đoán ra được một chút, ngập ngừng nói: "Người anh em, gần đây tình hình kinh tế của tôi tương đối eo hẹp, nhiều thì không có nhưng mấy chục nghìn tệ thì vẫn có thể xoay mượn...”
Triệu Dương nhướn mày: “Mấy chục nghìn ư?"
"Ừ, một trăm nghìn? Một trăm nghìn cậu thấy thế nào? Chỉ cần cậu tha cho tôi thì tôi sẽ chuyển tiền cho cậu ngay!"
Sợ Triệu Dương đòi hỏi thêm, giám đốc Hàn lại bổ sung thêm một câu: "Cậu đừng chê ít, nếu chuyện này mà làm lớn lên thì với giám đốc Tô mà nói cũng không hay lắm đâu!"
Triệu Dương gật đầu: “Được”.
Tô Linh hoàn toàn thất vọng, chỉ vì một trăm nghìn tệ mà người đàn ông này đã bán cô luôn rồi sao?
Cô vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý, không quan tâm Triệu Dương sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nhưng trong lòng vẫn đau đớn như dao cắt.
Lúc này, ánh mắt giám đốc Hàn tràn đầy vẻ khinh thường: “Nói đi, số tài khoản là bao nhiêu?"
Triệu Dương lắc đầu: “Không cần chuyển cho tôi, đây là tiền tôi tiễn anh lên đường!"
Giọng điệu đanh thép của Triệu Dương khiến giám đốc Hàn nổi da gà, chưa kịp nói gì cổ của hắn đã bị Triệu Dương bóp chặt.
Sức ép ngộp thở khiến hắn há miệng theo bản năng và thở hổn hển.
Triệu Dương như chưa thấy sự cầu xin hiện ra trong mắt giám đốc Hàn, anh nắm lấy một nắm thủy tinh dưới đất rồi nhét vào miệng đối phương mà không thèm nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đấm vào bụng hắn mấy cái.
Giám đốc Hàn trợn to hai mắt, phải cố nuốt những mảnh vụn thủy tinh và máu tươi, máu giữa môi và răng cứ tuôn chảy.
Sự thay đổi chóng mặt, mọi thứ xảy ra trong chớp mắt!
Khi Tô Linh phản ứng lại, Triệu Dương đã đạp đầu giám đốc Hàn vào trong bồn cầu.
Cùng với tiếng xả nước, mực nước trong bồn cầu tăng vọt, trong nháy mắt nước đã dâng đến tận cổ của giám đốc Hàn.
Nghẹt thở!
Thiếu oxy!
Còn có mùi lạ xông thẳng vào mũi hắn!
Giám đốc Hàn liều mạng giãy dụa, nhưng đáng tiếc hắn bị giẫm mạnh lên người, nên dù hắn có làm nước văng tung tóe cũng chẳng có ích gì.
Nỗi sợ hãi chết chóc cuối cùng khiến hắn hoàn toàn khiếp sợ, chất lỏng màu vàng từ đũng quần chảy xuống kèm theo mùi hôi thối, đột nhiên, nước tiểu và phân chảy ra sàn nhà!
Hai hốc mắt Tô Linh ửng đỏ, nói không cảm động là giả, vốn dĩ cô chỉ mong dạy cho giám đốc Hàn một bài học, nhưng không ngờ khi Triệu Dương nổi giận lại đáng sợ như vậy, không cho hắn con đường hòa hoãn chuộc tội!
Cô không hề cảm thấy thương hại trước kết cục của giám đốc Hàn, thậm chí cô còn thấy như vậy đã hời cho hắn.
Nhưng sau đó thì sao, bắt Triệu Dương phải đền mạng ư?
Vì loại cặn bã này mà đền mạng thì liệu có đáng không?
Tô Linh ra hiệu cho cô thư ký đi ngăn cản, đừng để Triệu Dương làm chuyện ngu ngốc.
Kết quả, cô thư ký còn chưa tới gần, Triệu Dương đã hét lên: "Không phải chuyện của cô!"
Cô thư ký sững sờ tại chỗ, quay đầu nhìn Tô Linh với ánh mắt ấm ức.
Tô Linh tức giận mắng: "Triệu Dương, anh làm sao vậy, anh bị điên rồi hả?"
Triệu Dương giả vờ không nghe thấy, sức dồn lên chân càng lúc càng mạnh, sức phản kháng của giám đốc Hàn cũng càng lúc càng yếu ớt.
Tô Linh gào lên: "Anh buông anh ta ra cho tôi! Anh dựa vào đâu mà đi quản việc của tôi, anh cũng chẳng là gì của tôi!"
Triệu Dương bị tiếng mắng của cô đánh thức, sau cơn tức giận, sự tỉnh táo của anh cũng dần trở lại.
Đúng vậy, anh là gì của Tô Linh?
Cho dù anh có đánh chết giám đốc Hàn ở đây thì liệu cô có cảm kích không?
Nghĩ đến mẹ anh còn đang hồi phục trong bệnh viện, Triệu Dương nhếch miệng nở nụ cười tự chế giễu mình.
Chết tiệt, đúng là đồ ngốc, ra vẻ anh hùng cái gì chứ? Nữ thần nhà người ta cũng chẳng thèm cảm kích!
Nghĩ đến đây, Triệu Dương liền nhấc chân.
