Cẩn Thận Lừa Đảo

Chương 59: Hỗ trợ giải quyết




Tối thứ bảy theo thường lệ tiến hành công hội chiến, nhưng vì nguyên nhân hệ thống tái sinh mở ra, rất nhiều người quên chuyện công hội chiến ra sau đầu, vậy nên công hội chiến lần này đặc biệt yên tĩnh.


.


[Công hội] [Demon]: Khỉ, có lầm không a, bên ngoài lại không có tên hồng danh nào


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: ...


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Em cảm thấy Bố Bố tựa như một chiếc xe tăng sáng lấp lánh...


[Công hội] [Never]: Bên anh cũng không có người


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: =0= chẳng lẽ các cậu muốn đuổi cùng giết tận


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Áu áu, thật sướng, bị đánh đến không dám đi ra


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Theo tình báo, bọn họ nói chết cũng phải chết trên địa bàn của mình, không cho chúng ta điểm tích lũy


[Công hội] [Demon]: ...


[Công hội] [Demon]: Hừ hừ, đi cướp cờ!


[Công hội] [Demon]: Đi thì vào đội tôi!


[Công hội] [Never]: Thêm anh, chờ anh về lấy ít thuốc đã


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ố ~~ Hội trưởng đại nhân anh đã bị đoạt quyền rồi sao


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Cái này gọi là vui vẻ chịu đựng có biết không


[Công hội] [Demon]: Khỉ, còn đắc ý nữa lát công hội chiến xong đều đến đấu trường


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Ồ nô! Tiểu thụ thụ thẹn quá hóa giận, rất đáng sợ nha


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Rất đáng sợ nha +10086


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: +2012


[Công hội] [Demon]: Khỉ...


[Công hội] [Never]: Đi được rồi, ba người các cậu hiện tại có thể tới dọn kho hàng


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: = =


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: =口=


[Công hội] [Demon]: Đúng rồi, kho hàng mỏ thiết hàng thứ ba lại cho tôi, làm phiền vất vả vất vả


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Chị không còn sức để oán giận...


.


Công hội chiến đương nhiên là thu được toàn thắng, sau đó một tổ ba người đau khổ bị phái đi dọn kho hàng. Bố Tranh thỉnh thoảng đứng kế bên, sau đó nói muốn món đồ thứ mấy hàng thứ mấy, sau đó Vũ Điệu Đom Đóm cũng chạy đến chỉ mấy món, sau đó ba người càng bận rộn.


.


[Công hội] [Never]: Anh out trước


[Công hội] [Demon]: Sớm vậy? Hôm nay còn chưa đi hằng ngày


[Công hội] [Never]: Ngày mai đi sau đi, có việc gấp


[Công hội] [Demon]: = = Không phải anh lại kéo bản thảo chứ...


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Khỉ, làm trò ân ái biến qua một bên! Chói mù mắt chó già nua a


[Công hội] [Demon]: Vậy anh đi đi, lát nữa tôi cũng ngủ


[Công hội] [Demon]: Người không liên quan cũng biến qua một bên


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Hố, cẩn thận bị đem làm bia đỡ đạn, mau cùng chị trốn phía sau nhìn trộm


[Công hội] [Never]: Ừ, em cũng sớm nghỉ ngơi đi, anh out


[Công hội] [Demon]: Bye bye


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Che ngực, hài hòa như vậy ấm áp như vậy~


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Có phải có một loại tiểu thụ sợ nói tạm biệt cùng tiểu công, trong nội tâm thật ra vô cùng muốn cản bước tiểu công


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Cô đơn thụ


[Công hội] [Demon]: Khỉ, cô đơn em gái cô


[Công hội] [Demon]: Tôi cũng out, 88


.


Bố Tranh logout nhìn đồng hồ, mới 10 giờ tối đúng, đây đối với một con mèo đêm mà nói thật sự còn quá sớm. Nhưng không có người chơi với cậu, một mình onl đi dạo cũng không có ý nghĩa gì, không bằng tắm rửa đi ngủ.


Đợi đến sau khi phát hiện suy nghĩ của mình, Bố Tranh khinh bỉ bản thân mấy lần. Trước kia cậu cũng một mình chơi game, bình thường không có mấy khi nói chuyện trong công hội, đều là cả ngày ngâm mình ở đấu trường PK với người khác. Từ khi làm tiểu cung tiễn thủ Bố Bố đi 'quyến rũ' Never, đã rất lâu không có tới đấu trường...


Bố Tranh tắm xong nằm trên giường nghịch di động, chơi mấy cái mini game nhàm chán, thời gian trôi đi vô cùng chậm, nhìn đồng hồ mấy lần, lúc này mới đến 11 giờ. Căn cứ lý do ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt, quyết định ngủ sớm một chút, trước khi đi ngủ lại nghĩ không biết có nên nhắn cái tin cho Triệu Tư Đằng.


Có điều xem ra Triệu Tư Đằng đang đuổi bản thảo, Bố Tranh nằm trên giường giơ điện thoại do dự một chút, sợ quấy rầy anh ta viết, sau đó trượt tay, thiếu chút nữa không bắt kịp di động đập vào mũi... Cuối cũng vẫn gửi qua hai chữ 'ngủ ngon', cài chuông báo tắt máy ngủ.


8 giờ sáng hôm sau Bố Tranh đã từ trên giường bò dậy, đối với một sinh viên không cần đi học mà nói, đây đã là sớm đến khó tin.


Sau khi rửa mặt việc đầu tiên là mở máy log game, đau buồn phát hiện game thế nào lại muốn update, trên thông báo update viết bảo trì tạm thời bla bla bla một đống. Nếu là bảo trì bình thường sẽ đến 9 giờ sáng, tạm thời bảo trì thì không nhất định.


Bố Tranh ném chuột tắt máy tính, phí công dậy sớm thế, sớm nên nghĩ đến việc mở hệ thống mới thì chắc chắn sẽ có bảo trì tạm thời, vì vậy chán ghét lại bò lên giường ngủ tiếp, cả bữa sáng cũng không nấu.


Nhưng tối qua ngủ đã đủ giấc, Bố Tranh nằm trên giường không chút buồn ngủ, lại thật khinh bỉ mình một phen. D(ây có thể tính là nghiện game không a, mở mắt chuyện đầu tiên làm chính là log game, không log game thì cảm thấy không có chút tinh thần...


Bố Tranh lật tới lật lui, định 9 giờ lại lên xem đã update xong chưa. Dứt khoát bắt đầu cầm di động chơi mini game, nhìn màn hình chăm chú một hồi đã cảm thấy mắt đau nhức, mơ mơ màng màng ném điện thoại bên cạnh ngủ bù.


Cậu còn chưa kịp ngủ đã nghe một trận chuông cửa, mơ mơ màng màng không kịp phản ứng, vả lại hình như ngoại trừ chuyển phát nhanh ra cũng không có ai sẽ gõ cửa nhà mình, vậy nên không quan tâm tiếp tục ngủ tiếp. Một lát sau chuông cửa không vang nữa, di động ném bên cạnh gối bắt đầu vừa rung vừa kêu. Bố Tranh bị dọa nhảy dựng, bật dậy, hiển thị cuộc gọi của Triệu Tư Đằng.


Bố Tranh dụi mắt "Alô" một tiếng, sau đó nghe được trong điện thoại hình như Triệu Tư Đằng bảo cậu ra mở cửa, "Mở cửa làm gì?" Nói xong mới sững sờ, vội vàng cầm điện thoại chạy ra mở cửa.


"Còn chưa rời giường sao, đã trễ thế này."


"Triệu Tư Đằng? Sao anh lại tới đây?" Bố Tranh ngây người nhìn người trước cửa, vừa rồi trong di động còn tưởng mình nghe lầm.


Triệu Tư Đằng sau khi tiến vào ôm Bố Tranh đang ngây người hôn một cái, Bố Tranh lúc này mới phản ứng kịp, "Khỉ, đóng cửa!", nói rồi nhanh chóng đóng cửa lại.


"Anh ngồi xe lửa tới, còn rất mệt." Triệu Tư Đằng sờ sờ đầu tóc rối bù của Bố Tranh, "Em dậy rất trễ a, nhưng không sao, có thể tiếp tục ngủ với anh một lát. Anh thật sự cả đêm ngủ không ngon, bây giờ cần ngủ bù."


"A, từ từ, đừng kéo tôi." Bố Tranh trở tay kéo Triệu Tư Đằng, "Hành lý của anh đâu, không phải không mang gì theo chứ."


"Không mang a, đi khá gấp, gọn nhẹ đơn giản là được." Triệu Tư Đằng vỗ vỗ chính mình, rồi từ trong túi lấy ra một ví tiền, ngoài nó ra cái gì cũng không có, sau đó còn bổ sung một lý do, "Vì quá nhớ em."


"Tôi phục anh rồi... Anh đi tắm trước rồi lên giường tôi nằm đi!" Bố Tranh chỉ chỉ phòng tắm, "Tôi lấy quần áo cho anh."


"Được, đừng quên lấy khăn tắm, nhưng thật ra dùng chung một cái với Bố Bố cũng được."


Bố Tranh chọn làm lơ tên kia, sau đó từ trong tủ quần áo lấy khăn lông và quần áo. Chờ cậu cầm ra mấy thứ, Triệu Tư Đằng đã vào phòng tắm đóng cửa, đành phải gõ gõ, định treo ở móc ngoài cửa, để anh ta tắm xong vươn tay lấy.


Có điều Bố Tranh còn chưa kịp nói, chỉ mới gõ một cái lên cửa, cửa phòng tắm đã 'cạch' mở ra hơn nửa. Triệu Tư Đằng hình như mới cởi quần áo xong, nghiêng người chuẩn bị mở công tắc máy nước nóng, sau đó nghe được động tĩnh, hai mắt tự nhiên gặp nhau.


"Khỉ, anh không biết khóa cửa à, không khóa còn đóng không kín." Bố Tranh nhìn người trần truồng trước mắt mà lặng đi, sau đó mặt liền đỏ ửng.


"Anh không có thói quen tắm đóng cửa." Triệu Tư Đằng ngược lại vô cùng bình tĩnh, còn nhíu lông mày, "Muốn tắm cùng không, em cũng cởi cho anh nhìn, vậy anh sẽ không lỗ."


Bố Tranh muốn lấy khăn tắm ném vào mặt anh ta... nhưng lại thôi, quăng quần áo trên máy giặt bên cạnh, 'rầm' một tiếng đóng cửa ra ngoài.


Triệu Tư Đằng sau khi tắm xong đi ra liền thấy Bố Tranh đang ngồi đối diện máy tính ngẩn người, đi qua nhìn, game đang bảo trì, "Có vẻ nhất thời không bảo trì xong đâu, ngủ với anh một lát đi."


"Tôi mới dậy..."


Bố Tranh còn chưa nói xong đã bị Triệu Tư Đằng kéo lên, sau đó bước mấy bước, vừa nghiêng người đã bị ôm té nhào lên giường đơn của cậu, "Khỉ, anh muốn đè chết tôi sao... Rất nặng a."


Triệu Tư Đằng dịch người nằm nghiêng, ôm Bố Tranh vào lồng ngực, còn lấy chăn quấn kín hai người, cúi đầu hôn lên trán Bố Tranh, "Ngoan, ngủ đi."


Bố Tranh lầm bầm một tiếng, nhưng nhìn anh ta nhắm mắt khóe miệng còn mang theo một tia cười, ngồi xe lửa cả đêm, cũng đủ mệt, vậy nên không lên tiếng nữa.


Triệu Tư Đằng như thật sự mệt mỏi, vành mắt đen rất đậm, nhìn gần có thể thấy rõ ràng. Không qua bao lâu, người nọ đã ngủ mất, Bố Tranh giật giật cũng không bị đánh thức. Có điều cậu cũng không dám làm động tác quá lớn, chỉ là Triệu Tư Đằng hít một hơi thở một hơi đều quét lên mặt cậu, có chút không được tự nhiên.


Ngũ quan Triệu Tư Đằng vô cùng cân đối, lần đầu nhìn có cảm giác nghiêm túc, nhưng Bố Tranh vô cùng chắc chắn, loại nghiêm túc này thật ra là ảo giác, bản chất người này tuyệt đối là tên đáng khinh cộng thêm mặt dày mày dạn...


Triệu Tư Đằng ngủ rất trầm, Bố Tranh trợn mắt nửa ngày mới phát hiện mình nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm mặt người ta... Không được tự nhiên đưa tầm mắt dời xuống phía dưới, sau đó tầm mắt ngắm tới môi đối phương... Lại vô cùng tức giận chuyển hướng xuống dưới, xương quai xanh... Hình như vừa rồi ở phòng tắm nhìn thoáng qua, đối phương còn có cơ bụng. Bố Tranh sờ sờ cái bụng vô cùng bằng phẳng của mình...


"Khỉ, đáng khinh quả nhiên là bệnh truyền nhiễm..." Bố Tranh nhanh chóng nhắm mắt ngủ.


Bố Tranh tự thôi miên mình một hồi lâu, lúc này mới ngủ được, nhưng ngủ cũng không yên ổn. Trên lưng có chút ngứa ngứa, cậu né tránh rụt lên phía trước, nhưng không có chuyển biến tốt đẹp gì, vô cùng mất hứng nhíu nhíu mày, mơ hồ không rõ nói: "Đừng, nhột..."


Bố Tranh dường như nghe được có người nhịn cười, lúc này mới mở mắt ra, lập tức thấy khuôn mặt phóng đại của Triệu Tư Đằng, bộ mặt cười như ánh dương xán lạn. Tay đối phương gác lên eo mình, quan trọng nhất là còn vói vào trong áo cậu, lộn xộn qua lại xoa nắn.


"Anh làm gì... A" Bố Tranh bị anh ta nhéo một cái, lập tức khí lực trên eo không còn, vừa ngứa vừa đau, kêu một tiếng còn mang theo chất khàn vừa tỉnh dậy cùng giọng mũi.


"Xuỵt --" Triệu Tư Đằng dán qua một chút, cúi đầu hôn hôn lên môi cậu, "Nhất thời nhịn không được, em còn kêu dễ nghe như vậy anh càng nhịn không được."


"Rắm a, anh mới kêu, a..." Bố Tranh bị anh ta nói mặt nóng bừng, cháy đến khó chịu, lập tức xù lông, nhưng... "Khỉ, anh lại nhéo, không được động, rất đau."


Triệu Tư Đằng cảm thấy Bố Tranh muốn xoay người đứng dậy, dứt khoát đẩy một cái, đặt đối phương dưới thân. Bố Tranh bị anh ta đè xuống bả vai, đương nhiên không dậy nổi, hơn nữa trên đùi còn có thứ gì cứng cứng húc vào, cậu lập tức cứng ngắc, động cũng không dám động, lần trước cũng chính là như vậy... Mặt vặn vẹo nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói, "Tôi nói... hiện tại đã sắp trưa rồi, không phải buổi sáng."


"Nói đúng," Triệu Tư Đằng gật đầu, nghiêm trang nói: "Điều này nói rõ sức hấp dẫn của Bố Bố không phân biệt thời gian", sau đó còn cúi đầu hôn lên vành tai cậu, "Có muốn hỗ trợ giải quyết không?"