Đầu của giám đốc Hàn từ từ nổi lên, bồn cầu bị hắn chặn cuối cùng cũng thông suốt, mực nước nhanh chóng hạ xuống cùng với tiếng nước chảy ào ào.
Tuy rằng đã thoát khỏi cái chết, nhưng bộ dạng của hắn nhếch nhác thảm hại.
Tiếng động trong phòng cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đám nhân viên.
Trong nháy mắt, bảy tám nhân viên bảo vệ từ bên ngoài xông vào, có người tiến lên kiểm tra tình hình của giám đốc Hàn, có người chặn ở cửa, một người đàn ông có vẻ là quản lý bước đến với vẻ mặt u ám, rồi báo cáo gì đó qua điện thoại.
Triệu Dương rất mệt mỏi, cảm thấy cơ thể như đang trong trạng thái trống rỗng.
Anh không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nhưng chưa kịp bước ra, một bóng người lảo đảo lắc lư nhào tới trước, mùi nước hoa quen thuộc khiến tâm trí anh choáng váng.
"Triệu Dương, anh bị điên rồi sao? Nếu vào tù vì loại người này thì phải làm sao?"
Tô Linh cũng không hiểu tại sao, khóe mắt cô nóng lên và nước mắt tuôn ra không kiểm soát được.
Triệu Dương sững sờ tại chỗ, vô thức đưa hai tay ôm lấy cô, anh cứ cảm thấy mọi thứ như đang trong cơn mơ, thậm chí anh không thể biết được, lời nói vừa nãy của Tô Linh là thật hay giả.
Cô đang quan tâm đến anh sao?
Từ khi hai người quen biết nhau đến nay, e rằng đây là lần đầu tiên cô như vậy?
Tình yêu thực sự rất kỳ diệu, trái tim Triệu Dương đập loạn xạ, tâm trạng vốn đã rơi xuống đáy vực giờ lại bừng bừng sức sống.
Anh há mồm kinh ngạc, lại không nói ra được lời nào, chỉ có thể ngây ngô hỏi: "Cô... sao rồi, vẫn ổn chứ?"
Tô Linh ngẩng đầu lên, trên cổ có một vết bầm tím, nửa bên má sưng tấy, mặc dù vết thương trên trán đã kết vảy, nhưng trên mặt vẫn có chút máu khô còn đông lại nên trông hơi đáng sợ.
Triệu Dương vô thức đưa tay chạm vào đó.
Tô Linh né tránh và nói với giọng khàn khàn: “Đau!"
Triệu Dương thương xót, hít sâu một hơi: “Tôi đưa cô đi bệnh viện trước, cô đừng lo lắng, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng!"
Tô Linh ngoan ngoãn gật đầu, sự bá đạo ngang ngược lúc đầu của cô đã hoàn toàn biến mất, giờ cô chỉ muốn dựa vào người đàn ông trước mặt.
Triệu Dương cúi đầu nhìn xuống, thấy cô đang đi chân trần một bên chân, chiếc giày cao gót kia cũng không biết đã bị ném đi đâu rồi.
Trên sàn nhà toàn là mảnh vụn thủy tinh vỡ nát, tuy rằng sẽ không làm bị thương, nhưng cũng khó để đi lại bình thường được.
Anh dứt khoát ôm eo và nhấc bổng cô ra khỏi phòng VIP.
Người đàn ông trông như quản lý bước tới: “Dừng lại!"
“Tại sao?”, Triệu Dương không hề sợ hắn, nhưng phía sau hắn là một đám bảo vệ với thân hình cường tráng vạm vỡ, nếu muốn giải quyết đám người này trong thời gian ngắn thì phải ra tay tàn nhẫn.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường thì anh sẽ không quan tâm lắm, nhưng Tô Linh đang hoảng sợ, Triệu Dương không muốn cô nhìn thấy bất kỳ hình ảnh đẫm máu nào nữa.
Quản lý lạnh lùng nói: "Trong ba năm kể từ khi câu lạc bộ De-Royale khai trương, chưa từng có người nào dám gây rối ở đây!"
Triệu Dương tức giận cười nói: “Ý của anh là chúng tôi đang gây rối sao?"
Rõ ràng anh và Tô Linh là người bị hại, mấy tên này không đến giải quyết vấn đề thì đã đành, giờ lại còn thiên vị cho kẻ xấu?
Cơn tức giận mà Triệu Dương vừa mới kìm nén lại bùng lên, còn thật sự xem anh là người dễ bị bắt nạt sao?
Quản lý chất vấn: "Chẳng lẽ không phải cậu đã đập vỡ kính ở phòng tắm à?"
Triệu Dương lười giải thích: “Là tôi".
Quản lý cười khẩy: “Vậy thì đúng rồi, cậu đập phá đồ đạc còn muốn nghênh ngang rời đi ư? Câu lạc bộ De-Royale của chúng tôi không có quy định nào như vậy đâu!"
"Các người...”, vốn dĩ Tô Linh muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng cũng không thể thốt ra được.
Dù kết quả của sự việc này như thế nào, một khi truyền tới miệng của những kẻ có ác ý thì câu chuyện sẽ bị bịa đặt sang một hướng khác.
Thiệt hại về danh tiếng là một khía cạnh, song song với đó hình ảnh của tập đoàn Tô Thị cũng sẽ bị liên lụy, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy!